Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 147: Mang Thai



Anh bối rối duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng rút khỏi cái ôm của cô ta.

“Mộng Hạ, đừng như vậy…..Mộng Hạ….”

“Hân Văn, chúng ta kết hôn đi…..coi như vì mẹ anh được không?” Mộng Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh nói, nước mắt cô ta tuôn thành hai đường bên má.

“Mộng Hạ, em đang nói gì vậy” Lương Hân Văn cảm thấy cô ta bị điên rồi!

“Chẳng lẽ anh nhẫn tâm chống lại ý của mẹ anh sao? Gì đã không còn chồng, hiện tại bây giờ lại bệnh nặng, anh không thể để cho gì ấy có một chút hạnh phúc tuổi già sao?”

“Mộng Hạ, anh sẽ làm cho bà hạnh phúc!”

“Hạnh phúc duy nhất của gì chính là nhìn thấy anh cưới em…..”

“Mộng Hạ, hôm nay chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không?” Anh thật sự không có lời nào để nói với cô ta nữa.

“Hân Văn….Hân Văn…..Hân Văn…..” Nhìn thấy Lương Hân Văn ngồi vào trong xe đóng cửa lại, Mộng Hạ liên tục gõ vào cửa kính xe của Lương Hân Văn.

Nhưng mà Lương Hân Văn không mở cửa mà trực tiếp lái xe rời đi, anh cảm thấy cảm xúc của cô ta bây giờ quá nóng nảy, không thích hợp để nói chuyện, tốt hơn là để cho cô ta bình tĩnh lại….

Mộng Hạ thấy Lương Hân Văn lái xe đi xa rồi thì hét lên, sau đó đứng đờ một chỗ, hét lớn một tiếng:

“Ngôn Thanh Thanh, tôi hận cô….Đi chết đi, cô đi chết đi….”

Giọng nói oán hận của Mộng Hạ như muốn xuyên thủng bầu trời truyền đến tai Thanh Thanh!

Thanh Thanh đang ngồi trong xe của Cố Nguyên Thượng đột nhiên bị đánh thức, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, cô khẽ quay đầu lại, thầm nghĩ chẳng lẽ mình vừa ngủ thiếp đi sao?

Quay lại thấy Cố Nguyên Thượng vẫn đang lái xe.



“Em tỉnh rồi?” Anh ta hỏi.

“Tôi, tôi ngủ quên rồi?” Cô muốn chắc chắn mình có ngủ hay không.

“Em sẽ không giả vờ ngủ trước mặt anh chứ?” Anh ta cười nói.

“Gần đây ở nhà em bận rộn chuyện gì mà trông mệt mỏi quá vậy?” Anh ta lại hỏi.

“Bận rộn ăn với ngủ!” Cô cười nhẹ nói. Sau đó cô hơi bất ngờ với lời nói của mình, mấy ngày nay cô đang nghỉ ngơi rất tốt, nhưng sao cô vẫn buồn ngủ như vậy, lại thường xuyên buồn nôn, tim cô đột nhiên nhảy loạn lên không thể giải thích được, bởi vì kinh nguyệt của cô đã lâu không đến, cô còn nghĩ mình đã trải qua một trận kích thích, và giải phẫu cho nên không ổn định …

Chẳng lẽ ... trong đầu cô nhớ tới những cảnh đẹp đẽ đó với Đoan Mộc Nam trong ngôi nhà trên cây, lập tức lắc đầu phủ định, không thể, không thể …

Cô bị suy nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt, cả lòng bàn tay cũng bắt đầu lạnh!

“Thanh Thanh, em sao vậy? Không thoải mái sao?” Cố Nguyên Thượng quan tâm hỏi.

“Tôi, tôi không sao!” Cô hít sâu một hơi, cố gắng ổn định bản thân.

Cô nhìn một chút thấy đã đến nơi mà cô nói liền nhờ Cố Nguyên Thượng tìm chỗ đậu xe rồi tự mình xuống xe, sau đó bước vào công ty với một tâm sự nặng nề.

Công ty này không lớn, nhân viên lễ tân dường như còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng tiếp cô, sau đó để cô vào phòng chờ, Thanh Thanh ngồi xuống, trấn tĩnh tâm trạng để bình tĩnh trở lại, phỏng vấn vui vẻ!

Cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, Thanh Thanh cảm thấy điều này là do năm năm kinh nghiệm của cô ở Đoan Mộc gia, sau sóng gió, cô đương nhiên có thể đối phó với một công ty nhỏ như vậy.

Hơn nữa, ngoại hình xinh đẹp và khả năng hùng biện lưu loát cho nên ông chủ quyết định thuê cô ngay tại chỗ.

Cô vui vẻ nhận lời, bởi vì cô chỉ muốn tìm một nơi nhỏ bé không ai chú ý tới, an ổn sinh sống qua ngày.

Rời khỏi công ty, Thanh Thanh cảm thấy hơi đói bụng nên tìm một cửa hàng nhỏ mua hai quả trứng luộc ăn, vừa ăn vừa đi bộ đến trạm xe buýt, mùi xăng bốc lên làm thức ăn cô vừa ăn vào đã bị phun ra hết!



Cô dừng lại một lúc lâu, mọi thứ trong bụng đều như muốn trào ra, cô khổ sở lau miệng và nước mắt đi, thở thêm vài hơi rồi đi ra ngoài đợi xe buýt.

Xe buýt chậm rãi đi tới, cô lên xe, nhắm mắt dựa vào cửa sổ, càng ngày càng cảm thấy lo lắng, do dự không biết có nên đến bệnh viện hay không!

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Thanh Thanh nhìn số gọi đến, có chút khó khăn nhận điện thoại.

“Alo, ông nội!”

“Thanh Thanh, nghe nói cháu đã về nhà lâu rồi? Sao không tới gặp ông nội….”

Sự nhiệt tình của Đoan Mộc Cầu khiến Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ. Cô vẫn có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà trìu mến gọi ông nội sao?

Mặc dù ông không có lỗi, hoặc ông đã biết sự thật từ lâu, và lựa chọn bảo vệ cháu trai của chính mình!

Những suy đoán này làm Thanh Thanh cảm thấy có một cơn đau không nói nên lời, và không thể vượt qua được!

“Thanh Thanh, tối này qua nhà ăn cơm, ông sẽ cho tài xế đến đón, ông nội sẽ kêu người làm đồ ăn cháu thích nhất….” Đoan Mộc Cầu thấy cô lâu vậy mà không lên tiếng nên mở miệng đầy phấn khởi.

Thanh Thanh hoảng sợ, vội vàng nói:

“Ông nội, không cần, không cần...” Cô không biết phải nói gì khi nhìn thấy ông, liệu có trút nỗi hận đó lên đầu một ông già không?

“Thanh Thanh, cháu sao vậy?”

“Ông nội, cháu còn chút việt, đợi cháu xong việc rồi sẽ đến được không?” Thanh Thanh trả lời.

“Ừm, được.” Đoan Mộc Cầu có chút thất vọng nói.

Thanh Thanh cúp điện thoại, trong lòng lo lắng! Cô đoán không được, ngồi xuống trước một lúc lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nghĩ hiện tại việc quan trọng nhất là đến bệnh viện một chuyến để cho an tâm!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv