Biệt thự Đoan Mộc gia.
Đoan Mộc Cầu đang cầm cọ viết chữ “Hảo”, nhưng dù thế nào cũng không viết nên chữ!
Chị Lý kính cẩn gõ cửa và cầm điện thoại đi vào.
Đoan Mộc Cầu nhận điện thoại, chị Lý chậm rãi đi ra, đóng cửa thật kỹ!
“Xin chào!” Giọng nói già nua khàn khàn của Đoan Mộc Cầu vang lên.
“Thái gia!” Một giọng nói trẻ trung xa lạ truyền đến!
“Cậu là?” Đoan Mộc Nam không nhớ được giọng nói này là của ai!
“Thái gia, vào trước đêm hôm đó, ngài còn nhớ ngài đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Ngôn Thanh Thanh không?”
“Cậu, cậu là ai?” Giọng của Đoan Mộc Cầu trở nên nghiêm túc, khuôn mặt của vị khách năm năm trước lập tức hiện lên trong tâm trí!
“Thái gia, nếu như ngài còn giữ lời hứa thì xin hãy thực hiện lời hứa của mình, đứa trẻ trong bụng cô ấy là của Đoan Mộc gia….”
“Cái gì? Đứa trẻ? Cậu nói cái gì?”
“Tút tút tút ….” Đoan Mộc Cầu còn muốn hỏi nhưng người đó đã cúp máy.
Đoan Mộc Cầu đứng trong phòng làm việc rộng rãi một lúc, sau khi suy nghĩ nửa ngày cảm thấy sự tình không đơn giản, liền hét lớn:
“Người đâu, chuẩn bị xe!”
Đoan Mộc Cầu lái xe đến bệnh viện nơi Thanh Thanh đang nằm.
Ngôn Tiểu Lan thần sắc lúng túng chào đón ông vào bên trong, hiện tại bà cảm thấy mối quan hệ giữa hai gia đình có chút lúng túng. Là người thân? Có lẽ không phải.
Đoan Mộc Cầu khó khăn ngồi xuống ghế đẩu lớn cạnh giường Thanh Thanh, nhìn gương mặt yếu ớt và xanh xao của Thanh Thanh, khuôn mặt già nua và nhăn nheo của ông càng có vẻ già hơn.
Ngôn Tiểu Lan nhẹ nhàng gọi Thanh Thanh một tiếng sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Thanh Thanh đờ đẫn nhìn Đoan Mộc Cầu, đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, nếu như cô và Đoan Mộc Nam không có nhiều khúc mắc như vậy, có một đứa con có lẽ là điều hạnh phúc! Thế nhưng bây giờ, có phải ông trời đã quyết định thay cô chấm dứt mối quan hệ giữa cô và Đoan Mộc gia không?
“Ông nội….” Thanh Thanh có ngàn vạn lời nói nhưng cô nên bắt đầu từ đâu? Đứa trẻ đã mất, cô còn cần nói gì nữa?
Đoan Mộc Cầu nghe thấy cô thì thào, đột nhiên nước mắt tràn ra trên đôi mắt đầy nếp nhăn.
“Thanh thanh, tất cả đều là do ông nội sơ suất, là ông nội không chăm sóc cháu chu toàn, là ông nội đã phụ lòng….” Ông định nói phụ lòng người đã nhờ vả, nhưng lại sợ cô hỏi người nào, nên đã dừng lại….
“Ông nội, chuyện này không liên quan đến ông, sau này, sau này cháu và ông và Đoan Mộc gia cũng không còn quan hệ….” Thanh Thanh thống khổ nói.
“Thanh Thanh, ông nội biết lần này cháu đã chịu nhiều ủy khuất, cũng tổn thương rất nhiều, sau này, sau này A Nam trở về, ông nội sẽ để nó đền bù cho cháu thật tốt….”
“Ông nội, cháu và anh ấy không còn khả năng nữa!” Mũi Thanh Thanh chua xót, tuyệt vọng không muốn nhắc đến.
