Triệu Nhất Minh cười cười chỉ vào hướng Dương Phàm rời đi:
- Anh ngay cả bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm mà cũng không nhận ra, vậy mà cũng không biết xấu hổ làm ăn ở thành phố Hải Tân này sao? Chính miệng bí thư thị ủy Dương nói anh quấy rối nữ đồng nghiệp còn có thể là giả sao? Anh nghĩ Bí thư Dương rất rảnh rỗi nên chạy đến đây hãm hại anh sao? Tôi thấy đầu anh vào nước rồi đó, dẫn đi.
Ngồi trong xe Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng mà nói:
- Chị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Chúc Vũ Hàm cười cười nói lại câu chuyện, Dương Phàm nghe xong nhăn mặt mà nói:
- Tên phó tổng giám đốc dưới quyền chị rất láo, đổi người đi. Còn có tên từ Bắc Kinh kia nữa, chị gọi điện lên Bắc Kinh một tiếng đi. Bên phía đồn công an, em muốn làm chút chuyện, để cho tên này ghi nhớ một chút.
Chúc Vũ Hàm gật đầu nói:
- Được, chẳng qua không được làm người ta thành tàn tật đâu đó.
Dương Phàm cười nói:
- Không đâu, chẳng qua em sẽ để cho trưởng phòng Quách Hiểu Hiểu thưởng thức nhiệt tình của muỗi thành phố Hải Tân.
Nếu chỉ là chút chuyện nhỏ này thì Dương Phàm cũng không định làm quá đáng. Sau khi về nhà Dương Phàm liền gọi điện cho Lê Quý, bảo Lê Quý báo cho bên đồn công an phạt hành chính, mai sẽ thả người.
Chuyện nhỏ nhặt này không gây quá nhiều biến hoá cho cuộc sống của Dương Phàm. Sau khi chuyện nhân sự ở huyện Văn Hải được xác định, trụ sở thị ủy bắt đầu xảy ra một chút biến hoá. Đàm Tuyết Ba bình thường đi làm đều ngẩng đầu nghiêm mặt, hôm sau đi làm thì trên mặt lại tươi cười, đầu cũng không cao như trước. Nhưng phó bí thư Ngô Địa Kim bình thường cũng hay cười cười, hôm nay càng thêm thân thiện.
Nhưng thật ra Dương Phàm vẫn như bình thường, vẻ mặt tươi cười đầy tự tin, trên đường nhận các lời chào hỏi của cấp dưới. Sau khi vào trong phòng làm việc, Dương Phàm mới bắt đầu làm việc không lâu thì quyền chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Trương Bác xuất hiện ngoài cửa, cười hì hì nói với Lê Quý:
- Thư ký Lê, Bí thư Dương có bận không?
Dương Phàm đang rót nước vào ấm trà ở bên trong thì nghe thấy tiếng ở phòng ngoài liền cười ha hả đứng ở cửa phòng chào:
- Chủ nhiệm Trương đến đó à.
Trương Bác vội vàng đi tới một bước đưa hai tay ra. Hai người nhìn rất thân thiết bắt tay nhau. Trương Bác có chút cung kính nói:
- Không quấy rầy công việc của Bí thư Dương chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Chủ nhiệm Trương quá khách khí rồi, tôi còn là ủy viên thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân mà. Sắp đến đợt Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân mới, tôi lại đang rất bận rộn không thể để ý được bên đó, chủ nhiệm Trương vất vả rồi.
Dương Phàm không một tiếng động nhắc mình là ủy viên thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân. Trương Bác nghe xong không khỏi sợ hãi. Dương Phàm là bí thư thị ủy, muốn đoạt quyền ở Đại hội đại biểu nhân dân cũng không quá khó khăn.
Sau một phen khách khí, hai người ngồi xuống. Nói hai câu khách khí xong, Trương Bác cười nói:
- Hôm qua nhận được thông báo của Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, phó Chủ nhiệm Trần Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh thứ sáu này sẽ xuống thành phố Hải Tân thị sát. Tôi cố ý đến thông báo với ngài một tiếng, thuận tiện xin chỉ thị về các thủ tục tiếp đón một chút.
- Ha ha, tôi bên này bận đến độ không đi đâu được, chuẩn bị tiếp đón do chủ nhiệm Trương phụ trách đi. Chủ nhiệm Trần đến nơi thì báo cho tôi một tiếng.
Dương Phàm nói như vậy nhưng trong lòng thấy rất bình thường. Đại hội đại biểu nhân dân đang chuẩn bị để triệu tập hội nghị, lãnh đạo tỉnh ủy xuống xem cũng là bình thường. Có lẽ một thời gian nữa bí thư tỉnh ủy Triệu Việt cũng sẽ mở một hội nghị ám chỉ chút ý đồ của lão. Trước khi Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra ít nhất phải có một thường vụ tỉnh ủy xuống, bảo đảm ý đồ về nhân sự của tỉnh ủy. Vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân này, Dương Phàm thật ra thấy thoáng hơn Trương Bác, làm hay không làm chủ yếu là do thái độ của Triệu Việt.
Đương nhiên khi xuất hiện chút tình hình đặc biệt thì cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua tình hình này rất ít mà.
Được Dương Phàm tỏ thái độ, Trương Bác hiển nhiên sẽ không ở lâu, đứng dậy chào và ra về.
Một ngày bận rộn rất nhanh trôi qua. Trước khi hết giờ Dương Phàm nhìn lướt qua lịch trên bàn thấy trên đó ghi chuyện mời Vu Thanh Bình dùng bữa, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Dương Phàm cầm điện thoại di động gọi cho Tùng Lệ Lệ lên đây, bảo chị ta đi bố trí một chút, địa điểm chọn ở chỗ Hồ Gia Anh. Tùng Lệ Lệ thuận miệng hỏi một câu:
- Anh mời ai thế?
Dương Phàm cười nói:
- Một người phụ nữ, bạn học hồi cấp ba. Bà xã của phó giám đốc sở Công an tỉnh Mao Vũ.
Tùng Lệ Lệ lộ ra chút kinh ngạc, lập tức cười cười quỷ dị:
- Nhất định rất đẹp. Em cho anh một ý tưởng. Mao Vũ không phải muốn gây sự với anh sao. Anh cho tên Mao Vũ đó mọc sừng đi.
- Thối lắm. Cô muốn ăn đòn hả.
Nhận lời mời ăn cơm với Vu Thanh Bình chủ yếu là vì từ lễ phép, Dương Phàm cũng muốn xem Vu Thanh Bình muốn làm gì. Gọi điện cho Vu Thanh Bình, hẹn thời gian. Sau đó Dương Phàm tự mình lái xe đi đến đó. Dương Phàm đến cửa nhà hàng, Vu Thanh Bình đã sớm đứng ở đó chờ.
Sau một phen khách sáo, thấy Dương Phàm đến một mình, Vu Thanh Bình lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nữ nhân viên phục vụ dẫn vào trong một phòng riêng. Nhìn căn phòng rất xa xỉ và to này, Vu Thanh Bình có chút lo lắng. Nơi này là do Hồ Gia Anh bố trí. Hồ Gia Anh thật lòng tôn kính Dương Phàm nên đã bố trí như vậy.
Nhìn thấy trong phòng có cả giường, còn có cả Karaok, trong đầu Vu Thanh Bình không khỏi miên man suy nghĩ. Ăn cơm xong thì có thể hát, có thể uống nước ở bên trong, còn có thể ... Tên Dương Phàm này không phải có suy nghĩ gì đó với mình chứ. Trước kia hắn ta cũng đã theo đuổi mình mà.
Hồ Gia Anh mặt đang tỏa sáng cười hì hì đi vào, trong tay cũng không cầm thực đơn, đi tới trước mặt Dương Phàm cười nói:
- Học đệ, chỉ hai người thôi à? Bàn này hơi lớn một chút, có cần đổi sang bàn nhỏ hay không?
Dương Phàm cười cười giới thiệu một chút. Sức tưởng tượng của phụ nữ thật đáng sợ. Nghe nói Vu Thanh Bình là bạn học hồi cấp ba, Hồ Gia Anh cười hì hì trêu chọc:
- Biết hai người đến ăn cơm, người không biết thấy hai người vào trong phòng lớn như vậy lại nghĩ là trộm tình.
Vu Thanh Bình bị nói đến đỏ mặt tận mang tai, không thể không dùng mắt nhìn lén Dương Phàm. Dương Phàm lại không hề tức giận, thản nhiên nói:
- Nơi này là chị sắp xếp mà, không phải do tôi đâu đó.
Hồ Gia Anh cười giải thích:
- Trưởng ban thư ký Tùng gọi điện tới nói là ngài mời khách nhưng không nói bao nhiêu người, tôi chỉ có thể chọn phòng tốt nhất. Phòng lớn một chút thì khi ăn xong có thể ngồi uống nước nói chuyện, còn có thể khiêu vũ.
Lúc này đúng là càng giải thích càng bị hiểu lầm, Dương Phàm cười nói:
- Không cần phức tạp như vậy, tối tôi còn có công văn phải xem, không có thời gian chơi.
Thực ra là Tùng Lệ Lệ bảo Hồ Gia Anh để ý nơi này. Dương Phàm không đề xuất đưa Tùng Lệ Lệ đến, chị ta cũng không tiện mặt dày đi theo.
Không thấy có gì khác thường, Hồ Gia Anh cười cười gọi người đi vào dọn bàn lớn và thay bằng bàn nhỏ. Các thiết bị ở đây được chuẩn bị rất chu đáo.
Thay bàn nhỏ xong, Hồ Gia Anh mới cười nói:
- Là anh gọi món hay do tôi?
Dương Phàm nhìn Vu Thanh Bình, Vu Thanh Bình cười nói:
- Tôi thế nào cũng được.
- Vậy chị tự sắp xếp đi. Chỉ có hai người thôi, đừng lãng phí.
Dương Phàm vừa nói vừa nhìn Vu Thanh Bình, hỏi một câu:
- Uống gì vậy?
Vu Thanh Bình suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ăn đồ Trung Quốc thì đừng uống rượu vang. Rượu Sơn Lãm của địa phương cũng được, cũng không quá mạnh. Lấy rượu đó đi.
Hồ Gia Anh cười cười đi ra ngoài, Vu Thanh Bình cảm thấy khoảng cách của hai người theo cái bàn nhỏ đi mà gần lại một ít, trong lòng lại càng thêm lo lắng hơn. Vu Thanh Bình hẹn Dương Phàm ra ngoài không có ý gì khác. Dương Phàm cũng không nghĩ mập mờ như vậy. Trong lòng Dương Phàm vẫn đang suy nghĩ, Vu Thanh Bình nhất định là vì Mao Vũ mà đến. Người phụ nữ này trước đây rất thực tế, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, bây giờ cũng không thay đổi được.
Bốn món ăn và một món canh gần như cùng được mang lên, còn có hai món tráng miệng. Vu Thanh Bình ít nhiều có chút ngạc nhiên mà nói:
- Nơi này trước đây tôi đã đến, đồ ăn cũng không mang lên nhanh như vậy.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười. Thầm nói cô đang giả ngu sao? Cũng đã hơn 30 tuổi hết rồi, chuyện nhỏ này mà không nhìn ra hay sao? Vu Thanh Bình thực ra đang muốn đi vòng mà nịnh nọt nên mới nói thế. Chẳng qua hiệu quả không rõ ràng lắm. Dương Phàm cười cười một tiếng không nói tiếp. Dương Phàm cầm chai rượu rót vào hai chén rồi nói:
- Vì nhiều năm không gặp mặt, hôm nay lại có thể cùng nhau ăn cơm, cụng ly.
Những lời này có ý là nói với Vu Thanh Bình, đời người đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm. Vu Thanh Bình trải qua thực ra không quá nhiều chuyện, chẳng quacaanr thận suy nghĩ một chút thì năm đó bạn học bây giờ có thể gặp được bao người chứ?
- Học cùng nhau hơn 2 năm, lúc đầu dù như thế nào cũng không ngờ anh sẽ có hôm nay.
Vu Thanh Bình cảm khái nói một câu. Sau khi nói xong trong lòng lại có chút hối hận. Đây không phải đang nói trước kia mình không có mắt sao, hoặc là trước kia xem thường Dương Phàm sao? Vu Thanh Bình nghĩ như vậy liền cẩn thận quan sát Dương Phàm. Kết quả trên mặt Dương Phàm không hề có chút biến hoá gì, chỉ cười cười không nói.
Sau một phen nói chuyện, Vu Thanh Bình không kiên nhẫn cho lắm nên đã không nhịn được. Vu Thanh Bình nhìn Dương Phàm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, nghe nói Mao Vũ làm khó cục Công an thành phố Hải Tân, Trầm Ninh không có suy nghĩ gì chứ?
Vu Thanh Bình vừa nói ra như vậy, Dương Phàm liền biết chị ta đang lo lắng điều gì, cũng đoán được mục đích cuộc hẹn gặp mình của Vu Thanh Bình. Nói như thế nào nhỉ, người phụ nữ Vu Thanh Bình này mặc dù thực tế nhưng lại đúng là người vợ hiền, người mẹ đảm điển hình.
- Cấp trên làm khó bên dưới, nguyên nhân có rất nhiều. Trầm Ninh nếu như ngay cả điểm này cũng để bụng thì cậu ta không xứng làm cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân. Chẳng qua nói đi lại nói lại, Trầm Ninh quan hệ như thế nào với tôi, ai cũng có thể thấy. Tôi không thích ai lăn qua lăn lại gây chuyện cho Trầm Ninh. Cho nên cô về khuyên Mao Vũ, không nên vì một chuyện mà ghi nhớ trong lòng.
Nói đến đây Dương Phàm dừng một chút, cầm lấy chén rượu nghịch nghịch trong tay rồi lạnh nhạt nói:
- Tôi rất quý trọng tình cảm bạn học cũ, không muốn mọi người khó khăn lắm mới gặp lại mà trở thành kẻ thù. Mao Vũ làm đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Cô tốt nhất là khuyên anh ta quý trọng những thứ trước mặt.
Dương Phàm nói rất nhẹ nhàng nhưng Vu Thanh Bình lại có cảm giác một lạnh buốt chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp người. Lời nói này có ý gì chắc chỉ có kẻ ngu mới không nghe ra. Trên mặt Dương Phàm rất tự tin khi nói như vậy. Điều này cho Vu Thanh Bình biết Mao Vũ không là gì cả ở trong mắt Dương Phàm.
Vu Thanh Bình muốn nói gì đó, miệng mấp máy vài lần nhưng không nói thành lời. Dương Phàm vững vàng ngồi ở đó, nhưng Vu Thanh Bình lại cảm thấy như đứng ở dưới đáy vực sâu vạn trượng, ngẩng đầu lên là thấy vách đá dựng đứng, dù như thế nào cũng không nhìn thấy đỉnh núi.
Cảm giác bị người bao phủ, nhìn thấu này rất không thoải mái. Nhưng trong lòng Vu Thanh Bình biết rõ, Dương Phàm nhất định có bản lĩnh này. Nếu như hôm nay không phải có Mao Vũ xuất hiện giữa hai người, Dương Phàm tuyệt đối không lộ ra tư thế này. Điểm này Vu Thanh Bình cũng nghĩ ra, trong lòng có chút tiếc nuối thở dài một tiếng rồi nói:
- Tôi biết rồi. Thực ra tôi hy vọng Mao Vũ có thể trở thành bạn của anh
Có thể sao? Dương Phàm thầm hỏi một câu trong lòng. Đáp án có chút mơ hồ. Tại sao lại nói là mơ hồ. Quan trọng là cách làm việc của Mao Vũ xảy ra vấn đề. Chuyện này nếu Mao Vũ đổi lại cách khác, khi vụ án của Lâm Mãnh sau mười ngày nửa tháng, Mao Vũ tìm một lý do xuống thành phố Hải Tân, hơi hạ thấp tư thế của mình hẹn Dương Phàm, mọi người cùng nhau ăn cơm giao lưu một chuyến, không khí thích hợp liền nói chuyện này ra, ám chỉ có thể lúc quan trọng nhấc tay một chút. Ví dụ như hơi thay đổi một chút trong tài liệu của Ủy ban kỷ luật thị ủy thành phố Hải Tân, điều này đối với Dương Phàm cũng chẳng có gì là khó làm.
Dương Phàm vừa mới đến nơi cần nhất là làm việc gì đó tạo dựng uy tín. Lâm Mãnh nếu chủ động phối hợp trong công việc với Trầm Ninh, mà không phải ghen ghét với cục trưởng Trầm Ninh, kết quả tự nhiên đã khác hẳn. Mao Vũ nếu đổi lại một biện pháp uyển chuyển một chút, mà không phải cố gắng muốn áp chế Dương Phàm. Hai người sao có thể có chút mâu thuẫn chứ.
Có ai biết được ngày nào đó không rơi vào tay người ta? Lời nói không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không phải là giả. Người trong chốn quan trường nhất định sẽ có những việc quan hệ đến nhau ở vấn đề nào đó. Bây giờ Mao Vũ dựa vào hoạt động ở bên trên, vụ án của Lâm Mãnh bởi vì mặt mũi của cấp trên mà đoạt lại cách xử lý. Nhưng cái giá phải trả của Mao Vũ chính là có ân oán với Dương Phàm.
Nếu sau đó Mao Vũ tìm cơ hội xuống thành phố Hải Tân, chủ động hạ tư thế của mình mà giảng hòa với Dương Phàm, chuyện này có lẽ sẽ không có di chứng trong tương lai. Vấn đề quan trọng là Mao Vũ cho rằng mình đã mất mặt vì Dương Phàm, còn đi lại với thế lực bản địa đang có chút bất mãn với Dương Phàm, nên muốn ra tay thể hiện một chút lực lượng trong tay mình. Như vậy tính chất của vấn đề đã hoàn toàn thay đổi. Đám người đó dám thò tay vào thành phố Hải Tân rồi làm chuyện quá đáng, sau đó muốn lấy thế đè người, điều này càng quá đáng hơn.
Chuyện này nguyên nhân nằm ở chỗ Mao Vũ lăn lộn trong chốn quan trường quá thuận lợi, cộng với gia thế của mình, điều này làm cho Mao Vũ rất ra vẻ ta đây, rất kiêu ngạo.
Bây giờ Vu Thanh Bình ra mặt hy vọng hy vọng lén giải quyết một chút. Dương Phàm nể mặt bạn học cũ nên cố gắng khống chế mình, kết luận lại không thể đưa ra được.
Việc này Dương Phàm cảm thấy Vu Thanh Bình không hiểu rõ, hơn nữa Dương Phàm cũng cảm thấy không cần nói rõ. Theo Dương Phàm thấy thì Mao Vũ có thể lĩnh ngộ hay không là do sự nhanh nhạy của từng người. Người trong chốn quan trường thường thường càng cần sự nhanh nhạy hơn nữa. Đạo lý muốn làm việc phải làm người trước, Dương Phàm đã tích lũy sau mấy năm lăn lộn trong chốn quan trường. Nếu không cũng không thỏa hiệp với Tào Dĩnh Nguyên ở thành phố Hải Tân này, lúc này cũng không cần thiết phải tỏ vẻ như vậy trước mặt Vu Thanh Bình.
Vu Thanh Bình nhắc đến việc hy vọng Dương Phàm có thể làm bạn với Mao Vũ, theo Dương Phàm thấy đây là một lời đề nghị quá hoang đường.
- Bạn học cũ, tôi là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, lời không thích hợp sẽ không nói. Thành phố Hải Tân coi như nhà của tôi. Cô cảm thấy có người đến nhà cô nói cô nên xử lý chuyện trong nhà như thế này, như thế kia, cô còn có thể làm bạn với người đó hay không?
Bữa ăn kết thúc, Vu Thanh Bình ít nhiều có chút nặng nề. Thông qua lần tiếp xúc này với Dương Phàm, Vu Thanh Bình nhận thấy nhẫn nại của Dương Phàm đã đến cực điểm, tiếp theo sẽ không hề nói đùa, không cho qua nữa. Vu Thanh Bình hiểu Mao Vũ, chuyện này có lẽ về sau Mao Vũ sẽ ghi nhớ mối thù này.
- Dương Phàm, nếu như sau này Mao Vũ có làm chuyện gì không đúng, tôi hy vọng anh có thể nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ cố gắng khuyên Mao Vũ.
Vu Thanh Bình nhìn Dương Phàm với ánh mắt cầu khẩn, nhìn vào ánh mắt không chút tình cảm của Dương Phàm.
- Cô tốt nhất là khuyên Mao Vũ tôn trọng một chút các đồng chí ở đơn vị. Không sớm nữa, về thôi.
Dương Phàm vừa nói liền đứng lên, thái độ đúng là không muốn nói thêm gì nữa.
Cũng có người đang ăn cơm như vậy. Trên tỉnh thành, tâm trạng của Mao Vũ trên bàn ăn có chút không tốt. Bà xã đi công tác, Mao Vũ không muốn về nhà ăn cơm, vừa lúc Khang Hà gọi điện thoại mời. Mao Vũ không có lịch gì khác nên đã đáp ứng.
Đến nơi, trên bàn có khá nhiều món, ba người Trữ Kiếm Nam cũng có mặt ở đây. Mọi người đều quen biết nhau nên không khí khá náo nhiệt. Nhưng Mao Vũ một mực lặng lẽ uống rượu, không có ý nói chuyện mấy.
Khang Hà cười cười ngồi sát vào Mao Vũ, nhỏ giọng nói:
- Phó giám đốc Mao, tâm trạng không tốt sao?
Mao Vũ uống hơi nhiều rượu nên trong lúc nhất thời xúc động nói:
- Bây giờ trong sở có một số việc không cho tôi tham gia. Anh nói tâm trạng tôi có thể tốt hay sao?
