Nghe thấy tiếng nôn mửa dữ dội của cô, thím và Ngôn Tiểu Lan vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì, có chuyện gì vậy!” Thanh Thanh nôn một lúc lâu mới dừng lại, Ngôn Tiểu Lan mang khăn giấy và nước đến.
Ngôn Đại Minh cầm con dao đang giết cá, dính đầy máu đi đến hỏi:
“Làm sao vậy, không có chuyện gì chứ!”
Thanh thanh nhìn thấy con dao dính đầy máu, vừa nhịn xuống lại nôn ra.
Thím cô phản ứng lại và nói với Ngôn Đại Minh:
“Đã nói anh đừng giết cá ở nhà mà anh không nghe, không biết Thanh Thanh rất sợ tanh sao?”
“À, anh sẽ mang nó đi ngay!” Ngôn Đại Minh khuôn mặt có chút mập mạp ngốc nghếch hiện lên một tia áy náy, vội vàng cầm con cá chưa xử lý xong đi ra ngoài.
Thấy ông ra ngoài, Thanh Thanh vuốt ve cái bụng khó chịu của mình rồi đứng thẳng người lên!
Thím đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, Ngôn Tiểu Lan trong đầu phảng phất một cái gì đó, nhưng rất nhanh liền phủ định suy nghĩ của mình, bà lắc đầu, bước tới hỏi Thanh Thanh xem cô có thấy tốt hơn không.
Thanh Thanh nhẹ nhàng gật đầu an ủi bà nói:
“mẹ, con không sao, con vừa ngửi thấy mùi tanh thì phản ứng một chút.”
“Ừm!” Ngôn Tiểu Lan trả lời.
Khi ăn cơm trưa, Thanh thanh luôn cảm thấy mùi tanh vẫn còn lan tỏa trong phòng, nhìn cơm trong bát cũng không có cảm giác ngon miệng cho nên cô ăn vài miếng cơm coi như hoàn thành nhiệm vụ!
Cơm nước xong xuôi, Thanh Thanh nói với Ngôn Tiểu Lan cô muốn đi ra ngoài tìm việc làm, có thể sẽ không về ăn cơm tối kịp, Ngôn Tiểu Lan có chút lo lắng hỏi sức khỏe của cô có vấn đề gì không, bà nói sắc mặt của cô trông rất khó coi…
Thanh Thanh nở một nụ cười và nói cô vẫn ổn, để cho bà yên tâm rồi mới đi ra ngoài.
Thanh Thanh ra cửa và rẽ ra khỏi con hẻm, cô chưa đi được vài bước thì có một chiếc xe chạy theo dừng lại bên cạnh cô, cô đưa mắt nhìn và phát hiện ra đó là Cố Nguyên Thượng.
“Cố thiếu? Sao anh lại ở đây?”
“Anh nói trùng hợp em tin không?”
Thanh Thanh cười nhẹ và hỏi anh ta: “Anh có chuyện gì à?”
“Em đi đâu vậy?” Anh ta hỏi lại.
“Có mấy ông ty liên lạc phỏng vấn, tôi muốn đi xem một chút!”
“Lên xe!”
“Không cần, tôi đi xe buýt là được rồi!” Cô không muốn nợ anh ta thêm bất cứ thứ gì!
“Vậy em muốn anh đi theo xe buýt sao?”
Cô không thể nói thêm gì đành phải lên xe.
“Thanh Thanh, nói thật xem, anh cũng không làm gì để em chán ghét đúng không?” Anh ta cảm thấy cô luôn từ chối anh ta.
“Cố thiếu, tôi chỉ không muốn làm phiền anh quá nhiều.”
“Không phải đàn ông sinh ra để cho phụ nữ làm phiền sao?” Anh ta cười nói, sau đó giúp cô cài dây an toàn.
“Cố thiếu…...”
“Huống hồ, anh chưa lập gia đình, em cũng chưa...kết hôn.” Anh ta không phải cố ý đụng đến chỗ đau của cô, chỉ cảm thấy có một số việc dù sao cũng phải từ từ đối mặt.
Thanh Thanh cười khổ một tiếng rồi cúi đầu xuống, ngừng tranh cãi với anh ta.
Xe của Cố Nguyên Thượng và Thanh Thanh vừa lái ra khỏi con hẻm, chiếc xe đỗ cách đó không xa phía sau họ đột nhiên mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước xuống, lông mày rậm của anh ấy hơi cong lên, khuôn mặt thanh tú và đẹp trai, tuổi không lớn lắm nhưng toát ra thần thái trầm ổn hiếm có ở những người trẻ tuổi.
Nhìn thấy Thanh Thanh ngồi trên xe Cố nguyên Thượng, toàn thân anh ấy lộ ra vẻ mất mát.
“Hân Văn!” Một cô gái đứng phía sau lưng anh ấy kêu to.
Anh ấy quay lại và nhìn cô gái, ngạc nhiên nói: “Mộng Hạ, sao em lại ở đây?”
“Anh có thể tới vì sao em lại không?”
“Em có muốn về không? Anh đưa em về!” Anh ấy không muốn dây dưa quá nhiều với cô ta.
“Lương Hân Văn!” Mộng Hạ hung hăng đẩy anh ấy một cái, Lương Hân Văn không ngờ Mộng Hạ đột nhiên đẩy mình như vậy, anh ấy loạng choạng dựa vào thân xe.
“Mộng Hạ, em làm gì vậy?” Lương Hân Văn có chút không vui hỏi.
“Em muốn làm gì? Em đang đánh cho anh tỉnh đó, vì sao? vì sao anh lại đến đây? Anh còn nhớ nhung người phụ nữ kia đúng không?”
“Mộng Hạ….”
“Lương Hân Văn, anh đúng là đồ khốn nạn, cô ta đã giết cha anh, tại sao, anh không hận cô ta, anh còn nghĩ về cô ta… Anh có xứng đáng với người cha đã chết của mình không?” Mộng Hạ quát lên.
“Mộng Hạ, đừng nói nữa!” Lương Hân Văn bực bội nói.
“Hân Văn, tỉnh lại đi được không? Cho dù anh thích cô ta, yêu cô ta. Nhưng hãy nhìn cho rõ xem cô ta là hạng người gì có được hay không? Lúc anh mới trở về, cô ta liền đến quấy rầy, dây dưa với anh….nhờ anh giúp đỡ cô ta tìm vị hôn phu, thế nhưng cô ta lại hại chết cha anh….
Thấy anh không thể lợi dụng được nữa, trong nháy mắt liền quấn lấy một kim chủ lớn như Cố Nguyên Thượng, còn đi nước ngoài triền miên mấy tháng mới về, còn anh là gì của cô ta? Cô ta đã bao giờ để anh vào mắt chưa? Vì sao anh còn nghĩ về người phụ nữ bẩn thỉu này? Vì sao…..” Mộng Hạ khóc hu hu, ôm chặt lấy anh ấy….
Anh không thể phản bác, hơn ba tháng nay anh ấy rất biết ơn cô ta, mẹ anh bị sốc vì sự ra đi đột ngột của cha mà phải nhập viện mấy lần, đều là Mộng Hạ luôn bên cạnh chăm sóc cho bà, để mẹ anh dần dần thoát khỏi nỗi đau mất chồng….
Anh không yêu cô ta, nhưng anh cũng không thể không nhìn được những vất vả bao nhiêu ngày qua nên không muốn làm tổn thương cô ta, anh sẵn sàng bù đắp tất cả những gì cô đã nỗ lực vì anh, nhưng anh không thể bù đắp được bằng tình yêu….