Lương Hân Văn vừa nhìn trong máy tính của cha anh, thấy cha anh cũng đang âm thầm điều tra vụ án của Mục tướng quân. Đây cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cha Lương và Mục Thiết Quân là bạn tốt, hai người mặc dù chưa từng công khai có quan hệ, nhưng quan hệ cá nhân rất tốt.
Mà năm năm trước Mục Thiết Quân đột nhiên tử vong, cha Lương cũng đã điều tra ra chân tướng cho vị bằng hữu của mình. Điều khiến Lương Hân Văn cảm thấy kỳ quái là vì sao cha Lương chỉ điều tra một nửa, sau đó không tiếp tục nữa.
Hiện tại anh không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này, đoạn video anh vừa xem làm anh đặc biệt lo lắng cho Thanh Thanh. Là do anh thêu dệt nên lý do để cô tin rằng Đoan Mộc Nam vô tội, cho rằng trong phòng họp có người thứ ba xuất hiện, mà giả thiết người thứ ba là Minh Nhất, Minh Nhất là người duy nhất có thể giúp cho Đoan Mộc Nam thoát tội, và anh tin tưởng nếu như Minh Nhất không giết người thì tại sao lại phải trốn ra nước ngoài năm năm không thấy tung tích?
Tuy nhiên, khi nhìn đoạn video trên máy tính của cha, tất cả phân tích trước đó coi như đổ bể. Trong video đó, sau khi Đoan Mộc Nam và Mục Thiết Quân vào phòng họp, Minh Nhất đứng ở cửa cho đến khi tiếng súng vang lên mới chạy vào…
Như vậy người sát hại Mục Thiết Quân chỉ có…
Trong lòng anh đầy mâu thuẫn, anh hy vọng hung thủ là Đoan Mộc Nam, nếu như vậy Thanh Thanh có thể sẽ hết hy vọng, nhưng cũng không đành lòng, Trong sâu thẳm trái tim Lương Hân Văn, anh không muốn làm cô buồn…
Tâm trạng nặng nề như vậy lái xe, đáng chết, trong lòng vướng bận, cuối cùng hạ quyết tâm, cho dù cô không phải là người phụ nữ của anh, không ở bên cạnh anh, chỉ cần cô có thể hạnh phúc, anh thật sự hy vọng Đoan Mộc Nam không phải là hung thủ thật sự, nếu như Minh Nhất trực tiếp nói cho Thanh Thanh, như vậy cô có chịu nổi không?
Lương Hân Văn chỉ nghĩ đến điều này, những gì phát sinh tiếp theo làm anh trở tay không kịp, cũng sẽ làm anh đau lòng mãi mãi…
Thanh Thanh ở trong nhà máy bỏ hoang, tay cầm điện thoại lo lắng chờ đợi, cô không biết mình có nên đi vào một mình hỏi Minh Nhất ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại gọi Đoan Mộc Nam là hung thủ?
Mặt khác lại sợ anh ta vu oan cho Đoan Mộc Nam, nếu như vậy chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm…
Điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên, bởi vì sợ người khác nghe thấy, Thanh Thanh đã điều chỉnh điện thoại của mình sang chế độ rung, cô cúi đầu xuống nhìn và thấy Cố Nguyên Thượng gọi đến. Cô vừa bắt máy “alo” một tiếng, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện sau lưng cô, tung một chưởng vào gáy làm cô ngã xuống, Thanh Thanh còn không kịp hét lên tiếng nào, cả người liền ngã xuống.
Bóng đen kia tiếng lên một bước, dưới ánh trăng mờ ảo lộ ra khuôn mặt mập mạp đầy sẹo, nhìn thấy Thanh Thanh dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tà mị thoáng qua trên khuôn mặt.
Thanh Thanh choáng váng hô lên, cảm thấy trời đất quay cuồng, máu dồn lên não, cô khẽ mở mắt, thấy cầu thang làm bằng sắt ở trước mắt như đang lắc lư, hóa ra người đàn ông mập mạp kia đang vác cô trên vai, Thanh Thanh cảm thấy sợ hãi không biết hắn ta muốn làm gì, bị một người đàn ông vác như vậy, bụng cô đè lên vai hắn ta, Thanh Thanh cảm thấy rất buồn nôn.
Người đàn ông mập mạp kia vác Thanh Thanh lên tầng hai khu nhà máy, vào trong một phòng nghỉ chính là gian phòng mà Thanh Thanh nhìn thấy ánh đèn lúc ở dưới lầu. Trong phòng được bày biện hai cái giường, ở giữa cách một rèm vải rách nát, hắn ta ném Thanh Thanh trên giường, nở một nụ cười ngây ngô thỏa mãn.
“Muốn chơi sao? Cút ngay!” Một giọng nói lạnh lùng từ trên giường bên kia truyền ra, giọng nói phát ra từ một người đàn ông mặt đen, anh ta từ từ nhắm mắt không thèm nhìn tên mập này, toàn bộ cơ thể của anh ta nằm nghiêng toát lên sự kiên cường và lãnh đạm.
Người đàn ông mập mạp buông Thanh Thanh ra, chui đầu vào rèm hỏi anh ta:
“Thế nào? Mày nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy?”
Người đàn ông mặt đen phớt lờ hắn ta và nhắm mắt lại.
“Mày không phải đàn ông sao? Không muốn phụ nữ à?” Tên mập nói tiếp, hắn ta chưa từng thấy anh ta chơi gái bao giờ.
Người đàn ông từ trên giường bật dậy, lạnh lùng liếc nhìn tên mập một cái, xoay người rời đi, không muốn nói nhảm cùng hắn ta.
Tên mập khịt mũi khinh thường:
“Thứ gì, đã từng đi lính thì ngon lắm sao? Bây giờ cũng không phải đã vào hắc ...có khác gì tao đâu? Còn không phải đại ca để cho tao nhìn chằm chằm mày sao?” Hắn ta lẩm bẩm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Thanh Thanh xinh đẹp đang nằm trên giường, nở một nụ cười mờ ám, muốn đưa tay ra sờ nhưng lại thấy bàn tay của hắn đen như than trong lò nung.
Nhìn thấy làn da trắng như sứ của Thanh Thanh, nhưng hắn ta không chạm vào mà đi tới một thùng nước đã dột nát và gỉ sét, cầm lấy một chiếc khăn khô rửa tay, nhìn những ngón tay vừa ngắn vừa thô hắn ta cảm thấy hài lòng, sau đó cười hề hề như một con sói, khẽ kêu lên:
“Bảo bối của ta, ta tới rồi...hắc hắc….”
Thanh Thanh nhắm chặt hai mắt, trong lòng sợ hãi muốn chết, nghe hắn ta nói người kia từng làm quân nhân, liệu người đó có phải là Minh Nhất không? Thừa lúc hắn ta rửa tay, Thanh Thanh vội vàng lấy con dao gọt hoa quả nhỏ từ trong đôi giày của cô ra, lúc trên xe cô đã bỏ con dao vào bên trong giày.
Nghe tiếng bước chân của tên mập đang đến gần, Thanh Thanh run rẩy cầm con dao trong tay, ngực không khỏi thở gấp. Thanh Thanh hạ quyết tâm cho dù cô chết cũng không thể để tên mập này chạm vào.