Thì ra buổi chiều bí thư đảng ủy sở Công an Lý Xán kéo Lộ Nam Sinh và một phó giám đốc sở khác đi họp, bàn về vụ án thuốc phiện ở thành phố Hải Tân. Một vụ án lớn như vậy lẽ ra Mao Vũ phải được tham gia vào trong đó. Nhưng không hiểu Lộ Nam Sinh đã nói như thế nào mà Lý Xán đã không cho Mao Vũ tham gia vào trong đó. Khi Lộ Nam Sinh và một phó giám đốc khác đi ra, vừa lúc gặp phải Mao Vũ. Lộ Nam Sinh còn tỏ vẻ đắc ý rằng Lý Xán bảo bọn họ đến báo cáo vụ án.
Chính là một câu nói đã làm Mao Vũ chú ý đến. Kết quả Mao Vũ lập tức tìm quan hệ hỏi thăm một chút. Lúc này mới biết trong sở Công an tỉnh đang bí mật làm một vụ án lớn. Do đích thân bí thư đảng ủy sở Công an Lý Xán chỉ huy.
Mao Vũ bị bài trừ ở bên ngoài nên tâm trạng có thể nói là rất kém. Hơn nữa về vấn đề cục Công an thành phố Hải Tân, bị một câu nói của Hầu Tiếu Thiên khiến Mao Vũ phải rụt cổ lại. Điều này khiến cho Mao Vũ rất mất mặt. Hai chuyện gộp làm một làm cho tâm trạng của Mao Vũ càng thêm khó chịu.
Khang Hà ra vẻ tùy ý cười nói:
- Vụ án gì mà ngài cũng không thể tham gia? Bỏ đi, không nghĩ mấy cái này nữa, uống rượu uống rượu, tối sẽ bảo Hồng Lực bố trí hai em người mẫu cho ngài thư giãn một chút"
Khang Hà càng nói như vậy, tâm trạng càng thêm thả lỏng cảnh giác, hơn nữa cũng có chút men rượu nên cười lạnh một tiếng, lầm bầm nói:
- Một vụ án buôn bán ma túy ở thành phố Hải Tân, còn lập tổ chuyên án nữa chứ, đã tra xét nửa tháng rồi. Con mẹ nó chứ, tôi thấy là do thằng Trầm Ninh thành phố Hải Tân ở trước mặt Lý Xán nói này nói nọ. Còn thằng bí thư thị ủy Dương Phàm kia, một chút mặt mũi cũng không cho, sớm muộn gì tôi cũng làm cho bọn nó đẹp mặt.
Khang Hà nghe xong không khỏi giật mình, thầm nói không ngờ đã tra xét nửa tháng, vậy mà bên phía A Bình không hề phát hiện ra. Cũng may gần đây Khang Hà đã yêu cầu đám A Bình không làm gì hết, nếu không đúng là xảy ra chuyện lớn.
Có thu hoạch đột ngột này, Khang Hà càng coi trọng Mao Vũ hơn, cười ha hả nói:
- Phó giám đốc Mao đừng tức giận mà. Phó giám đốc Mao hoàn toàn có thể đi con đường bí thư Lý mà.
Mao Vũ lúc này nói đã hơi nhiều, thở dài một tiếng rồi nói:
- Không dễ đâu, tên Lý Xán này đúng là dầu mỡ không vào. Với bất cứ ai đều là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần. Trước khi khi ông già nhà tôi còn ở trên vị trí thì còn có chút mặt mũi, bây giờ rất khó khăn.
Khang Hà đang muốn lấy lòng nên tự nhiên phải nói chút biện pháp:
- Nói cũng không thể như vậy, chuyện là do con người mà. Không thể đi mặt trước thì có thể đi mặt sau mà. Lý Xán cũng có vợ, có con. Ngài có thể thử xem một chút mà. Tôi biết phó giám đốc Mao cần mặt mũi, nếu cần hỗ trợ gì thì tôi sẽ cố hết sức. Năng lực khác không có, gần đây tôi đang có mấy căn hộ do công ty xây dựng bán ra tại tỉnh thành, chuẩn bị hai căn phòng tiện nghi cũng không phải vấn đề khó khăn gì cả.
Nhắc đến vợ, trong lòng Mao Vũ lại hơi động, thầm nói có thể để Trương Diệu Lam thử xem sao. Xem Trương Diệu Lam có thể quen biết người nhà Lý Xán một chút không, tìm cơ hội lấy lòng, tặng món quà gì đó.
- Lão Khang, anh đúng là nhắc đúng lúc. Ha ha.
Mao Vũ cười cười giơ chén lên nhỏ giọng nói:
- Giám đốc Chu sao hôm nay không đến?
Khang Hà cười nói:
- Giám đốc Chu nói là có việc, hình như là giúp cho con của chủ tịch tỉnh Hầu. Công ty xây dựng của tôi gần đây muốn tham gia vào thị trường nhà đất giá rẻ trên tỉnh thành. Giám đốc chu đã đáp ứng dẫn tiến với thị trưởng Hà. Công ty phát triển lớn mạnh có đôi khi cũng cần làm các công trình xã hội, không cần tiền chỉ cần nổi tiếng. Nói đến chuyện này, ngài nhìn tập đoàn Thiên Mỹ người ta đó, vừa nổi tiếng, vừa kiếm được chỗ tốt rất lớn.
Khang Hà muốn tiến quân thị trường nhà ở dành cho người thu nhập thấp, không cần danh tiếng gì.
Nguyên nhân ở đây là gì, đó chính là rửa tiền. Mao Vũ không có hứng thú gì với chuyện kinh doanh, lặng lẽ liếc nhìn ba người Trữ Kiếm Nam đang nói chuyện với nhau, nhỏ giọng nói:
- Lão Khang, lát nữa tìm cơ hội nói chuyện riêng.
Nói xong Mao Vũ liền lấy cớ đi toilet, Khang Hà rất nhanh đi theo. Mao Vũ đứng ở hành lang mà hút thuốc lá, Khang Hà cười cười đi tới dẫn vào một căn phòng khác.
- Phó giám đốc Mao có gì chỉ thị?
- Trữ Kiếm Nam tham gia việc buôn lậu xăng dầu cung cấp cho thuyền Hải quân, gần đây nghe được người trong quân đội truyền ra tiếng nói rằng có người muốn xử lý chuyện này. Lão Khang tốt nhất giữ khoảng cách một chút, ăn ăn uống uống thì không sao, nhưng bị liên lụy là không hay đâu.
Mao Vũ nói rất tùy ý, Khang Hà nghe xong không khỏi cười trộm trong lòng. Đây là chuyện đã xảy ra hai tháng trước, Trữ Kiếm Nam tỏ vẻ đã chuẩn bị xong tất cả đã xử lý chuyện này. Mao Vũ có thể nói ra lời này, có thể nói rõ đã bớt đề phòng Khang Hà hơn nhiều.
- Còn có chuyện này sao? Tôi phải cẩn thận mới được.
Khang Hà lộ ra vẻ kinh ngạc, rất cảm kích mà nói.
Mao Vũ thỏa mãn vì được người ta cung kính như vậy, nhỏ giọng nói:
- Tôi ra ngoài trước.
Ra hành lang, Mao Vũ vào toilet cũng không vội vàng đi ra mà vào trong góc gọi điện cho Trương Diệu Lam nhắc đến chuyện người nhà Lý Xán. Trương Diệu Lam rơi vào bể dục, gần đây lại rất hay được Mao Vũ thỏa mãn, không hề do dự tỏ vẻ sẽ đi hỏi thăm một chút, xem có đường nào không?
Người muốn chết sẽ không nghe được tiếng quỷ kêu, người gặp xui xẻo nhất định sẽ nhảy loạn lên.
