Tên phó trưởng ban thư ký Trần Minh Dương này là người như thế nào thì không quá quen, chẳng qua bố trí cô bé này rất được.
Chu Tử Dương cười hắc hắc. Hắn cũng phải cái gì cũng hiểu rõ. Dù sao ông bố cũng đã rút lui mấy năm, tin tức trong trụ sở tỉnh ủy cũng không còn như trước nữa.
- Đi thôi, tiệc rượu tẩy trần đã được bố trí.
Tề Quốc Viễn cuối cùng cũng thấy có cơ hội nói chuyện. Dương Phàm nghe tiếng liền đứng lên. Ba người cười cười đi ra ngoài. Ngoài cửa có hai chiếc xe đỗ làm cho Dương Phàm lộ ra tia mỉm cười, quay đầu lại nhìn Tề Quốc Viễn rồi nói:
- lão Tề đúng là rất cẩn thận, biết tôi muốn dùng xe. Xe Hồng kỳ này chuẩn bị cho tôi hả?
Tề Quốc Viễn gật đầu cười nói:
- Thực ra lãnh đạo cần xe còn sợ không có người mang tới tận cửa sao? Đây là do phó giám đốc Chu bố trí.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn Chu Tử Dương một chút. Chu Tử Dương cười hắc hắc mà nói:
- Lão Tề đang nhường công đó. Anh ta đề nghị chuẩn bị một chiếc BMW cho cậu, tôi nói cậu có lẽ thích xe Hồng kỳ bình thường hơn.
Ba người bề ngoài có chút thân thiết, nhưng Dương Phàm mơ hồ ý thức được một điểm, hai người này chuẩn bị cẩn thận như vậy, vứt bỏ quan hệ trước đây không nói, có lẽ hai người này lăn lộn không tốt lắm sau khi ông bố Chu Tử Dương về hưu.
Xe vừa ra khỏi nhà khách, Chu Tử Dương ngồi sóng vai với Dương Phàm liền thở dài một tiếng. Chu Tử Dương cầm lấy điếu thuốc mà Dương Phàm đưa cho, nhỏ giọng nói:
- Mấy năm nay chú không có ở đây, ông già nhà anh cũng lui rồi, nói thật cuộc sống của anh và lão Tề không được tốt lắm.
Dương Phàm không tiếp lời mà lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe. Chu Tử Dương có vẻ ai oán mà nói:
- Người đi trà lạnh, ông già rút lui chưa được bao lâu, anh ở sở Xây dựng đúng là ngoài thì tăng, trong thì giảm. Bây giờ mặc dù nói là phó giám đốc sở, nhưng trong tay không có thực quyền, trong nom công đoàn và đảng ủy. Việc kinh doanh của lão Tề hai năm qua cũng bị ảnh hưởng, ở tỉnh thành và Vu Thành coi như lỗ vốn. Nhưng ở thành phố Uyển Lăng nhờ có bộ máy mà chú lưu lại nên coi như vẫn qua được.
Dương Phàm vẫn không tỏ thái độ, không phải không muốn hỗ trợ, mà đây là do tính cách của hắn gây ra. Điểm này Chu Tử Dương hiểu rất rõ, cho nên Chu Tử Dương nói xong cũng không nói gì khác. Dương Phàm thuộc về loại trước khi thực hiện không nói gì, chuyện khi tuyệt đối nắm chắc mới có thể đề cập đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu như Dương Phàm thật sự không thể giúp đỡ, Chu Tử Dương biết Dương Phàm nhất định sẽ từ chối. Bây giờ Dương Phàm không nói một lời, như vậy tỏ vẻ trong lòng Dương Phàm có chuyện này. Dương Phàm thân là phó bí thư tỉnh ủy muốn thay đổi chút tình hình của Chu Tử Dương ở sở Xây dựng có lẽ cũng không phải việc gì khó.
- Từ từ sẽ tới mà.
Ý của Dương Phàm rất hàm súc, nói mấy chữ rồi ngậm miệng lại.
