“Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Không sao, chỉ là hơi ngạc nhiên, sao ông ấy lại tìm con?” Ngôn Tiểu Lan che giấu vẻ kinh hoảng.
“Không có gì, con nghĩ chú ấy đang giúp Đoan Mộc Nam kiểm tra con.”
“Kiểm tra cái gì?”
“Thì xem con có đủ tiêu chuẩn làm một cô dâu quân nhân không, haha.”
Thanh Thanh còn muốn nói rằng ông đã tặng cô một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, nhưng lúc này ở dưới lầu vang lên một tiếng còi xe, Đoan Mộc Nam đến đón cô. Mới thắt được một nửa bím tóc, cô không quan tâm mà cứ thế chạy ra ngoài. Dưới ánh mặt trời, Đoan Mộc Nam mặc quần áo thoải mái, giản dị, trông rất ấm áp.
Đoan Mộc Nam nhìn cô cứ mặc một bộ đồ ngủ hai dây chạy ra ngoài thì vội vàng đem áo khoác chưa mặc còn đang cầm trên tay khoác lên người cô. Mùa thu, gió buổi sáng có chút se lạnh:
“Cẩn thận lạnh.” Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng nói rồi kéo cô vào nhà.
Đoan Mộc Nam chào hỏi từng người một, rồi dùng bữa sáng với mọi người.
Tất cả hành động này khiến Ngôn Tiểu Lan rất hài lòng.
Sau bữa sáng, Đoan Mộc Nam đưa Thanh Thanh đến trường.
Đến trường học vừa kịp giờ vào lớp. Buổi sáng một khóa học chính trị, những lý luận lý thuyết khiến mọi người đều buồn ngủ.
Sau giờ học, Mỹ Mỹ, Tiểu Vũ và Thanh Thanh đến căn tin ăn trưa, nhìn hộp cơm trước mặt, không ai muốn ăn.
Mỹ Mỹ buồn bã nói:
“Anh Tiểu Thu, khi nào anh mới quay lại? Anh không quay lại nữa, em cũng không cần cật lực giảm cân nữa.” Mỹ Mỹ nghĩ Tiểu Thu đã rời khỏi nhà ăn một tuần rồi, sao vẫn chưa quay lại.
“Vậy không phải đúng ý cậu rồi sao?” Tiểu Vũ dùng đũa gõ nhẹ vào trán cô ấy, anh ta không có ở đây, đúng là thiếu một cái gì đó, không ai chịu để cho cô đánh.
Thanh Thanh im lặng, cô biết tiểu Thu rời đi là vì cô và Đoan Mộc Nam đính hôn.
“Này, em yêu, tôi đột nhiên phát hiện phụ nữ sắp kết hôn khác biệt hơn nha.” Tiểu Vũ cầm đũa chọc chọc vào hộp cơm của mình nói.
“Khác cái gì?” Mỹ Mỹ hiếu kỳ hỏi.
“Cậu nói trước khi đính hôn, Thanh Thanh của chúng ta rất nổi tiếng, trước có Tiểu Thu hộ tống, sau có học trưởng hộ giá, nhưng bây giờ hai soái ca đó đều mất tích.” Tiểu Vũ ngắm nhìn Mộng Hạ đang ngồi ăn cơm một mình.
Thanh Thanh thuận theo ánh mắt của Tiểu Vũ nhìn thấy Mộng Hạ đang ngồi một mình trên bàn, trước kia lúc ăn cơm kiểu gì cô ta cũng sẽ kéo Lương Hân Văn ăn cùng, nhưng bây giờ không còn nữa, đúng là có chút không quen.
Mộng Hạ ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của Ngôn Thanh Thanh, cô ta nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh như muốn đốt cháy cô vậy, Thanh Thanh ý thức được sức nóng trong ánh mắt cô ta thì ảm đạm cúi đầu.
Có lẽ cô ta nghĩ Lương Hân Văn rời đi là do cô.
“A, tôi nghe nói Lương Hân Văn đi ra nước ngoài với tư cách là một sinh viên trao đổi” Tiểu Vũ nhỏ giọng nói với Thanh Thanh.
“Thật sao?” Thanh Thanh nghe vậy trong lòng có chút khổ sở, anh ấy ra đi cũng không nói một tiếng, thật sự là vì cô sao? Nghĩ lại, cô cũng không có mị lực lớn đến mức có thể làm một người đi xa quê hương như vậy.
“Này, tôi vẫn nhớ anh Tiểu Thu.” Mỹ Mỹ cúi đầu ủ rũ nói.
“Là nhớ cái này sao?” Đột nhiên, mấy hộp cơm được đặt xuống bàn.