Chúc Vũ Hàm còn tưởng rằng chuyện ngày hôm qua Dương Phàm thu thập một chút thì sẽ yên ổn. Buổi sáng đi làm, Dương Phàm gọi Chúc Vũ Hàm lại rồi nói:
- Xe của chị hỏng rồi, em bảo Tiểu Trương đưa chị đi làm. Cuối tuần em cùng chị đi mua xe, không cần chiếc xe cũ kỹ ở công ty nữa.
Vừa nói Dương Phàm không tự giác cười cười một tiếng;
- Em thấy mình lo lắng hơi thừa. Có lẽ hôm nay khi chị đi làm thì xe đã đổi rồi.
Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Đổi xe hay không, không có vấn đề gì. Chỉ cần đừng đấu với chị là được.
Chu Dĩnh ở bên cạnh cười nói:
- Mấy ngày nay em đưa đón chị nhé.
Trương Tư Tề đang cầm quần áo của Dương Phàm đi tới, nghe thấy Chu Dĩnh chủ động xin nhận nhiệm vụ liền cười nói:
- Em ngày hôm qua còn khoe khoang gần đây bí thư thành đoàn rất thưởng thức em cơ mà, sao em lại nhàn hạ như vậy? Thành đoàn mặc dù không có bao nhiêu việc, nhưng nếu được lãnh đạo trọng dụng thì vẫn có nhiều chuyện làm mà.
Chu Dĩnh nói:
- Gì cơ? Chị ta nể mặt anh Dương Phàm đó. Em không thèm chị ta coi trọng. Em nói trước đó, anh không có việc gì đứng đến thành đoàn.
Chu Dĩnh vội vàng nuốt chữ "ông xã" vào bụng, nơi này chỉ có Trương Tư Tề là danh chính ngôn thuận gọi như vậy.
Dương Phàm cười cười cầm lấy quần áo trong tay Trương Tư Tề, quay đầu lại nói:
- Sao lại dính dáng đến anh thế? Ồ, cũng không còn sớm nữa, anh phải thay quần áo.
Dương Phàm vừa mới vào trong phòng, ba người phụ nữ liền tụm lại. Trương Tư Tề dùng giọng thẩm vấn hỏi Chu Dĩnh:
- Được đó, dám không báo cáo.
Chu Dĩnh cười giải thích:
- Có gì đâu, lần trước vì chuyện của tên đáng ghét kia, Chu Giai không phải cùng ăn cơm sao. Gần đây Chu Giai luôn quấn lấy em mà hỏi anh Dương Phàm thích cái gì, lại tỏ vẻ muốn trọng dụng em. Em nói không cần, muốn biết thì tự mình đi mà hỏi, có công việc cũng đừng tìm em.
Giọng nói này của Chu Dĩnh làm cả ba người phụ nữ đều cười. Món ăn trong nhà phải đồng tâm hiệp lực giữ thật chặt. Chẳng qua người đàn ông nếu có thể trông chừng được lại là người đàn ông không có bản lĩnh. Đạo lý này cho dù mọi người phụ nữ đều biết nhưng cũng không có cách nào cả.
Nói chuyện một lát rồi mọi người cùng đi làm. Chu Dĩnh đúng là làm lái xe chở Chúc Vũ Hàm đến chỗ làm. Cơ quan không lớn, chỉ chút chuyện nhỏ đã truyền khắp nơi. Quả nhiên khi Chúc Vũ Hàm lên lầu, đám cấp dưới cũng khách khí chào hỏi hơn nhiều.
Chúc Vũ Hàm so sánh với bình thường không quản chuyện gì, nhưng hôm nay nàng rất bận rộn đến tận lúc hết giờ. Chúc Vũ Hàm nhận được điện của Chu Dĩnh liền xuống lầu rồi chuẩn bị về nhà. Kết quả vừa mới gặp mặt Chu Dĩnh, một chiếc xe từ ngoài cửa đi vào phanh két lại. Trên xe có một bà lão và Quách Hiểu Hiểu.
- Cô chính là tổng giám đốc Thu ở nơi này?
bà lão nhìn thấy Chúc Vũ Hàm liền đi tới, rất không khách khí mà hỏi.
Chúc Vũ Hàm vốn muốn ra vẻ không nhìn thấy Quách Hiểu Hiểu, không ngờ bà lão lại chủ động đi tới nói chuyện, lại ra vẻ đằng đằng sát khí. Chúc Vũ Hàm đang lên xe liền dừng lại, mặt không thay đổi nói:
- Là tôi, bà có việc gì.
- Tôi là mẹ của Quách Hiểu Hiểu. Cô có thể giải thích cho tôi một chút, tại sao để thằng gian phu của cô hãm hại Hiểu Hiểu nhà tôi?
Mặt Chúc Vũ Hàm trong nháy mắt trở nên xanh mét nhìn lướt qua bà lão, cố gắng khống chế cơn lửa giận trong lòng.
- Có vu oan hay không, trong lòng anh ta biết rõ. Tôi khuyên bà đừng có mà gây loạn.
Chúc Vũ Hàm coi như khách khí nói ra, nàng vốn không muốn Dương Phàm gặp phiền phức. Chu Dĩnh ở bên cạnh nghe thấy thế rất tính định đi lên trước một bước, nhưng lại bị Chúc Vũ Hàm ngăn lại.
Chu Dĩnh có chút không cam lòng tức giận nói:
- Bà già này, nói bậy nữa tôi tát miệng bà đó.
Bà lão bị Chu Dĩnh dọa cũng hơi sợ mà lui về phía sau một bước, rất bại hoại nói:
- Hai đứa mày chờ đó, không phải chỉ là một bí thư thị ủy thôi sao? Nghĩ không ai thu thập được nó sao? Đám cẩu nam cẩu nữ này, tao muốn xem kết quả của bọn mày. Tao nói cho mày biết, chồng tao, cũng là bố của con trai tao - Quách Lâm Tùng là phó bộ trưởng bộ Văn hóa. Mày tốt nhất lập tức nhận lỗi, nếu không tự chuốc lấy hậu quả.
Chúc Vũ Hàm vừa nghe lời này cũng không khống chế được cơn lửa giận trong lòng. Chẳng qua Chúc Vũ Hàm vẫn cố bình tĩnh chút, kéo Chu Dĩnh đang muốn lao tới mà nói:
- Đừng ra tay, như vậy tiện nghi cho bà ta.
Chúc Vũ Hàm vừa nói vừa lạnh lùng nhìn bà lão:
- Chồng bà là một phó bộ trưởng hả? Lão ta có nói với bà rằng trên thế giới này có những người mà lão ta không thể chọc vào không?
Chu Dĩnh thở hổn hển tức giận nói:
- Không đánh bà ta một trận, em không nuốt trôi cơn giận này.
Bà lão vô thức lui về sau hai bước, nhìn hai người Chúc Vũ Hàm rồi nói:
- Hai con gái điếm này cũng biết dọa người nhỉ. Trông cũng đẹp đó, chỉ biết dựa vào mở hai chân ra cho đàn ông nó chơi rồi kiếm chút tiền hả?
Chúc Vũ Hàm giữ chặt Chu Dĩnh đang muốn lao tới trước, cố gắng thở dài một hơi, sau đó rút điện thoại di động trọng túi ra, gọi cho Chúc Đông Phong.
- Bố. Bộ văn hóa có một người tên Quách Lâm Tùng. Con trai của người này quấy rối con, vợ ông ta lại nói con là gái bán thân nuôi miệng. Bố xem rồi làm.