- Có một chuyện chú còn không biết. Trong tỉnh thời gian trước tập đoàn khoáng sản Vĩ Huyền không ngừng bị tra xét, sau đó đột nhiên ngừng lại. Ban đầu anh còn rất nghi hoặc, đến khi nhận được tin tức chú tới, anh mới hiểu được.
Dương Phàm nghe xong nhíu mày một chút, thản nhiên nói:
- Tôi thật ra cảm giác được, chủ động giao cho tỉnh là lựa chọn không sai, muốn nhiều tiền như vậy làm gì chứ?
Mặt Chu Tử Dương không khỏi ngẩn ra một chút, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên cười nói:
- Có khí phách, khó trách chú có thể đi tới ngày hôm nay. Con người của tôi vẫn quá coi trọng vật ngoài thân.
- Nếu như không có ý định phát triển trong nhà nước, tôi sẽ không cảm thấy quan hệ giữa anh và lão Tề có gì không ổn. Chẳng qua anh dù sao cũng là người trong nhà nước, điểm cần chú ý thì phải chú ý. Nếu thật sự không thích không khí trong chốn quan trường, anh có thể ra công ty nhà nước mà. Tập đoàn xe hơi Trường Giang, anh có thể trở về làm tổng giám đốc mà.
Dương Phàm cười cười đưa ra đều nghị. Chu Tử Dương nghe xong nghiêm túc gật đầu nói:
- Anh sẽ suy nghĩ.
- Đúng, thời gian trước anh gặp hai thằng Cố Đồng cùng Giản Minh. Nghe giọng điệu của chúng thì oán hận rất sâu. Chú phải cẩn thận một chút đó, lúc này bọn chúng đều không sợ gì hết nữa rồi.
Chu Tử Dương vừa nhắc đến hai thằng đó, trên mặt Dương Phàm liền lộ ra vẻ tàn nhẫn, giọng nói lạnh như băng:
- Vậy sao? Bọn chúng an phận thủ thường thì thôi, nếu không thành thật ư, tôi ước gì như vậy.
Chu Tử Dương nghe thấy Dương Phàm nói như vậy không khỏi lạnh buốt sống lưng. Sát khí Dương Phàm đột nhiên vọng ra làm cho Chu Tử Dương cảm thấy người anh em trước mặt vẫn rất oán hận trong lòng.
- Chú vẫn chưa quên chuyện năm đó sao?
Chu Tử Dương thở dài một tiếng. Dương Phàm đau khổ nhắm mắt lại, lắc đầu nói:
- Tôi vẫn luôn cho rằng mình có lỗi với Tiểu Điệp. Mạng của tôi là do Tiểu Điệp cứu, nhưng tôi lại không thể giết chết hai thằng đó.
- Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa.
Chu Tử Dương vội vàng chuyển đề tài.
Mấy năm không gặp, tiệc rượu tẩy trần diễn ra khá lâu. Lý Thắng Lợi trong bàn rượu uống thay Dương Phàm khá nhiều nên kết quả này say không biết gì, trực tiếp ở lại câu lạc bộ của Tề Quốc Viễn mà nghỉ ngơi. Ý của Chu Tử Dương là Dương Phàm cũng đừng về. Nhưng Dương Phàm tỏ vẻ hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức, buổi tối chẳng may có chuyện gì mà không ai tìm được mình thì đúng là không tốt.
Chu Tử Dương cho người đưa Dương Phàm về nhà khách, mặc dù là trời tối, nhưng Dương Phàm từ trên xe xuống vẫn cảm thấy cả người khô nóng, đây là hậu quả của việc uống khá nhiều. Cảm ơn ý tốt đưa vào trong nhà của lái xe, Dương Phàm mang theo ba phần rượu đi vào trong phòng.
Vừa đứng ở cửa, cửa đã được mở ra, bên trong lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy mê người của Tiếu Vũ. Theo bộ mặt này nhìn xuống, chiếc cổ thon dài trắng nõn đang lắc lư trước mặt. Chiếc váy ngắn mỏng manh trên thực tế không có hiệu quả che chắn bao nhiêu. Hai chân dài lộ đến trên đầu gối, váy chẳng qua chỉ miễn cưỡng che khuất chiếc mông cao vút mà thôi.
May mà bộ ngực Tiếu Vũ không đầy đặn cho mấy. Mặc dù là như vậy, Tiếu Vũ ăn mặc như thế vẫn khiến Dương Phàm cảm thấy càng thêm khô nóng trong người.
- Cảm ơn.
Dương Phàm vội vàng nói một câu, bước vào toilet. Sau khi bài tiết, bộ phận vừa nãy ngóc đầu dậy vẫn không có ý lui xuống, điều này làm Dương Phàm rất căm tức. Bữa tiệc, Tề Quốc Viễn đã chuẩn bị món thịt dê nướng. Dương Phàm mới đầu còn không biết, cảm thấy mới lạ nên ăn khá nhiều, bây giờ cái đó đã phát tác.
- Bí thư Dương, ngài không sao chứ?
Tiếu Vũ thấy Dương Phàm bước đi hơi lảo đảo, có chút lo lắng đi đến cửa toilet lớn tiếng hỏi. Dương Phàm đang dùng nước lạnh rửa mặt nghe thấy giọng nói dễ nghe của Tiếu Vũ, hiệu quả mà làn nước lạnh tạo ra lại giảm đi ba phần.
- Không có việc gì, cô về nghỉ đi.
Dương Phàm lau thật mạnh lên mặt, đi nhanh về phía phòng ngủ. Tiếu Vũ không có ý rời đi, ánh mắt dường như nhìn ra gì đó, mặt đỏ ửng lên, xoay người đi đến bàn trước mặt pha trà. Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha hút thuốc mặc dù không muốn bị Tiếu Vũ ảnh hưởng, nhưng hắn uống rượu làm cho đầu óc có chút mơ hồ, hai mắt vẫn nhìn theo bóng lưng của Tiếu Vũ.
Dương Phàm từ phía sau nhìn tới mới nhìn ra chiếc váy này ngắn đến đâu. Chiếc váy ôm chặt lấy bờ mông cao vút, khi Tiếu Vũ hơi nghiêng về phía trước một chút, bộ mông càng lộ ra nhiều hơn. Đôi chân thon dài khép chặt, làn da trắng gần như trong suốt, mạch máu màu xanh dưới làn da cũng có thể nhìn thấy. Ngẫu nhiên khom lưng lộ ra một mạt đỏ và vàng ở bên trong thật bắt mắt.
Dương Phàm cảm thấy sắp không chịu được nữa. Quá trình Tiếu Vũ pha trà chẳng qua chỉ có 3 phút, mà 3 phút này Dương Phàm lại cảm thấy rất lâu.
Tiếu Vũ quay đầu lại thấy ánh mắt của Dương Phàm, mặt hơi đỏ lên một chút, vội vàng cúi đầu xuống. Nhưng trong nháy mắt khi vừa cúi đầu, trên miệng lại lộ ra một tia đắc ý. Mặc dù điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng vẫn bị Dương Phàm bắt được.
Khi Tiếu Vũ đi tới, bộ mông lắc lư còn nhiều hơn vừa nãy một chút, hai tay bưng cốc trà nóng hổi đến trước mặt Dương Phàm. Tiếu Vũ cảm thấy trái tim hơi lạnh giá. Tiếu Vũ theo bản năng đưa mắt nhìn lên thì thấy Dương Phàm nhìn mình với ánh mắt khá lạnh lùng.
Tay Tiếu Vũ hơi run lên, chén trà thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất. Dương Phàm dường như rất biết phối hợp, đưa tay ra cầm lấy cốc trà, người cũng đứng lên mà nói:
- Về nghỉ đi.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu như vậy, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, thuận tay khóa cửa lại.
