Trên ban công lầu hai của biệt thự Đàn Cung, một bể bơi dài được thiết kế ở giữa ban công rộng sáu mươi mét vuông, ánh đèn chiếu vào, màu nước xanh biếc lấp lánh như pha lê.
Bên cạnh bể bơi có một chiếc xích đu hình bán nguyệt giống như lồng chim, Ngôn Thanh Thanh đang nằm trong vòng tay Đoan Mộc Nam, cả hai đang nằm trên chiếc xích đu đang nhẹ nhàng chuyển động, lẳng lặng hưởng thụ vẻ đẹp này.
Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới những lời nói kỳ lạ mà hôm nay Mục Thiết Quân nói, cô do dự không biết có nên nói với Đoan Mộc Nam không.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Đoan Mộc Nam đang ôm lấy cô nhắm mắt dưỡng thần như đang ngủ say, khuôn mặt hoàn mỹ, đường nét sắc như dao, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ ở Hy Lạp cổ đại.
“Có chuyện gì vậy?” Anh đột nhiên mở mắt, nhìn cô hỏi.
“Không, không có gì!” Cô nhận ra mình trong lúc lơ đãng lại bị anh bắt quả tang.
“Thật không?” Nhìn thấy trong mắt cô có vẻ bối rối, anh cố ý hỏi.
“Thật mà.” Thanh Thanh trả lời.
Đoan Mộc Nam mỉm cười, ôm thân thể cô chặt hơn, vùi đầu trong ngực anh.
“Hôm nay chú Mục đến tìm em.” Cô nghĩ vẫn nên nói thì tốt hơn.
“Ồ, chú ấy nói gì với em?” Đoan Mộc Nam hơi kinh ngạc, thật không giống với cách làm việc của thủ trưởng.
“Không nói gì, chú ấy giống như đang thử nghiệm tình cảm của em với anh, hơn nữa chú ấy thế mà cũng biết cha em...Hóa ra cha em hi sinh vì tổ quốc.” Cô nói với vẻ không tin. Cô giấu đi chuyện Mục Thiết Quân nói muốn cô sau này đính hôn, cô sợ anh không vui sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và thủ trưởng.
“Cha cũng là quân nhân sao?” Anh bỏ đi chữ em, khiến cô có chút cảm động.
“Vâng, nghe được một chút từ chú ấy.”
“Ừm, để anh giúp em điều tra một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm ông ấy, dâng cho ông ấy bó hoa.”
“Thật sao?”
“Anh sẽ lừa em sao?” Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, lộ ra sự chân thành.
Thanh Thanh đột nhiên hôn lên má anh một cái, sau đó vòng tay qua cổ anh.
Đoan Mộc Nam sửng sốt một giây, liền gỡ đôi tay đang ôm cổ anh xuống.
Thanh Thanh không hiểu, đôi mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Dám đánh lén anh? Xem anh trừng phạt em thế nào.” Đoan Mộc Nam nói xong, một tay nâng gáy cô lên, hôn chuẩn xác lên đôi môi mềm mại của cô.
“Ưm...” Thanh Thanh đặt tay lên ngực anh, tỏ ý bất mãn, nhưng Đoan Mộc Nam vẫn đang nhẹ nhàng hôn lên môi cô, bàn tay cô càng lúc càng bất lực, bất tri bất giác, cô đưa tay vòng lên cần cổ cường tráng của anh.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống hai người, phủ lên một ánh sáng yêu thương.
“Anh đưa em trở về.” Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Thanh vẫn đang hưởng thụ nụ hôn. Mặc dù anh cũng không nỡ rời khỏi hai cánh môi mềm mại này, nhưng trải qua chuyện lần trước, anh không muốn làm điều cô không muốn làm, anh tôn trọng nguyện vọng của cô.
“Hả?” Thanh Thanh khẽ mở mắt, sắp xếp lại những gì anh vừa nói, khuôn mặt đột nhiên nóng rực lên.
Hai người ôm nhau một lúc mới xuống lầu ngồi vào trong xe, Đoan Mộc Nam nói với Thanh Thanh:
“Đêm nay đưa em về nhà ngủ, sáng mai anh sẽ đón em, sau khi kết hôn thời gian về nhà sẽ ít hơn.”
“Ồ.” Thanh Thanh cảm thấy kết hôn vẫn là chuyện không chân thật lắm.
“Sau này em có thể sống ở Đàn Cung hoặc là nhà chính, để chị Lý chăm sóc em.”
“À...em có thể chăm sóc bản thân mình.” Nghĩ tới chị Lý, Thanh Thanh cảm giác có chút đau đầu.
“Chị Lý nhìn vẻ ngoài tương đối cứng nhắc, nhưng chị ấy khá tốt. Chị ấy đã làm việc trong nhà chúng ta hơn hai mươi năm, hơn nữa, có nhiều việc chị ấy còn hiểu hơn anh.” Đoan Mộc Nam thấy cô không vui liền giải thích.
“Vâng.” Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Lại hỏi:
“Sáng mai anh tới đón em sao? Vậy hôm nay anh không trở về đơn vị à?”
“Anh xin nghỉ.” Đoan Mộc Nam nói.
Thanh Thanh che miệng cười, hai người cuối cùng cũng có thể có một chút thời gian bên nhau.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào gian phòng của Thanh Thanh thông qua ô cửa sổ, rèm cửa màu hồng điểm xuyết những bông hoa nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Thanh Thanh mở mắt ra, cảm nhận hương vị ánh nắng, tâm trạng thoải mái không nói thành lời, có lẽ do đêm qua cô ngủ rất ngon ở nhà, hoặc có lẽ là bữa tiệc đính hôn vào tuần sau.
Ngồi thẳng lưng cảm thụ năng lượng toàn thân, từ từ trên giường nhảy xuống, miệng còn ngâm nga hát hò.
Ngôn Tiểu Lan ở lầu dưới đang chậm rãi đi lên cầu thang, than thở con nhóc này hiếm khi tâm trạng lại tốt như vậy. Khúc hát vui nhộn truyền vào tai bà, làm tâm trạng bà cũng tốt lên, vui vẻ bước vào phòng cô.
“Mẹ.” Thanh Thanh treo khăn mặt lên và vui vẻ kêu lên. Sau đó ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu chải đầu.
“Mẹ đây.” Ngô Tiểu Lan cầm lấy cây lược trong tay cô, nhẹ nhàng chải tóc cho cô.
Thanh Thanh vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ cũng lâu lắm rồi không chải tóc cho con.”
“Không biết xấu hổ, chuẩn bị làm dâu người ta rồi còn muốn mẹ chải đầu?” Trong lòng bà hiện lên một tia đau lòng, bà đã vất vả lắm mới nuôi được con gái, thế mà giờ lại phải làm vợ người khác.
“Mẹ, con vẫn còn nhỏ nha.” Thanh Thanh nũng nịu dựa sát vào ngực bà, mái tóc dài đen mượt như rong biển, phản chiếu ánh nắng ban mai rực rỡ.
“Thanh Thanh, con...” Nghĩ tới những lời Mục Thiết Quân nói, bà muốn nói nhưng rồi lại thôi, làm sao nói với con bé đây? Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bà, Ngôn Tiểu Lan nói tiếp:
“Thanh Thanh, con thật sự muốn kết hôn với Đoan Mộc Nam sớm như vậy sao?”
Nghe Ngôn Tiểu Lan nói, cô nghĩ thầm cũng không phải chủ ý của cô nha, trong mắt hiện lên một tia bất an, liền hỏi:
“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?”
“Mẹ sợ con còn nhỏ như vậy, gả cho một gia tộc lớn như vậy sẽ chịu nhiều ủy khuất...”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con là ai chứ? Ai dám bắt nạt con à, còn nữa, con còn có… có Đoan Mộc Nam, anh ấy nhất định sẽ không để ai bắt nạt con.” Cô đỏ mặt nói.
Ngôn Tiểu Lan nhìn cô, cũng không nói gì thêm, bà nghĩ rằng tất cả bất hạnh và nỗi đau đều đã đổ lên người bà, Thanh Thanh nhất định sẽ hạnh phúc.
“Mẹ, chú Mục đến thăm con.”
Chiếc lược trong tay Ngôn Tiểu Lan rơi xuống đất. Bà vội vàng nhặt lên, nhưng phải cầm đến lần thứ ba mới cầm được, trong lòng bất an, chẳng lẽ ông đã nói cho Thanh Thanh biết sự thật rồi?