Lâu đài cổ ở nước A, bầu trời u ám, khuôn mặt tuấn tú của Đoan Mộc Nam, nằm yên lặng trên ghế sô pha!
Đột nhiên anh dường như nghe thấy tiếng kêu của Thanh Thanh, liền mở mắt ra, ngoại trừ những bức tường dày đặc trong lâu đài, không có người anh yêu!
“Nằm mơ sao?” Một cô gái nhẹ giọng hỏi!
Đoan Mộc Nam từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, vẻ mặt không giống vừa mới ngủ dậy, trên mặt hiện ra phi thường đẹp trai!
“Nala, sao cô lại ở đây?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Thành, anh đang nghĩ về cô ấy sao?” Nala đột nhiên trút bỏ hết sự kiêu ngạo và nghiêm túc hỏi!
Cô ta nhìn thấy anh ngủ cũng nhíu mày, thật sự khiến cô ta cảm thấy đau khổ, vì cái gì mà anh lại muốn rời xa người phụ nữ đó? Anh rời khỏi cô giống như người mất hồn, tuy có vóc dáng oai phong và tài trí phi thường nhưng trái tim anh lại trống rỗng….
Đoan Mộc Nam nhìn Nala, tựa hồ muốn nhìn thấu cô ta!
“Đúng vậy!” Anh không che giấu nói.
“Cô ấy là người phụ nữ anh yêu nhất sao?” Cô ta đau đớn hỏi, bởi vì cô ta biết khi cô ta hỏi, nếu anh trả lời thật lòng, cô ta sẽ càng thương tâm!
“Nala?” Trước đây anh cảm thấy trong lòng Nala chỉ có chính cô ta, chưa từng cảm thấy trên thế giới này còn có những người phụ nữ khác, nhưng hôm nay cô ta lại đột nhiên hỏi anh như vậy!
“Không có bất kỳ sự thăm dò nào cả!” Cô ta trả lời.
“Ừm!” Anh nhìn cô ta, đột nhiên muốn buông bỏ tất cả đề phòng, nói chuyện vui vẻ mới cô.
Bởi vì anh cảm thấy Nala chỉ đang cố gắng hết sức để yêu một người, điều này không có gì sai, chẳng qua là cô dùng phương thức hơi khác biệt thôi!
“Cô ấy là người duy nhất tôi yêu….” Anh nói nghiêm túc, như thể trong lời nói cũng chứa tình yêu.
“Còn em thì sao?” Cô ta đỏ mắt hỏi. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn bị sốc trước những lời nói thẳng như vậy, điều này có nghĩa là cô ấy sẽ không bao giờ có được anh?
“Mặc dù cha cô là người rất độc đoán và tàn ác, nhưng cô thì khác, cô rất đáng yêu, tính tình ngay thẳng, rất tốt với tôi, ở trong lòng tôi vẫn luôn biết ơn cô….”
“Còn tình yêu thì sao?” Không cam lòng hỏi, nước mắt đã trào ra.
“Tình anh em tính không?”
“A, chỉ có vậy thôi?” Cô ta cười khổ, trong lòng cảm thấy đau xót!
Đoan Mộc Nam lấy khăn giấy ra và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, nhẹ giọng nói:
“Nala, tôi không muốn lừa dối cô, cho dù cô trách tôi hận tôi, muốn dùng cha cô để áp chế tôi, tôi cũng không thể nói dối tình cảm đối với cô, thực xin lỗi Nala….”
Anh từ chối cô ta quá dịu dàng, cô ta càng khóc nhiều hơn!
“Nếu như không có cô ấy thì sao? Nếu như anh gặp em trước thì sao?”
“Làm gì có ai biết trước được chuyện gì?” Anh cất giọng ảm đạm, nếu như không phải ông nội ép buộc, anh và Thanh Thanh có lẽ cũng không quen biết, nếu như không có một phát súng kia có lẽ anh và cô không phải chia xa….Ai có thể biết trước được chuyện gì?
“Thành, anh yêu cô ấy như vậy, tại sao anh để cô ấy đi?”
“Bời gì, tôi không muốn cô ấy vì tôi mà chết….” Đoan Mộc Nam dựa đầu vào ghế sô pha, bóng dáng tuyệt mỹ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Nala, cô đã từng trải qua cảnh vì một ai đó mà ngày hôm sau mới có dũng khí mở mắt ra chưa?”
“Bởi vì một người? Mới có dũng khí mở mắt ra?” Những lời này khiến Nala vô cùng sửng sốt, cô nhìn Đoan Mộc Nam chằm chằm, Anh đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn, lại không muốn mở mắt đối mặt với thực tại? Và đó là người như thế nào để anh có thể chịu đựng nỗi đau vô bờ bến như vậy …
Người đó là cô ấy? Cô ấy thật sự có tầm ảnh hưởng lớn vậy sao?
Cô ta đột nhiên cảm thấy mình hiểu anh một chút, bởi vì dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể dựa vào anh, vì người đó đã ăn sâu vào xương của anh …
Tại một phòng bệnh cao cấp ở thủ đô, một đám bác sĩ bị Cố Nguyên Thượng khiển trách liền xin lỗi Thanh Thanh sau đó rời đi.
Ngôn Thanh Thanh yên lặng nằm trên giường, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đã khô, ngây ngô mở mắt ra, như thể mọi thứ trong phòng đều không có liên quan gì đến cô.
Cho dù Ngôn Tiểu Lan có nói gì với cô ấy, cô ấy cũng không đáp lại.
Nhìn thấy cô như vậy, Cố Nguyên Thượng cảm thấy đau lòng, là do anh ta không bảo vệ tốt cô, là anh ta hại cô, là do anh ta quá thân thiết với cô….
Anh đến gần cô và thì thầm gọi tên cô.
Thanh Thanh nhắm mắt lại, trên mặt còn vương lại những giọt nước mắt, giọng nói bình tĩnh nhưng yếu ớt:
“Cố thiếu, mời anh đi về!”
Sau đó không nói gì nữa, như thể thế giới của cô đã sụp đổ!
Đây là câu duy nhất cô nói với anh ta sau đêm hôm đó, câu đầu tiên là khi cô hôn mê cầu anh ta cứu con, dù anh ta có cầu xin bác sĩ tạm thời cứu con cô nhưng cuối cùng vẫn vì anh ta mà mất đi. ..
Anh ta đi ra khỏi phòng, đột nhiên cảm giác giờ khắc này anh đã mất cô, hoặc nói rằng anh chưa bao giờ có cô ….
Cả một ngày đêm, Ngôn Thanh Thanh đều nằm như thế, nước cũng không uống, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã bị hủy hoại hoàn toàn, tình yêu cũng không còn nữa, cô vừa mới tràn đầy hy vọng với đứa trẻ, lại bị rời xa, cô không còn biết mình làm sao để sống tiếp, cô không muốn sống mệt mỏi vậy nữa …