Lão Chu thật ra đã lén lút mang một số thứ đến nhà lãnh đạo phụ trách việc này, vì thế mới tranh thủ được cơ hội lộ mặt này. Bây giờ một câu nói này của Mã Diễm Hồng làm cho Lão Chu lo lắng. Trong lòng Lão Chu không khỏi thầm hận người phụ nữ này.
- Để sau đi.
Dương Phàm không tỏ rõ thái độ. Chẳng qua lái xe Lão Chu này, Dương Phàm vừa nhìn đã thấy rất không thích, nụ cười của người này quá giả tạo. Đồng thời Dương Phàm cũng có thể cảm nhận được, Mã Diễm Hồng dường như cũng không thích Lão Chu này.
Mã Diễm Hồng không đơn giản là không thích Lão Chu mà thôi. Mà là chị ta vốn định đề cử một lái xe có quan hệ khá được với mình. Nhưng trước đó lãnh đạo đã sắp xếp Lão Chu, điều này làm cho Mã Diễm Hồng không khác gì con rối. Người phụ nữ dù không tranh đoạt gì thì cũng là người có lòng dạ hẹp hòi. Cho nên lúc này Mã Diễm Hồng nói với Dương Phàm như vậy, cũng là phát ra một hơi, hại người không lợi mình. Chẳng may Dương Phàm bất mãn khó chịu với Lão Chu, chị ta không biết chừng có cơ hội đề cử lái xe khác.
Dương Phàm rất chán ghét người khác làm động tác bên cạnh mình. Mã Diễm Hồng tạm thời đưa ra quyết định thông minh, trong nháy mắt đã bị Dương Phàm nhìn thấu, đầu thời trong lòng cũng có ấn tượng "người phụ nữ này thích chơi trò thông minh" sau khi Dương Phàm đã có nhận định như vậy, hắn bắt đầu không thấy thuận mắt với người phụ nữ Mã Diễm Hồng này.
Con người nhất là phụ nữ thường thường cho rằng mình thông minh. Nếu Mã Diễm Hồng biết trò thông minh vô tình của mình làm cho Dương Phàm đánh giá như vậy, đánh chết chị ta cũng không đi làm.
Về phần Lão Chu, Dương Phàm ngay từ đầu đã không định dùng lái xe trong tỉnh. Bên cạnh có Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi là đủ rồi.
Lão Chu lái xe rất ổn, cũng rất cẩn thận, cả đoạn đường không ngừng dùng kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt của Dương Phàm. Đáng tiếc Dương Phàm vẫn nhắm mắt không nói chuyện, Lý Thắng Lợi lại luôn nhìn chằm chằm về phía trước, không có ý nói chuyện.
Phía trước xe Audi là chiếc xe BMW màu trắng của Mã Diễm Hồng dẫn đường. Không lâu sau xe tiến vào nhà khách tỉnh ủy, theo con đường bên cạnh trực tiếp đi đến một loạt tòa nhà hai tầng ở phía đằng sau.
Xe dừng lại trước cửa một nhà, Dương Phàm vừa xuống xe, trong viện đã có một cô gái trẻ tuổi vội vàng chạy ra, ân cần chào hỏi.
- Chào Phó bí thư Dương.
Cô gái thoạt nhìn không lớn, chẳng qua mới chỉ hơn 20, dáng người khá đẹp, vừa chạy vừa lắc mông tới, đôi chân thật dài lộ ra cảm giác thanh xuân.
Dương Phàm còn tưởng rằng đây chỉ là nhân viên phục vụ bình thường, trong lòng cũng không quá để ý, chúng ta vẫn thầm than thở một câu, đôi chân này dài thật.
- Phó bí thư Dương, đây là Tiếu Vũ phòng Thư ký, là thư ký cuộc sống của ngài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mã Diễm Hồng đi lên giới thiệu. Dương Phàm nghe xong tim không khỏi đập mạnh một chút, nhưng trên mặt không chút thay đổi, không có biểu hiện gì. Thư ký cuộc sống, đây là cách nói dễ nghe một chút, không phải là có người muốn bố trí tay chân bên cạnh mình đó chứ? Suy nghĩ này trong nháy mắt bị Dương Phàm gạt ra khỏi đầu. Ở tỉnh Giang Nam này, Hác Nam không động tâm tư, người khác sẽ không có cái gan đó.