Vẻ đắc ý trên mặt Tiếu Vũ biến thành ngạc nhiên. Tiếu Vũ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Phàm mà khẽ cắn môi mình. Hôm nay Tiếu Vũ ăn mặc như vậy là do cẩn thận chuẩn bị, phụ nữ rất giỏi phát hiện ưu điểm của mình, Tiếu Vũ cũng không ngoại lệ. Trước khi nhận công việc này, phó trưởng ban thư ký Trần Minh Dương đã tỏ vẻ rõ ràng. Dương Phàm muốn điều gì thì thỏa mãn cái đó, chỉ cần làm tốt công việc, thì vị trí nhân viên chính thức sẽ nằm trong tay.
Tiếu Vũ từng trải qua những đợt tuyển người ở thị trường lao động, người đến quá nhiều mà nhận ít đáng thương, đối mặt là vị trí lương thấp đáng thương. Vô số sinh viên từ trong nhà trường đi ra với bao ước mơ hoài bão, đập vào mặt bọn họ là cuộc sống vô cùng khó khăn. Tiếu Vũ có quan hệ họ hàng xa với phó trưởng ban thư ký Trần Minh Dương, người cũng là do phó trưởng ban thư ký Trần tự mình tìm tới. Bởi vì Tiếu Vũ còn trẻ và xinh đẹp nên mới có cơ hội.
- Trần Minh Dương.
Dương Phàm viết cái tên này trên quyển sổ. Trong nháy mắt Tiếu Vũ từ đắc ý như gặp một chậu nước đá dội vào đầu, ngay lập tức hiểu rõ tại sao Dương Phàm lại tỉnh táo. Phó bí thư tỉnh ủy quản mũ quan chức, không sợ vạn nhất, chỉ sợ chẳng may. Tính cẩn thận của Dương Phàm ở thời khắc mấu chốt này đã phát huy tác dụng rõ rệt.
- Hy vọng không phải như mình suy đoán.
Dương Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu, xoay người nhìn bộ quần áo được gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường, sàn nhà lau đến sáng bóng, trên bàn uống nước không có một hạt bụi. Từ chi tiết này có thể thấy Tiếu Vũ rất biết các công việc tạp vụ. Chẳng qua nụ cười đắc ý kia của Tiếu Vũ là một loại đắc ý theo bản năng, hay là âm mưu được thực hiện thì Dương Phàm không có câu trả lời rõ ràng.
Có một điều có thể khẳng định, nếu như Dương Phàm thật sự đưa ra yêu cầu thì có lẽ Tiếu Vũ cũng sẽ không hề từ chối.
Ra khỏi phòng Dương Phàm, Tiếu Vũ ít nhiều có chút mệt mỏi. Tiếu Vũ về phòng mình, ngồi trên giường, trên Tv đang có chương trình gì Tiếu Vũ cũng không biết, trong đầu vẫn hiện ra ánh mắt lạnh lùng vừa nãy của Dương Phàm.
Trong nháy mắt vừa rồi, Tiếu Vũ có cảm giác như bị đao phẫu thuật mổ xẻ cả người, cảm giác này đúng là rất khó chịu.
Ý của phó trưởng ban thư ký Trần Minh Dương là gì, trong lòng Tiếu Vũ hiểu rất rõ. Cuộc đời con người không có bao nhiêu cơ hội như vậy, có thể bắt được thì không biết chừng giảm đi 20 năm phấn đấu cũng không hề quá đáng. Nhất là một người phụ nữ, lúc quan trọng nhất không biết nắm bắt, chẳng lẽ còn đợi người ta đặt trước miệng cho mình ăn sao? Xã hội bây giờ rất thực tế, thực dụng, sau khi phó trưởng ban thư ký Trần ám chỉ, tối nay Tiếu Vũ cố ý ăn mặc như vậy, không hề trang điểm, nhưng thắng ở sự gợi cảm. Từng có nam sinh nói với Tiếu Vũ như sau:
- Anh bị say vì đôi chân thon dài của em.