Đoan Mộc cầu thở dài một tiếng, im lặng thật lâu mới nói:
“Thanh Thanh, nếu như chuyện yêu đương nam nữ bình thường ông nội chắc chắn sẽ không chen lời vào, nhưng chuyện của cháu và A Nam quá đặc biệt, ông nội không có ý gì khác, chỉ hy vọng cháu có thể đợi thêm mấy ngày nữa A Nam sẽ quay lại sớm thôi….”
“Ông nội, cho dù cháu có đợi thêm nữa, cũng làm sao thay đổi chuyện anh ấy đã giết cha cháu đây?” Thanh Thanh cố chịu đựng, cô không muốn nói chuyện này trước mặt ông cụ, nhưng Đoan Mộc Cầu vẫn mù quáng muốn tác hợp cho hai người họ, Thanh Thanh không thể không nói ra.
“Thanh Thanh….”
Đoan Mộc Cầu khẽ giật mình, ánh mắt kinh ngạc không nói nên lời, nhìn Thanh Thanh khẽ nhắm mắt lại, toàn thân toát ra vẻ thờ ơ, lạnh lùng và xa cách làm Đoan Mộc Cầu có cảm giác không thể cứu vãn được.
Ông không tiếp tục hỏi Thanh Thanh thêm nữa, làm sao biết được, Thanh Thanh cũng không hỏi ông sao lại biết cô ở đây, lại biết chuyện này.
Bây giờ không có gì có thể thay đổi được hiện trạng! Không có ngôn ngữ nào có thể diễn giải được kết cục!
Việc đã đến nước này, còn cần điều tra đến quá trình làm gì nữa?
Dáng người gầy gò và cô độc như tượng tạc của Đoan Mộc Cầu ngồi lặng đi một lúc lâu mới đứng dậy rời đi trong vô vọng, Thanh Thanh khẽ mở mắt ra, thấy một ông già bị cô cứ như thế cắt đứt quan hệ một cách không thương tiếc, trong lòng có một chút không đành lòng, thế nhưng việc này đâu chỉ một mình ông cụ tổn thương?
Cô không phải là người bị thương nhiều nhất sao?
Đoan Mộc Cầu đi ra khỏi phòng bệnh, tiểu Trung bước tới cười hỏi:
“Ông nội, thiếu phu nhân thế nào rồi?”
Không biết Đoan Mộc Cầu duỗi cánh tay ra, Tiểu Trung đột nhiên cảm thấy ông cụ có chút không bình thường, vừa chạm vào tay liền cảm thấy toàn thân run lên.
“Ông ơi, ngài không sao chứ?” Tiểu Trung lo lắng hỏi.
Đoan Mộc Cầu đứng lên nói:
“Chọn hai người có năng lực, âm thầm bảo vệ Thanh Thanh!”
“Vâng, thưa ngài!” Tiểu Trung đáp.
Sau khi Đoan Mộc Cầu trở về, toàn thân khó chịu, cả cơm tối cũng không muốn ăn.
Về phía Thanh Thanh, vào ngày thứ năm nhập viện, tiểu Vũ và tiểu Thu vội vã như điên chạy đến bệnh viện, nhưng tiểu Vũ hỏi gì, Thanh Thanh đều cúi đầu xuống rơi nước mắt và không nói một lời.
Nhìn thấy cô như vậy, Tiểu Vũ rất đau lòng, cố ý xin nghỉ phép và ở bên cô một thời gian.
Ngay cả ban đêm cũng ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng Thanh Thanh trong lòng sa sút vẫn không mở miệng.
Chạng vạng tối, Đỗ Tử Hoa gọi điện thoại tới, hỏi tiểu Vũ xong việc chưa, tiểu Vũ cũng nói thật với anh ta, anh ta muốn đến thăm Thanh Thanh. Tiểu Vũ nghĩ tình trạng hiện tại của Thanh Thanh không thích hợp để anh ta đến vì vậy cô ấy đã nói anh đừng đến.