Bảo mẫu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn kinh hãi, bình thường bà không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai, đột nhiên có người xông đến, kéo bà đi, dùng dây thừng quấn cổ bà rồi treo bà lên trần nhà, mặc cho bà hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì, người đó mặc một thân đen kịt, không để lộ khuôn mặt, nhưng rất uy lực, động tác nhanh nhẹn.
Bảo mẫu đem sự tình kể lại một lần, sau đó cảm ơn Thanh Thanh vài lời.
Lúc này Tiểu Vũ cũng từ bên ngoài trở về, vẻ mặt bực bội, xem ra là không đuổi kịp.
Lương Hân Văn nói lý do đến đây, hỏi bà làm ở Mục gia một khoảng thời gian có phát hiện điều gì khác thường không?
Bảo mẫu mơ hồ nhớ được Tử Hoa, những người khác chưa từng gặp qua, Tử Hoa tìm cái cớ để thuyết phục bà, bà cảm thấy vừa rồi những người này đã cứu mạng bà nên nói những gì bà biết.
Nhưng những chuyện bà ấy nói cũng không có điểm nhấn nào, chỉ là thói quen sinh hoạt của Mục Thiết Quân và Minh Nhất.
Luyên thuyên một lúc, lỗ tai của Tử Hoa như sắp bị lên kén, quay đi quay lại chỉ có mấy chuyện. Nói bà ấy tận tâm như thế nào, quan tâm tới Mục Thiết Quân khi ông ấy thân thể không tốt, bà rất quan tâm nhưng ông ấy luôn từ chối giúp đỡ, còn nói Minh Nhất tốt như thế nào, đối xử rất tốt với bà…
“Gì, gi thấy có gì đó bất thường thì nói luôn đi!” Đỗ Tử Hoa cố gắng hết sức để nói.
“À, chính là khoảng thời gian cuối cùng, tôi nghe được Minh Minh và Mục lão cãi nhau rất dữ dội, hai người bọn họ bình thường rất thân thiết, Minh Minh rất nghe lời Mục lão, nhưng mấy ngày đó sắc mặt không tốt, bọn họ không nói chuyện với tôi, hai người sắc mặt đều buồn rầu, tâm trạng nặng nề.”
“Vậy hai người họ cãi nhau chuyện gì?” Lương Hân Văn hỏi, đó là mấu chốt của vấn đề.
“Minh Minh hình như nói cái gì đó không có khả năng, cậu ấy sẽ không đồng ý...” Bảo mẫu cố gắng nhớ lại.
“Còn gì nữa?” Đỗ Tử Hoa nóng nảy hỏi.
“Hình như nói...với cái gì...cái gì Nam quá tàn nhẫn…, ai, thấy hai người cãi nhau tôi rất muốn khuyên ngăn, nhưng hai người họ vừa thấy tôi vào liền im lặng, liền...không cãi nhau nữa...”
“Có phải Đoan Mộc Nam không?”
“Tôi không biết, hình như là vậy, tôi cũng quên...”
Lương Hân Văn nghe xong thì nghĩ ngợi một chút, nội dung cuộc cãi vã của Mục Thiết Quân thật sự có liên quan đến Đoan Mộc Nam, anh lỡ miệng nói trước mặt bảo mẫu nên đương nhiên sẽ không phạm sai lầm thứ hai.
Tất cả bây giờ chỉ đành phải tìm được Minh Nhất mới giải quyết được.
Bốn người ra khỏi nhà bảo mẫu, cùng nhau ăn cơm. Nơi này cách nhà Thanh Thanh không xa, Lương Hân Văn muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối lòng tốt của anh. Một mình dạo bộ trên con phố, mấy ngày bôn ba, cô đều không để ý đến tâm trạng của mình.
Cô vòng hai tay phía trước, cô đi từng bước chậm rãi, đèn đường từ từ sáng lên, thật rực rỡ.
Cô nhớ đêm đó, sau khi ăn tối xong, anh cầm tay cô chạy trên đường phố, cảnh đẹp như ngày hôm nay, cô nghĩ hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc, luôn êm đềm và không có vướng bận nào, Nam...Anh cũng từng nhớ em chứ?