Tiếu Vũ rất tự tin vào điểm này, nên cố thể hiện điểm đặc biệt này ra. Lúc mới đầu còn cảm nhận được trong mắt Dương Phàm đang nhìn thứ mà mình hy vọng, nhưng không ngờ trong nháy mắt lại xảy ra biến hoá.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa kéo Tiếu Vũ khỏi dòng suy nghĩ. Tim Tiếu Vũ đập mạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ Dương Phàm tìm tới cửa sao? Tiếu Vũ khẽ kéo chiếc váy ngắn đáng thương xuống, Tiếu Vũ cố gắng mỉm cười đứng lên mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên thấp đậm mà Tiếu Vũ quá quen thuộc. Đó là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Trần Minh Dương, hắn đang chắp tay sau lưng, mặt rất trầm ổn.
- Biểu thúc, chú vào trong ngồi đi.
Tiếu Vũ vội vàng muốn tránh sang bên để Trần Minh Dương vào. Trần Minh Dương lắc đầu nói:
- Không vào đâu, đứng ngoài cửa nói vài câu thôi. Phó bí thư Dương có hài lòng với cháu không?
- Cháu không biết, Phó bí thư Dương thoạt nhìn vui buồn không lộ, chẳng qua người rất thân thiện, không hề ra vẻ quan to.
Trần Minh Dương đứng ngoài cửa đánh giá Tiếu Vũ ăn mặc lúc này, trên mặt khẽ nở nụ cười mà nói:
- không tệ.
Cũng không biết Trần Minh Dương ám chỉ điều gì, ánh mắt rất nhanh nhìn về phía cửa phòng Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương đang nghỉ ngơi sao? Cháu vào hỏi một câu, nói chú đến báo cáo công việc.
Trần Minh Dương vừa nói cũng không đưa mắt nhìn Tiếu Vũ nữa. Chỉ là khi Tiếu Vũ ra ngoài đi về phía cửa phòng Dương Phàm, Tiếu Vũ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi vào giữa hai chân. Không biết như thế nào Tiếu Vũ đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, giống như xấu hổ vì bị Trần Minh Dương thấy mình ăn mặc như thế này vậy. Có chuyện tất cả mọi người đều biết nhưng chỉ có thể lén làm, nhưng nếu bị người nhìn thấy sẽ không tốt lắm. Tiếu Vũ bây giờ chính là có tâm trạng này. Càng đừng nói giờ phút này Tiếu Vũ cảm thấy Trần Minh Dương đang dùng ánh mắt vén váy mình lên vậy. Ông chú đã hơn 50 sao còn không biết tự trọng cơ chứ? Muốn nhìn thì về mà nhìn vợ của mình đi. Tiếu Vũ thầm mắng một câu trong lòng, không dám quay đầu lại sợ bị nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt lúc này.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Dương Phàm vừa lúc từ toilet đi ra, Dương Phàm đổi một bộ đồ ngủ rồi định lên mạng đọc tin tức một chút. Tiếng gõ cửa làm cho Dương Phàm có chút không hài lòng, thầm nghĩ cô bé này sao không biết chừng mực vậy nhỉ?
- Sao? Có việc gì à?
Trên mặt Dương Phàm không chút thay đổi, trực tiếp nhìn tới làm cho Tiếu Vũ động tâm. Tiếu Vũ cảm nhận ánh mắt sắc bén của Dương Phàm, có chút khẩn trương vội vàng kéo váy xuống, nhỏ giọng nói:
- Biểu thúc của tôi, không, là phó trưởng ban thư ký Trần đến. Phó trưởng ban thư ký Trần bảo tôi hỏi một chút xem có tiện vào báo cáo công việc với ngài không.
Thì ra là vậy, chút khó chịu của Dương Phàm nhạt đi rất nhiều. Hắn gật đầu nói:
- Bảo anh ta vào đi.
Mặt Dương Phàm khá hài hòa, còn có ánh mắt trước khi xoay người đi nhìn lướt qua trên người Tiếu Vũ, điều này làm tâm trạng Tiếu Vũ tốt hơn nhiều. Phụ nữ đều hy vọng ưu điểm của mình được chú ý, Tiếu Vũ cũng không ngoại lệ. Hơn nữa người chú ý mình còn là một người đàn ông xuất sắc như vậy, một phó bí thư tỉnh ủy chưa đầy 40 tuổi.