Chúc Vũ Hàm gần như hét lên, Chúc Đông Phong ở đầu bên kia nghe xong không khỏi có chút buồn bực, vội vàng hỏi:
- Con nói cẩn thận một chút.
Chúc Vũ Hàm cầm điện thoại đi sang bên, vội vàng nói chuyện ngày hôm qua ra một chút.
Chúc Đông Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bố biết rồi.
Chánh văn phòng dập máy, Chúc Đông Phong gọi thư ký vào. Bảo thư ký lấy sổ điện thoại tới, tự mình tìm số điện thoại di động của Quách Lâm Tùng.
- Phó bộ trưởng Quác hả? Tôi là Chúc Đông Phong tỉnh Nam Việt ... không có chuyện gì mà chỉ muốn hỏi một câu. Con trai anh quấy rấy con gái tôi ở công ty còn không nói. Vậy mà vợ anh dám nói con gái tôi là gái bán thân nuôi miệng trước mặt đông người. Anh nói xem, con gái tôi phải dựa vào việc bán thân mà sống sao?
Chúc Vũ Hàm vừa nói xong, Chu Dĩnh thấy có tấm gương đó liền vội vàng rút điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại của Chu Minh Đạo ngay trước mặt bà lão:
- Gia gia, Bộ Văn hóa có một phó bộ trưởng gọi là Quách Lâm Tùng. Vợ người này mắng con là gái điếm. Ông không cho con một câu trả lời thuyết phục, con tát vỡ miệng bà ta ra rồi để ông đến thu thập.
Chu Minh Đạo có thể nói rất yêu thương Chu Dĩnh, nếu không cũng không mắt nhắm mắt mở đối với mọi chuyện mà Chu Dĩnh làm. Nghe Chu Dĩnh nói như vậy, Chu Minh Đạo cũng không hề tức giận, cười ha hả nói:
- Chuyện gì mà làm con tức giận như vậy, con nói rõ một chút đi.
Chu Dĩnh nói chuyện ra, Chu Minh Đạo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ừ, ông biết rồi.
Quách Lâm Tùng bên này coi như chịu tội. Vừa nhận được cuộc điện thoại với giọng điệu không thân thiện của Chúc Đông Phong. Chúc Đông Phong nói xong liền dập máy, Quách Lâm Tùng đang vội vàng lau mồ hôi thì điện thoại di động lại vang lên. Quách Lâm Tùng nghe điện rồi không ngừng gật đầu ừ ừ, vội vàng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, Chu lão, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận. Tôi sẽ gọi điện phê bình bọn họ.
Bà lão mới đầu còn trấn định, nhưng thấy Quách Hiểu Hiểu có chút khẩn trương khi hai người phụ nữ kia gọi điện thoại, bà ta còn nhỏ giọng nói để an ủi:
- Con trai đừng sợ, tất cả có mẹ rồi.
Chúc Vũ Hàm và Chu Dĩnh nhìn nhau mà cười, rất kiên nhẫn chờ hai người đối diện. Bà lão cũng không chịu được, trừng mắt nhìn mà nói:
- Chỉ bọn mày mới biết gọi điện sao, bà đây cũng biết gọi.
Vừa nói bà lão liên tục quay số điện thoại. Chẳng qua rất không may, máy bên kia luôn bận. Bà lão không cam lòng quay đầu lại trừng mắt nhìn:
- Bọn mày chờ đó, lát nữa sẽ thu thập bọn mày và thằng gian phu kia.
Bà lão cũng có kiến thức, chẳng qua đã phạm vào một sai lầm đó là không hỏi rõ Dương Phàm bao nhiêu tuổi. Lúc Quách Hiểu Hiểu nói chuyện cũng có ý giấu diếm, chỉ muốn mượn uy phong của bà mẹ mà xả giận.
Không ngờ chỉ vì mắng một trận lại dẫn đến phong ba như vậy.
Không đợi bà lão gọi điện lại, điện thoại di động đã vang lên. Bà lão rất kích động nghe điện, bà ta ra vẻ tức giận nói:
- Lão Quách, điện thoại của ông như thế nào ...
- Bà là một con mụ X, bà *** muốn hại chết tôi sao? Tôi van bà trước khi mắng chửi người ta thì hỏi cho rõ ràng, những người này ông không trêu chọc được đâu. Bà mắng thì sướng mồm, ông bây giờ nói cho bà biết. Hai người mà bà mắng, một người là con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt, một người là cháu gái của viện trưởng Viện khoa học xã hội Bắc Kinh. Ngoài ra người mà bà nói là gian phu, đó là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm, là người của Trần gia, bây giờ mới 30 tuổi. Nghe rõ chưa hả?
Quách Lâm Tùng vừa nói như vậy trong điện thoại, bà lão nghe xong không khỏi biến sắc, không ngừng dùng mắt nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
- Lão Quách? Ông nói nên làm như thế nào bây giờ?
Mặt bà lão bây giờ trắng như tờ giấy, không có chút máu. Đừng nhìn Quách Lâm Tùng là một phó bộ trưởng, bây giờ lăn lộn cũng đực. Nhưng nếu thật sự có người muốn làm khó lão ta cũng không có gì là khó cả. Bà lão tuyệt đối không ngờ được ở tỉnh Thiên Nhai này, chỉ vì muốn ra vẻ ta đây một lần, muốn sướng miệng chửi một chút lại đụng phải tấm sắt, mà còn là tấm sắt rất lớn.
Nhìn mặt bà lão không còn chút máu, lòng Chúc Vũ Hàm lại mềm đi. Chuyện này vốn không phải chuyện gì lớn, hơn nữa bây giờ có không ít người đến đây xem. Chúc Vũ Hàm thở dài một tiếng thầm nói đừng để cho người ta không xuống cầu thang được.
- Đi thôi.
Chúc Vũ Hàm xoay người lên xe rồi gọi Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh có chút không rõ, chẳng qua thấy thái độ của Chúc Vũ Hàm rất kiên quyết, gật đầu lên xe rời đi. Bà lão đứng tại chỗ nghe điện thoại thấy hai người rời đi, trong lòng không biết nên nói gì.
- Làm sao ư? Bà nói làm sao ư? Xin lỗi, hy vọng người ta bỏ qua cho. Còn có, thay tôi tát vào mặt thằng ranh Quách Hiểu Hiểu hai cái, nhớ phải tát trước mặt người ta đó.
Bà lão nghe đến đây vội vàng hét lên với Chúc Vũ Hàm:
- Các người chờ chút.
Đáng tiếc xe đã rời khỏi hiện trường, bây giờ chỉ còn hai mẹ con đứng đó.
- Con trai, lần này con gây họa lớn rồi.
Bà lão vừa lo lắng vừa xấu hổ đặt mông ngồi xuống nền đất nhìn xe rời đi.
Chu Dĩnh vừa lái xe, vừa có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Chị, sao chị lại đi chứ. Bà lão kia thật đáng ghét, em muốn tát nát miệng bà ta mới hả giận.
Chúc Vũ Hàm thản nhiên nói:
- Bà ta không có văn hóa, em cũng muốn như vậy sao? Khi chó cắn người ta một cái, chẳng lẽ người cũng lập tức cắn lại sao? Mọi việc đều phải lưu lại một đường, sau này còn gặp nhau mà. Thu thập bà ta không có gì là khó, chẳng qua phải nể mặt chồng ba ta một chút. Em yên tâm, chuyện này dù chúng ta không so đo, bà ta cũng mang theo con trai chủ động tìm đến cửa xin lỗi. Nếu không phó bộ trưởng Quách Lâm Tùng tối nay ngủ cũng không ngon.