Ba cô gái nhìn vào hộp thức ăn, Tiểu Thu gầy gò xuất hiện trước mặt ba người.
“Anh tiểu Thu, anh về rồi sao?” Mỹ Mỹ vui vẻ nói.
Tiểu Vũ lẩm bẩm: “Cũng biết trở về rồi, tôi nhìn anh có thể trốn được bao lâu.”
“Ai nói tôi trốn…?” Tiểu Vũ và tiểu Thu trừng mắt nhìn nhau, qua mấy giây đôi mắt anh ta sưng lên, anh ta thua, anh ta luôn luôn muốn tàn nhẫn nhưng mà cô gái này...anh ta quay người không nhìn cô ấy nữa.
Anh ta nói với Thanh Thanh”
“Thanh Thanh, mặc dù đời này em không thuộc về anh, nhưng mấy ngày nay anh đã nghĩ thông suốt rồi, đời này em không gả cho anh, nhưng anh vẫn muốn chăm sóc em thật tốt sáu ngày còn lại, có lẽ, có lẽ kiếp sau chúng ta vẫn có thể làm vợ chồng, còn có thể...” Anh ta chưa nói xong, Tiểu Vũ và Mỹ Mỹ đã kéo anh ta đi.
“Đừng làm ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi.” Tiểu Vũ đứng trước mặt anh ta nói, đồng thời cũng mở hộp đồ ăn mà anh ta mang đến.
Mỹ Mỹ nuốt nước miếng, không muốn đắc tội với anh ta, nhu thuận nhìn anh ta một chút rồi nói:
“Anh tiểu Thu, ăn no rồi nói sau.”
“Các người, các người...không hiểu được có ơn thì phải báo đáp sao?” Hai con lợn, cho ăn ngon lâu như vậy mà lại đối xử với anh ta như vậy, anh ta không cam lòng hét lên:
“Hai con thú...” Còn chưa kêu ra tiếng, Tiểu Vũ đã gắp một cái bánh bao mua trong nhà ăn, vèo một tiếng, bay vào trong miệng anh ta. Tiểu Vũ là một cô gái luyện võ mà lớn lên, sức mạnh không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Tiểu Thu không ngờ cô ấy lại dùng thủ đoạn này, nhả cái bánh bao ra, bày ra tư thế muốn giết người, làm ba người ôm bụng cười haha.
Sau bữa ăn, cả ba đi vào trong sân trường, nhớ lại một màn lúc nãy, vẫn là không nhịn được mà cười phá lên.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Thanh.
Cách ba người họ không xa, một gương mặt quen thuộc trong một bộ vest màu đen xuất hiện trước mặt họ.
“Lý, chị Lý.” Thanh Thanh kinh ngạc kêu lên.
“Vâng, thiếu...” Chị Lý còn chưa nói xong chữ thiếu phu nhân, Thanh Thanh đã chạy vọt đến, bịt miệng chị ấy lại. Chị Lý không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên che miệng mình như vậy, hành động này thật không lễ phép, vô văn hóa.
Các bạn học đi qua nhìn thấy hành động kỳ lạ của hai người, một người cố hết sức để che miệng người kia, còn người kia hoảng sợ muốn thoát ra.
Thanh Thanh nằm sấp trên người chị ấy như một con khỉ. Chị Lý rất tức giận nhưng không đành lòng mà che chặt bản thân, chưa bao giờ chị ấy thấy xấu hổ hơn lúc này.
“Chị Lý, em xin chị, đây là trường học, chị tuyệt đối đừng gọi em là thiếu phu nhân.” Thanh Thanh nhìn thấy mấy bạn học đi qua rồi mới nói nhỏ vào tai chị Lý. Chị Lý tức giận gật đầu, lúc này Thanh Thanh mới yên tâm để tay xuống. Nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của Mỹ Mỹ và Tiểu Vũ, cô đột nhiên ý thức được hành vi của mình hỏng bét đến mức nào.
Vội vàng xin lỗi chị Lý, chị Lý sửa sang lại đầu tóc và quần áo lộn xộn trên người rồi ẩn nhẫn nói: “Thanh Thanh, tôi đón cô đến lớn học Hồ Thiên Nga theo ý của phu nhân.”
“Lớp học? Đi Hồ Thiên Nga? Vậy, vậy chỗ này...”
“Tôi đã xin nghỉ rồi. Trước tiệc đính hôn, mỗi ngày cô đều sẽ đến đó một buổi.”
“Xin lỗi, qua bên đó học gì vậy?”
“Đi rồi cô sẽ biết, mời.”