Khẽ ngẩng cằm lên một chút, cố gắng ưỡn bộ ngực mặc dù không lớn nhưng vẫn có, Tiếu Vũ xoay người rời đi.
Trần Minh Dương đến gặp, Dương Phàm không hề ngạc nhiên chút nào. Một người khổ tâm an bài cho mình, lại không phải là người xuất hiện trước tiên, vậy đúng là quá lạ. Chẳng qua ý đồ của Trần Minh Dương là gì, bây giờ Dương Phàm còn không biết. Chỉ là dựa vào việc Trần Minh Dương bố trí Tiếu Vũ làm thư ký cuộc sống, trong lòng Dương Phàm đã nhận định đây là kẻ bàng môn tà đạo.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Trần Minh Dương cao không đến mét bảy đẩy cửa đi vào. Trần Minh Dương vừa vào đã gặp phải ánh mắt sắc như đao rồi lại biến thành bình tĩnh. Cả người Trần Minh Dương như lọt vào hầm băng, hơi run lên một chút. Trong phòng bật điều hòa, nhưng điều này tuyệt đối không phải do điều hòa tạo thành, đây là di chứng do có ý đồ xấu tạo thành.
- Phó bí thư Dương, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?
Trần Minh Dương ổn định tâm trạng của mình, đi tới nửa bước rồi vươn tay ra.
- Ngồi đi, Tiếu Vũ pha trà.
Dương Phàm đứng lên, đứng tại chỗ bắt tay Trần Minh Dương, kết quả này hơi nằm ngoài suy đoán của Trần Minh Dương.
Vừa nãy còn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người ta, lúc ấy Trần Minh Dương tưởng rằng Dương Phàm sẽ ngồi im bất động và mệt mỏi bắt tay mình, nhưng không ngờ Dương Phàm lại cười đứng lên, sau khi bắt tay còn rất khách khí mời ngồi. Vậy ánh mắt vừa nãy là có ý gì? Là cảnh cáo? Hay là thị uy?
Dương Phàm đầu tiên là sắc bén, sau đó là bình tĩnh, điều này làm cho Trần Minh Dương càng thêm bất an. Trong lòng Trần Minh Dương cho rằng không biết chừng thủ đoạn an bài Tiếu Vũ làm thư ký cuộc sống lại là một nước đi sai lầm. Trần Minh Dương cẩn thận hỏi thăm mọi việc về Dương Phàm, tin tức khá tản mát. Dương Phàm tổng thể đưa ra một khái niệm đó là Dương Phàm là người trầm ổn, không yêu tiền, đối với cấp dưới vừa nghiêm khắc vừa bao che, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn không có khuyết điểm gì. Chỉ có một lời đồn thổi duy nhất hình như là bên cạnh Dương Phàm luôn có người đẹp.
Trần Minh Dương cảm thấy nữ sắc có thể là điểm đột phá duy nhất, cho nên mới sắp xếp Tiếu Vũ. Trần Minh Dương làm như vậy tự nhiên là có mục đích. Cuộc sống bây giờ của hắn không tốt lắm. Vị trí phó trưởng ban thư ký không trên không dưới, còn không phải người của Hác Nam. Lúc họ Vương kia còn tại vị, Trần Minh Dương đi lại khá gần. Không chờ hắn lấy được tín nhiệm của phó bí thư tỉnh ủy Vương, họ Vương đã xảy ra chuyện.
Trên đầu gắn cái mác người của họ Vương, trong thời buổi rối ren này có thể sống khá giả mới là việc là. Trần Minh Dương vội vàng muốn tìm chỗ dựa mới, vì thế mới có ý định với Dương Phàm. Hơn nữa quan chức bây giờ có mấy người là không có vấn đề. Trần Minh Dương đúng là thuộc loại nếu bị điều tra thì sẽ đi ngay. Không phải nói trong thời gian nhận chức của hắn ở tỉnh ủy có vấn đề, mà là lúc trước khi hắn nhận chức ở thành phố bên dưới đã đi lại quá gần với một nhà đầu tư. Khi được điều lên tỉnh ủy, trừng mắt nhìn là có ý ngồi ở vị trí này rồi quá độ đến khi về hưu. Đáng tiếc vị trí phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy này có quá nhiều cặp mắt nhòm ngó, ước gì Trần Minh Dương bị họ Vương kia liên lụy đến.
