Anh ta cho rằng anh ta điên rồi, tại sao lại có cảm giác này với chỉ một mình cô?
Có phải là do ngay từ đầu anh ta đã biết anh ta không thể có được cô?
Nhưng bây giờ thì sao? Kể từ khi chuyện đó xảy ra? Đêm đó anh ta cũng là khách quý.
Cô bây giờ không thuộc về ai nữa, một người phụ nữ không thuộc về bất cứ ai, như vậy có thể tự do ở bên cạnh anh.
Hóa ra năm năm qua anh ta chưa bao giờ quên cô, quên lần đầu tiên gặp cô.
“Cố thiếu, tôi thật sự không sao, không cần đến bệnh viện...”
Cố Nguyên Thượng nghe cô đang nói thì ngừng lại, sau đó nói với cô:
“Cô ngồi đây chờ tôi một chút.”
Sau đó anh ta xuống xe, chạy ra ngoài, anh ta xuất thân anh tuấn đẹp trai, chỉ trong chốc lát liền trở lại, trên tay cầm một ít thuốc.
“Nếu không muốn đi thì tôi không có cách nào khác đành phải mua một ít thuốc.” Anh ta cười nói, làm cho Thanh Thanh thấy cảm kích trong lòng.
Vừa nói anh ta vừa mở túi thuốc ra, anh ta duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy bắp chân của Thanh Thanh, muốn bôi thuốc cho cô.
Thanh Thanh theo bản năng rút lui, mất tự nhiên nói:
“Cảm ơn, để tôi tự làm.”
“Cô đã quên lần đầu tiên cô bị thương cũng là tôi giúp cô sao?” Anh ta nói, không cho Thanh Thanh cự tuyệt, liền kéo chân cô lên, xịt khử trùng rồi bôi thuốc lên vết thương.
“Cảm ơn!” Thanh Thanh nhìn anh ta bôi thuốc xong, liền rút chân về, trong không gian chật hẹp như vậy, hai người có chút đụng chạm nhẹ vào nhau làm cô cảm thấy mất tự nhiên.
“Tôi đưa cô về nhà.”
“Không cần đâu, phía trước có trạm xe buýt, tôi đi bộ một chút là đến rồi.” Thanh Thanh nói, cô rất muốn rời khỏi anh ta càng nhanh càng tốt.
“Thanh Thanh, cô đang tìm Minh Nhất sao?” Cố Nguyên Thượng chậm rãi hỏi.
Lòng Thanh Thanh như muốn nhảy dựng lên, tay mở cửa xe cũng cứng lại giữa không trung, làm sao anh ta biết, vừa rồi cô chỉ hỏi, nhưng anh ta cũng không trả lời.
Khóe môi Cố Nguyên Thượng nhếch lên, khởi động xe lái về phía trước.
Chậm rãi nhẹ nhàng nói:
“Thanh Thanh, tôi và Đoan Mộc Nam cũng coi như là bạn bè, nếu có gì cần giúp đỡ thì nói với tôi.”
Thanh Thanh cảm giác mình đang ngồi cạnh một con sói biến ảo khôn lường, đôi khi thì hiền lành ôn nhu, đôi khi thì hống hách xảo quyệt, đôi mắt anh ta dường như có thể nhìn thấu mọi điều trong lòng cô. Anh ta giống như Cố Thái Anh, cô còn chưa nói gì, đã biết cô sẽ nói gì tiếp theo, đúng là anh em.
“Sao anh biết Minh Nhất?”
“Việc kinh doanh của gia tộc tôi không phải tất cả đều trong sạch, cũng sẽ phải dính vào thế giới ngầm. Trước đây Minh Nhất là một quân nhân tốt, nhưng sau sự việc đó, anh ta cũng không còn như vậy nữa, mặc dù tôi và anh ta không có liên hệ gì, nhưng nếu cô muốn tìm anh ta, tôi có thể giúp cô nghe ngóng...”
Làm sao anh ta không biết suy nghĩ của cô, Minh Nhất chính là người đứng ở cửa phòng hội nghị hôm diễn ra tiệc đính hôn, nếu như cô muốn biết chuyện gì xảy ra thì nhất định phải tìm người này.
Thanh Thanh nhìn anh ta với vẻ mặt hoang mang, anh ta có tin tưởng được không?
“Tôi sẽ giữ bí mật cho cô...” Cố Nguyên Thượng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì mỉm cười nói.
Anh ta thật sự có thể nhìn thấu mọi tâm tư trong lòng cô.
Ở một khu rừng rậm vùng ngoại ô nước A.
Một tòa lâu đài sừng sững nằm giữa một vòng cây cối tươi tốt, bên ngoài là một bãi có rộng, núi non trập trùng, bãi cỏ dài vô tận, một người đàn ông với ngũ quan hoàn mỹ như một vị thần, mặc một chiếc áo choàng đen, đường nét thanh thoát, lại không mất đi vẻ đẹp của đàn ông Trung Hoa, đang cưỡi trên một con ngựa đen tuấn tú.
Ngựa đen lao nhanh về phía bãi cỏ rộng lớn, hơi thở ấm áp từ con ngựa phảng phất trong không khí.
Người đàn ông lao nhanh trên bãi cỏ dài vô tận, áo choàng đong đưa theo gió, mang một cảm giác thông thoáng, sáng sủa tràn ngập cơ thể.
Sau khi nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ở phía xa, người đàn ông giảm bớt tốc độ, tiếng vó ngựa oai phong chậm rãi dừng lại cách bóng người kia không xa, một khoảng cách sẽ không làm ảnh hưởng đến cô.
Người phụ nữ có mái tóc màu nâu, thắt bím nhẹ và duỗi xuống một bên, chiếc áo len màu trắng phối với chiếc váy đỏ, rất trang nhã và nổi bật, cô đang chăm chút ngắm nhìn con bướm đang đậu trên cành cây…
Đôi mắt của người đàn ông ôn nhu trìu mến, anh lẩm bẩm thành tiếng:
“Thanh Thanh...là em sao?” Anh vươn những ngón tay mảnh khảnh của mình ra vuốt ve bóng dáng xinh đẹp ở đằng xa…
Người phụ nữ dường như cảm nhận được ánh mắt dịu dàng phía sau, từ từ quay lại, nhìn thấy một con ngựa đen khỏe mạnh cao lớn, và hình dáng người đàn ông làm cho cô sợ hãi…
Mái tóc của người đàn ông sáng lên mờ ảo như một viên ngọc bích đen, đôi lông mày đen nâu lấp lánh gợn sóng mềm mại và đôi mắt sáng lấp lánh như sao băng, anh ngồi thẳng người trên lưng ngựa, tỏa ra khí thế mạnh mẽ, tôn quý vô cùng.
Lau lưng anh là núi tuyết bao la và hùng vĩ, nhưng cũng chỉ là vật làm nền cho anh, như thể tất cả bảo vật trên đời này đều bị ánh sáng của anh làm lu mờ.