- Thư ký cuộc sống? Ai sắp xếp như vậy?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Đây là ý của phó trưởng ban thư ký Trần. Ý của phó trưởng ban thư ký là ngài không mang theo người nhà tới, trong cuộc sống cần phải bố trí người lo liệu. Tiếu Vũ làm ở phòng Thư ký, chuyên môn đi học một tháng về công việc gia đình. Ngoài ra Tiếu Vũ học văn thư, ngài có công việc gì có thể giao cho cô ấy làm.
Mã Diễm Hồng vừa giới thiệu xong, Lý Thắng Lợi ở bên cạnh không nóng không lạnh nói:
- Công việc ghi chép mà để Tiếu Vũ làm, như vậy tôi nhẹ nhàng hơn rồi.
Mã Diễm Hồng vừa nghe thấy thế, trong lòng không khỏi thầm hối hận. Lời này của Lý Thắng Lợi rất rõ ràng. Cô bố trí thư ký cuộc sống sao? Đây là đoạt chén cơm của tôi thì phải?
Nhưng thật ra Tiếu Vũ rất lanh lợi, vội vàng cười nói:
- Chị Mã quá khen. Em không có bao nhiêu kinh nghiệm trong công việc này. Em vừa được phân công đến tỉnh ủy chưa mấy ngày đã nhận công tác này. Hơn nữa em chỉ là biên chế tạm thời, chưa phải nhân viên chính thức.
Câu nói này rất có hiệu quả. Nếu không phải nhân viên chính thức, như vậy Lý Thắng Lợi sẽ không hề lo lắng. Bên phía Dương Phàm cũng yên tâm hơn, đây chỉ là một sự an bài để làm mình hài lòng mà thôi. Ở sâu trong lòng Dương Phàm không thích an bài như vậy, đây là chiêu nịnh bợ không đúng chỗ. Chẳng qua Dương Phàm lại rất rõ ràng, mình chỉ cần bác bỏ bố trí này, cô gái trẻ tuổi nhanh nhẹn, lanh lợi trước mắt sẽ thay đổi cả cuộc đời. Cho nên Dương Phàm vẫn lặng lẽ chấp nhận bố trí như vậy. Đối với Dương Phàm mà nói có thư ký cuộc sống hay không không quan trọng. Nhưng đối với Tiếu Vũ mà nói nếu mất đi cơ hội này, thì muốn tìm một công việc tốt một chút là điều vô cùng khó khăn.
Còn có một điểm, người bố trí là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Trần, nói vậy Tiếu Vũ có quan hệ với đối phương. Dương Phàm hiểu rất ít tình hình tỉnh ủy. Phó trưởng ban thư ký Trần bố trí cẩn thận như vậy, không biết chừng có thể từ chỗ hắn hiểu rõ một chút tình hình.
Hành lý của Dương Phàm cũng không nhiều lắm, một va li quần áo, một máy tính xách tay, một chiếc ba lô để thuốc lá và mấy thứ linh tinh. Thấy hành lý ít ỏi và quần áo trên người Dương Phàm mặc khá cũ, trên mặt Tiếu Vũ không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Tiếu Vũ treo quần áo xong liền quay đầu lại thì phát hiện Dương Phàm đang ngồi trước máy tính xách tay mà lên mạng đọc báo. Tiếu Vũ suy nghĩ một chút vẫn đi tới, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương còn có yêu cầu gì không? Phó trưởng ban thư ký Trần nói nhất định phải thỏa mãn tất cả các yêu cầu của ngài.
Lời này của Tiếu Vũ thì nghe ra còn có ý gì đó, chẳng qua Dương Phàm không có nghĩ theo phương diện đó, ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Vũ một cái rồi nói:
- Không có việc gì, cô đi làm việc của mình đi.
Phòng trước đó đã được dọn rất sạch sẽ, Tiếu Vũ đúng là không có lý do gì để lưu lại.
Khi Tiếu Vũ đi ra ngoài, Lý Thắng Lợi đã đi vào, hai người gặp ở cửa. Tiếu Vũ ân cần thăm hỏi mà nói:
- Chào thư ký Lý.