Trước khi họ Vương xảy ra chuyện không may, Trần Minh Dương đi trong trụ sở tỉnh ủy còn có mấy người chủ động chào hỏi. Sau khi họ Vương xảy ra chuyện, rất nhiều người nhìn thấy Trần Minh Dương đều là đi đường vòng, nếu thật sự không thể tránh thì coi như không phát hiện ra. Nhân tình thế thái quá lạnh giá, Trần Minh Dương đã thấy nhiều rồi. Mặc dù hắn không bị họ Vương liên lụy, nhưng không tìm được chỗ dựa mới. Bây giờ vị trí ngồi không ổn định, không biết chừng còn bị "bệnh" mà cho nghỉ sớm. Quyền lực này ai chẳng muốn nắm chặt trong tay cơ chứ? Xuống, cái khác không nói, chỉ riêng ánh mắt thay đổi, Trần Minh Dương đã thấy rất nhiều. Sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước nhất định bị khinh thường.
Trần Minh Dương liếc mắt một cái liền nhận ra bao thuốc đặc biệt trên bàn của Dương Phàm, trong lòng sau khi run lên một chút, tâm tư đặt cược càng thêm cấp bách. Trần Minh Dương theo bản năng móc thuốc trong túi ra, không ngờ Dương Phàm lại đưa tới một điếu.
Trần Minh Dương vội vàng rút tay từ trong túi ra, thuận tiện còn nhét bao thuốc Trung Hoa vừa lấy ra vào trong túi.
- Thuốc tốt của Bí thư Dương, tôi sẽ không tự làm xấu mình.
Trần Minh Dương tự giễu một câu, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Thuốc Trung Hoa cũng không kém, không bao nhiêu người có thể hút được nó. Thuốc của tôi là được cho, nếu thật sự dùng tiền của mình thì một ngày hai bao Trung Hoa, tiền lương một tháng cũng phải hết hơn phân nửa.
Trần Minh Dương thật ra khá thản nhiên, vì khói này cũng là khói được cho. Mỗi người có phòng làm việc ở trụ sở tỉnh ủy này, mỗi tháng đều được phát một phần. Dương Phàm cũng như vậy, từng tháng cũng được phát một phần thuốc Gấu Mèo.
- Thuốc này nếu phải bỏ tiền thì tôi cũng không mua được.
Trầm Ninh nhẹ nhàng nói một câu, thuận tiện nịnh nọt một chút.
Dương Phàm cười cười mà không nói, chờ Trần Minh Dương nói rõ ý đồ đến đây. Quả nhiên Trần Minh Dương thấy Dương Phàm không nói gì, trong lòng có chút xấu hổ, sau đó liền ổn định một chút tâm trạng của mình đang căng thẳng vì bị Dương Phàm nhìn chằm chằm như thế.
- Bí thư Dương một đường đến đây, nghe nói ngày đầu tiên còn tham gia hội nghị thường ủy, thật sự là vất vả. Chúng tôi là người phục vụ cho lãnh đạo, có gì làm không tốt mong ngài bỏ qua cho. Công việc có chỗ nào làm không tốt, xin ngài cứ việc phê bình, tôi nhất định sẽ sửa đổi.
Lúc Trần Minh Dương nói chuyện, Tiếu Vũ bưng trà đi vào, nghe thấy rất rõ ràng. Tiếu Vũ thiếu chút nữa là đánh rơi khay trà. Ông chú họ bình thường trước mặt họ hàng luôn vô cùng uy nghiêm, giờ phút này nói chuyện vẻ mặt mặc dù rất bình tĩnh, nhưng trong giọng lộ rõ vẻ nịnh bợ. Tiếu Vũ còn tưởng rằng mình nghe lầm nữa chứ.