Nghe Chúc Vũ Hàm nói như vậy, Chu Dĩnh không nhịn được cười hì hì nói:
- Cũng đúng, thực ra không gây chuyện với bà ta là biện pháp tốt nhất. Chúc bá bá và gia gia của em cùng ra mặt, tối nay phó bộ trưởng Quách Lâm Tùng có thể ngủ ngon mới là lạ. Em thấy chiều nay chị đừng đi làm. Để bọn họ đến đợi mất công, bọn họ càng sốt ruột.
Chúc Vũ Hàm và Chu Dĩnh nói đi là đi, lưu lại hai mẹ con đang rất lo lắng. Gọi điện thoại đường dài lên Bắc Kinh như không cần tiền, một cuộc gọi đã hơn tiếng, cuối cùng xác định chờ chiều nay Chúc Vũ Hàm đi làm sẽ xin lỗi.
Chúc Vũ Hàm và Chu Dĩnh về nhà, lúc này Dương Phàm đã về từ trước. Thấy Dương Phàm đang quỳ rạp dưới đất làm ngựa cho Tiểu Chúc Dương cưỡi. Trương Tư Tề lại ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn bí thư thị ủy như vậy, rất thích thú cười ha hả.
- Biệt thự ở Long Chủy Loan đã được thiết kế xong, em định ngày mai đi xem một chút.
Trương Tư Tề cười nói, Dương Phàm nghe xong cuối cùng đứng lên, ôm lấy Tiểu Chúc Dương hôn loạn, râu mép đâm vào làm Tiểu Chúc Dương kêu to, bàn tay mũm mĩm đấm loạn. Chúc Vũ Hàm cười cười đi tới bế lấy Tiểu Chúc Dương, Dương Phàm lúc này mới ngồi ở bên cạnh Trương Tư Tề rồi nói:
- Đừng đi, phòng ở đó còn có cả phòng của Tiểu Chúc Dương đó.
Chu Dĩnh vừa lúc đỗ xe đi vào, nghe thấy Dương Phàm nói vậy, trong mắt hiện ra một tia hâm mộ. Nhân lúc Dương Phàm ra ngoài ban công hút thuốc lá, Chu Dĩnh lặng lẽ đi theo, từ sau ôm Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Ông xã, em cũng muốn sinh con đó.
Dương Phàm cười cười vỗ vỗ mặt Chu Dĩnh rồi nói:
- Cái này anh nói không được. Trồng trọt không được cũng không phải do hạt giống không tốt mà.
Chu Dĩnh chu miệng lẩm bẩm nói:
- Em cũng không phải không thể sinh con chứ?
Chu Dĩnh nói lời này vừa vặn bị Chúc Vũ Hàm đi ra gọi hai người vào ăn cơm nghe thấy.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói:
- Cô bé này chứ. Em mới bao nhiêu tuổi? Đừng vội vàng muốn sinh con như vậy, em phải tính toán cho cuộc sống của mình. Đến lúc em muốn thì bọn chị sẽ nhường em mà.
Chu Dĩnh như kẻ trộm bị bắt vậy, mặt đỏ lên quay đầu bỏ chạy. Trương Tư Tề bụng đã hơi lớn lên nghe thấy cũng len lén cười trộm. Ba người phụ nữ và một người đàn ông, nói ra cũng có chút không thể tin nổi. Chẳng qua Chúc Vũ Hàm là người rất hiền hậu, rất tốt với Dương Phàm. Chu Dĩnh lại không có tâm kế gì. Trương Tư Tề đôi khi có chút không thoải mái trong lòng, nhưng vẫn có thể tạm thời chấp nhận tình hình bây giờ. Tình hình này có thể tiếp tục duy trì, trong lòng Trương Tư Tề cũng chỉ mong như vậy.
Khi ăn cơm, Chu Dĩnh lắm mồm kể lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, có chút tức giận nói:
- Chị quá hiền đó, nếu là em sẽ lập tức từ chối lời xin lỗi của bà lão đó. Loại bà lão này việc gì phải cho mặt mũi chứ.
Dương Phàm nghe xong liền nhìn Chúc Vũ Hàm:
- Chiều em đưa chị đi mua xe. Chị muốn mua chiếc nào thì nghĩ trước nhé, mua xong em đưa chị đi làm thủ tục.
- Bất công.
Trương Tư Tề và Chu Dĩnh cùng đồng thanh nói. Dương Phàm bỏ đũa thản nhiên nói:
- không sợ hai người giận. Lúc đầu chỉ cần chị gật đầu, anh đã đi đăng ký kết hôn với chị.
- Em nói gì thế?
Chúc Vũ Hàm lo lắng nhìn Trương Tư Tề, nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm một chút.
Dương Phàm cười nói:
- Em nói thật mà. Con người của em là như vậy, sau này trong nhà này sẽ không để người phụ nữ khác vào cửa, điểm này em có thể cam đoan. Cho nên những lời bất công này nọ, em không muốn nghe thấy nữa. Người cùng nhà mà. Đồng thời người bên ngoài nói này nói nọ mấy người, em sẽ không bỏ qua.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Trương Tư Tề đảo đảo mắt, trắng mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Anh là người xấu, muốn cho người Quách gia lo lắng, cũng thuận tay dắt dê gõ em và Chu Dĩnh. Em mặc kệ, chiều em cũng muốn đi theo anh và chị. Gần đây em chưa hề ra ngoài.
- Em cũng muốn đi.
Chu Dĩnh cười cười nhỏ giọng nói. Chúc Vũ Hàm buông đũa rồi nói:
- Không ai đi cả, chiều nay ở nhà ngồi. Còn chuyện mau xe đến ngày nghỉ rồi nói. Em đường đường là một bí thư thị ủy không đi làm lại cùng phụ nữ đi mua sắm còn ra thể thống gì nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm cười nói:
- Cũng được. Em ở nhà nghỉ nửa ngày, lát nữa Lê Quý tới đây mấy người bảo cậu ta lên phòng tìm em. Có chút chuyện em muốn dặn cậu ta.
Chiều khi đi làm, Lê Quý đúng giờ đến biệt thự. Chu Dĩnh mở cửa bảo Lê Quý trực tiếp vào phòng.
Dương Phàm nhìn Lê Quý, cười cười với hắn rồi nói:
- Chiều tôi muốn yên tâm xem công văn nên không đi làm. Có việc gì gấp thì cậu gọi điện cho tôi. Ngồi xuống đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.
Lê Quý thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng cảm thấy có một tia lo lắng. Tôn Du là nhân chứng nên đang phối hợp với Ủy ban kỷ luật điều tra. Dương Phàm nói chuyện không phải quan hệ đến việc này chứ?
- Lê Quý, muốn về huyện Văn Hải làm việc không?
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói. Lê Quý nghe xong không khỏi ngẩn ra một chút, không biết nói gì mà chỉ nhìn Dương Phàm. Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói:
- Mấy ngày nay tôi đã cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định cho cậu quay về huyện Văn Hải làm việc. Cụ thể đến phòng nào giữa chức trưởng phòng, cậu suy nghĩ một chút. Làm ba năm, năm năm, tôi cam đoan đưa cậu lên làm phó chủ tịch huyện Văn Hải. Cậu đừng vội tỏ thái độ, nghe tôi nói hết đã. Năng lực cá nhân và phẩm chất của cậu rất được, nhưng trái tim quá mềm yếu. Sau này đến huyện Văn Hải, lúc cần cứng rắn thì phải cứng rắn một chút. Nếu không sẽ hại người hại mình đó.