Lý Thắng Lợi mỉm cười, gật đầu thản nhiên cầm lấy khăn lau mà Tiếu Vũ đang cầm, quét dọn một chút ở trong phòng. Thân là thư ký cuộc sống, phòng Tiếu Vũ ở bên tay phải phòng khách. Trên bàn làm việc của Dương Phàm có một nút ấn, có việc ấn một chút, Tiếu Vũ ở trong phòng nghe thấy tiếng nhạc là đến ngay.
Lý Thắng Lợi gõ cửa phòng ngủ Dương Phàm, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa, Lý Thắng Lợi nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, thư ký cuộc sống này, sau này kiểu gì cũng có người nói này nói lọ.
Dương Phàm lắc đầu ra hiệu cho Lý Thắng Lợi không nói tiếp, mặt không chút thay đổi mà nói:
- Thân ngay không sợ ma quỷ. Chúng ta vừa đến, rất nhiều chuyện rất không tiện, nếu việc gì cũng nghĩ đến chỗ xấu thì như vậy không có lợi cho việc đoàn kết với các đồng chí. Chờ một chút chúng ta đi ra ngoài gặp Chu Tử Dương, bảo anh ta bố trí một chỗ ở khác.
Lý Thắng Lợi vừa nghe thấy thế, trong lòng liền rõ ràng. Vừa nãy Lý Thắng Lợi đúng là có chút lo lắng. Lý Thắng Lợi thầm nói Bí thư Dương làm việc từ trước đến nay đều luôn cẩn thận, hôm nay như thế nào mà có một thư ký cuộc sống lại không từ chối, chẳng lẽ nói là coi trọng thư ký cuộc sống kia? Sau đó Lý Thắng Lợi rất nhanh phủ định. Bởi vì Dương Phàm muốn dạng phụ nữ gì mà chẳng được. Bây giờ xem ra tác phong làm việc của Bí thư Dương vẫn cẩn thận như trước, chỉ là thủ đoạn càng thêm uyển chuyển mà thôi.
Lý Thắng Lợi hiểu ý cười cười, gật đầu nói:
- Vậy còn lái xe xử lý như thế nào?
Dương Phàm do dự một chút rồi nói:
- Cậu bảo anh ta về đi, lát nữa cậu lái xe cho tôi.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói, hình như có người đến. Lý Thắng Lợi lập tức ra mở cửa nhìn một chút. Không chờ Lý Thắng Lợi quay đầu lại báo cáo, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười:
- Ha ha ha, cô bé, Bí thư Dương của các người là anh em với tôi, yên tâm cho tôi vào đi.
Dương Phàm nghe thấy âm thanh này liền cười cười đứng lên. Thì ra là Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn cùng nhau đến. Lý Thắng Lợi đã ra cửa đón tiếp. Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau. Chỉ có Chu Tử Dương và Trầm Ninh là được Dương Phàm đãi ngộ như vậy. Thấy Chu Tử Dương, Dương Phàm thật đúng là nhớ đến Trầm Ninh. Tên Trầm Ninh này đang ở thành phố Hải Tân làm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố, có lẽ cũng rất dễ chịu.
Tiếu Vũ rót trà rồi lui ra ngoài. Sau đó Chu Tử Dương đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô bé, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng mà nói:
- Viên đạn bọc đường hả? Đây là ai bố trí?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Chắc là không phải. Tôi thấy có người lo lắng vị trí dưới mông mình, vì thế muốn đến gần tôi.
- Tôi biết rồi, Trần Minh Dương, phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Hắn ta hình như khá gần với tên họ Dương kia, đã mấy lần bị Ủy ban kỷ luật trung ương hỏi. Có lẽ hắn ta sạch sẽ, nhưng đến gần hố bùn kiểu gì chẳng nhiễm chút bùn lên người.
Chu Tử Dương quen thuộc tình hình, một lời nói trúng sự việc.
- Người này như thế nào?
Dương Phàm cảm thấy hứng thú. Hắn vừa đến tỉnh ủy Giang Nam, bên cạnh không có một tai mắt là không được. Mã Diễm Hồng kia, Dương Phàm theo bản năng đã cảm thấy có chút ghen ghét.