Tiếu Vũ bỏ chén trà xuống rồi cười cười với Dương Phàm, sau đó quyết đoán xoay người đi ra ngoài. Tiếu Vũ sau khi đóng cửa liền dựa lưng vào tường cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Cảnh vừa rồi thật đáng giật mình. Phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi làm người ta đố kỵ kia, chính là bàn tay thay đổi vận mệnh của mình.
Trần Minh Dương là người thông minh, không vội vàng thể hiện có ý dựa vào. Trong chốn quan trường Trung Quốc, hàm súc luôn luôn có hiệu quả hơn rõ ràng nhiều, điểm này Trần Minh Dương hiểu rất rõ. Sau một phen ân cần thăm hỏi không nóng không lạnh, Trần Minh Dương chưa từng nhấp một ngụm trà, đứng lên rồi nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy Bí thư Dương nghỉ ngơi.
Nếu như không có Tiếu Vũ, Dương Phàm rất thưởng thức với biểu hiện này của Trần Minh Dương. Đây là một quan chức rất lão luyện. Đáng tiếc Trần Minh Dương bố trí Tiếu Vũ như vậy đây là vẽ chân cho rắn. Dương Phàm vừa đến, tự nhiên là cần tai mắt làm việc cho mình. Trần Minh Dương suy nghĩ quá nhiều, điều này lại làm cho Dương Phàm cảnh giác.
- Tôi tiễn anh.
Dương Phàm vẫn khách khí cười cười đứng lên. Trần Minh Dương vội vàng nói:
- Xin Phó bí thư Dương dừng bước.
Lúc này Trần Minh Dương hy vọng Dương Phàm đưa mình ra cửa mà không phải thuận thế dừng lại. Đáng tiếc Dương Phàm lại thuận thế đứng im rồi nói:
- Chào anh.
Nếu như đưa đến cửa, như vậy tỏ vẻ Dương Phàm mở rộng cánh cửa chào mừng Trần Minh Dương đi vào. Cảnh bây giờ rất vi diệu, không thể nói là từ chối hay là tiếp nhận, tóm lại hiệu quả không rõ ràng.
Tiếu Vũ đứng ở cửa chờ không rời đi, thấy Trần Minh Dương đi ra liền tiến lên nói:
- Biểu thúc đi?
Trần Minh Dương nặng nề gật đầu, liếc mắt nhìn Tiếu Vũ một cái rồi nói;
- Cháu là người thông minh, chiếu cố tốt Phó bí thư Dương.
Xe Audi vừa xuất hiện ở cửa trụ sở tỉnh ủy thì đột nhiên có một người lao tới. Lý Thắng Lợi vội vàng phanh gấp, chỉ trong nháy mắt mà trên trán đầy mồ hôi lạnh, ngồi ở vị trí mà thở hổn hển. Lý Thắng Lợi thầm may mắn mình lái xe không nhanh.
Cảnh sát võ trang đứng ở cửa thấy thế cũng ngây ra, cầm súng đứng tại chỗ ngẩn ra một chút rồi mới từ trên vị trí nhảy xuống.
Dương Phàm là người đầu tiên mở cửa xuống xe. Vừa nãy người kia lao ra quá nhanh, Dương Phàm lo không biết có đâm phải hay không.
Còn cách đầu xe Audi không đến 10 Cm xuất hiện một tấm bảng bên trên ghi một chữ "oan" rất lớn. Chữ có màu tím đậm, mùi máu tươi thản nhiên làm cho Dương Phàm hiểu rõ chữ này dùng máu để viết. Chữ viết có chút dữ tợn giống như một cỗ oán khí và bi phẫn tận trời muốn lao ra từ tấm bảng vậy.
Ba ngón tay cầm tấm bảng bị băng, dường như chứng minh quá trình viết chữ. Bên dưới tấm bảng là một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu đỏ nhạt, cúi đầu giơ cao tấm biển không nói lời nào. Không hề kêu oan, cứ quỳ thẳng như vậy trước mặt, yên lặng chờ đợi. Dương Phàm không thấy rõ mặt chị ta, nhưng qua hai vai không ngừng run lên của chị ta, Dương Phàm có thể cảm nhận được chị ta đang nấc nghẹn.