Cũng sẽ nhớ em điên cuồng như em nhớ anh?
Linh hồn cô giống như muốn bay khỏi thể xác, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, gầy gò đung đưa trên phố, bóng dáng cô đơn đó khiến ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác đau lòng…
Một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp lao về phía Thanh Thanh, nhưng cô lại không biết gì…
Thanh Thanh bàng hoàng không biết chính mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, lúc Thanh Thanh ý thức được nguy hiểm thì đã quá muộn, chiếc xe thể thao dựng lại bên cạnh cô, đụng phải bắp chân của cô.
Mặt cô bị dọa không còn chút máu nào, ngã quỵ xuống mặt đất, sao cô lại đi ở giữa ngã tư như vậy?
Nhiều người qua đường nhao nhao chửi cô:
“Đi đường kiểu gì vậy? Không có mắt à?”
Chủ xe bước xuống, quan tâm hỏi cô:
“Cô ơi, cô có sao không?”
Thanh Thanh choáng váng một lúc mới tỉnh lại, toàn thân run lên, muốn đứng dậy nhưng cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lại ngã xuống, chủ xe vội vàng đỡ cô, lúc này cô mới xuất hiện ảo giác, giống như cô và Đoan Mộc Nam sau khi cãi nhau, Đoan Mộc Nam ôm chặt lấy cô, cảm giác như được che chở.
“Thanh Thanh?” Giọng nam êm dịu của chủ xe vang lên trên đỉnh đầu cô.
Thanh Thanh ngay lập tức tỉnh táo, cô bối rối ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen.
“Anh...anh là?...Cố thiếu?”
“Ừm, cô sao rồi? Có thể đứng lên được không?” Cố Nguyên Thượng đỡ cô hỏi.
Thanh Thanh ý thức được cả người cô đang dựa vào anh ta, ngượng ngùng đứng thẳng lên, nhưng bắp chân trái của cô bị bầm một mảng.
“Không, không sao...” Thanh Thanh hốt hoảng nhặt túi xách bị rơi trên mặt đất lên, nhặt từng món đồ bị rơi ra, Cố Nguyên Thượng cũng giúp cô, lúc nhìn thấy một nửa bức ảnh của Minh Nhất hét ra, anh cầm lên nhìn một chút, nhíu mày hỏi:
“Đây không phải là ảnh của Minh Nhất sao?”
“Ừm, anh biết anh ta à?” Ánh mắt Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, tại sao Cố Nguyên Thượng lại biết anh ta?
Cố Nguyên Thượng không trả lời, không nói gì đã ôm lấy Thanh Thanh, Thanh Thanh bị dọa thì hét lên:
“Anh muốn làm gì?”
“Đến bệnh viện trước đã.” Cố Nguyên Thượng đặt cô vào trong xe, bất chấp sự phản đối của cô khởi động xe, quay đầu xe theo một vòng cung đẹp mắt.
“Cố thiếu, thật sự không cần, tôi không có bị thương, tôi thật sự không sao...”
“Lúc nãy vì sao lại như người mất hồn mất vía thế? Có chuyện gì sao?” Suýt chút nữa thì anh ta đúng là lấy mạng cô đi rồi.
“Tôi...tôi xin lỗi...” Nếu như gặp người khác, nhất định cô sẽ bị ăn chửi.
Cố Nguyên Thượng đúng là bó tay, vừa rồi thiếu chút nữa là lấy mạng cô, vậy mà cô còn nói xin lỗi, còn cúi thấp đầu. Năm năm không gặp, cô đã dần thay đổi từ một cô nhóc thành một người phụ nữ quyến rũ.
Mùi hương tỏa ra từ cô cũng khác với lúc trước, vẻ quyến rũ có chút trưởng thành này đã làm anh ta bị hấp dẫn, không hiểu sao trong lòng Cố Nguyên Thượng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, anh ta muốn được lại gần người phụ nữ này.