Dương Phàm nói xong liền nghiêm túc nhìn Lê Quý. Sở dĩ thật lòng nói với Lê Quý như vậy, mục đích của Dương Phàm chính là hy vọng tương lai Lê Quý có thể vững chắc đi tới một chút.
- Bí thư Dương, cảm ơn ngài đã chỉ dạy. Nói thật lòng, những lời ngài nói trong lòng tôi cũng hiểu rất rõ, chẳng qua trong lúc nhất thời rất khó thay đổi. Tôi biết nếu ngài đã mở miệng nói ra chuyện này thì không thể thay đổi được nữa. Nói thật trong lòng tôi có chút không cam lòng nhưng không hề oán thán, chỉ có thể nói năng lực của tôi không đủ toàn diện, sau này tôi nhất định cố gắng đề cao chính mình.
Lê Quý khó khăn nói xong những lời này, cúi đầu xuống. Hai mắt Lê Quý lúc này đã hơi đỏ.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Lê Quý rồi nói:
- Đừng như vậy, sau này cậu lúc nào cũng có thể tớn tìm tôi.
Lê Quý ngẩng đầu rồi nói:
- bao giờ thì đi huyện Văn Hải?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tuần sau cậu sẽ đến. Bên phía Trương Quân tôi sẽ gọi điện nói chuyện này, ngoài ra chuyện của Tôn Du, tôi sẽ dặn Ủy ban kỷ luật xử lý thích đáng.
Lê Quý đúng lên khom người nói với Dương Phàm:
- Cảm ơn Bí thư Dương.
Lê Quý nói xong liền rời đi.
Cửa lặng lẽ được mở ra, Chu Dĩnh bưng một ly trà tiến vào. Dương Phàm nhìn Chu Dĩnh rồi cười nói:
- Sao lại là em bưng trà vào thế? Việc này từ trước đến nay không phải đều do Tư Tề làm sao?
Chu Dĩnh mặc áo ngủ nhẹ nhàng đóng cửa lại, buông chén trà ôm cửa Dương Phàm, ngồi trên đùi hắn rồi nhỏ giọng nói:
- Hai chị ấy nằm ngủ rồi, ngủ từ trưa đến gần 2 giờ chiều.
Cảm thấy cái mông tuy không lớn nhưng rất rắn chắc của Chu Dĩnh đang vân vê động đây trên bảo bối người đàn ông, Dương Phàm biết lúc này Chu Dĩnh đang muốn làm gì. Trong lòng sinh ra một suy nghĩ đùa giỡn, Dương Phàm vỗ vỗ mặt Chu Dĩnh mà nói:
- Giữa ban ngày ban mặt mà, đừng trêu anh có được không? Anh còn có việc phải làm mà.
Chu Dĩnh có chút xấu hổ cười cười, đứng lên ưỡn ẽo nói:
- Vậy thì thôi, em về ngủ.
Chu Dĩnh vừa xoay người lại đã bị Dương Phàm ôm lấy từ phía sau. Chu Dĩnh không khỏi có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn Dương Phàm mà hỏi:
- Làm gì đó, không phải anh nói còn có việc phải làm sao ... ồ ...
Nói được nửa câu thì ngừng bặt, nguyên nhân là do Dương Phàm đã bịt kín miệng. Cả người Chu Dĩnh lập tức mềm nhũn đi, xoay tay lại ôm cổ Dương Phàm, mặt như muốn chảy nước ra vậy.
Tay Dương Phàm đặt lên bầu vú của nàng thông qua áo, nhẹ nhàng chà xát vài cái rồi nhỏ giọng nói:
- Em còn giả vờ hả? Bên trong không mặc áo lót đây này, anh còn không biết em đang nghĩ gì sao? MỚi vài ngày không ăn đã thèm rồi sao?
Chu Dĩnh bị Dương Phàm nghịch ngợm đến độ cả người nóng bỏng, lắc lắc thân mình cọ cọ vào người Dương Phàm, một tay đưa xuống dưới, kéo khóa giải phóng đồng chí Bí thư Dương. Bảo bối người đàn ông cứng rắn bật ra, Chu Dĩnh híp mắt nhỏ giọng nói:
- Anh chỉ biết bắt nạt người ta, mà anh biết em luôn ăn không đủ no mà.
Dương Phàm bế bổng Chu Dĩnh đi đến giường. Chu Dĩnh không ngừng ưỡn ẽo vòng eo nằm trên giường, quay đầu lại ôm lấy cổ, kéo đầu Dương Phàm xuống, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Em muốn có con.
Chu Dĩnh vừa nói vừa thuần thục kéo quần sịp của người đàn ông xuống, thuận tay cũng xé chiếc áo ra. Đồng thời váy ngủ của Chu Dĩnh cũng bị kéo lên, đôi chân thon dài chụm kín không lộ ra sơ hở đã xuất hiện trước mắt Dương Phàm.
Thời tiết hôm nay có chút quái lạ, một cơn mây đen kéo đến rồi từng giọt mưa rơi xuống, khi bình minh đến cũng là lúc mưa nặng hạt. Ở tỉnh Thiên Nhai này đúng là hiếm khi có một cơn mưa phùn kéo dài mấy giờ không tạnh như vậy.
Dự báo thời tiết nói cái gì mà không khí lạnh trà xuống phía nam, đến thành phố Hải Tân này thì không khí lạnh không còn ảnh hưởng là bao nhiêu nữa. Những người sinh ra và lớn lên ở thành phố Hải Tân đều biết mùa đông nơi đây chỉ mặc tạm áo khoác ngoài là xong, không quá lạnh.
Sáng sớm hôm nay Trương Tư Tề hiếm khi được mặc chiếc áo len vẫn để trong vali, tận dụng thời gian để mà mặc.
Đến giờ làm việc, cửa trụ sở thị ủy dần dần trở nên náo nhiệt. Khi xe của bí thư thị ủy xuất hiện trước cửa, ngoài cửa đã dần dần trở nên yên tĩnh hơn. Mấy nhân viên công vụ đến hơi muộn một chút tự giác đứng sang bên nhìn chăm chú chiếc xe với ánh mắt đầy hâm mộ.
Hôm nay là ngày cuối cùng Lê Quý giữ chức thư ký cho Dương Phàm. Lê Quý lấy chiếc ô đã chuẩn bị từ trước xuống xe, chuẩn bị đi tới mở cửa thì Dương Phàm đã đẩy cửa xuống xe.
- Có từng này mưa thì ảnh hưởng gì chứ, vài bước là vào trong nhà mà.
Dương Phàm chặn không cho Lê Quý mở ô, sau đó chạy vào bên trong. Dương Phàm nhìn đồng hồ thì thấy còn ba phút nữa mới đến giờ làm.
Đến phòng làm việc, Lê Quý lặng lẽ đặt chìa khóa lên bàn, cười cười đi vào phòng trong rồi nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, chìa khóa.
Dương Phàm lặng lẽ gật đầu rồi nói:
- Trên đường cẩn thận một chút, trực tiếp đến huyện ủy báo danh.
Khi Lê Quý rời đi, phòng làm việc trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Dương Phàm một mình ngồi trong phòng làm việc xử lý công văn mãn cho đến khi Tùng Lệ Lệ tiến vào mới xem như phá vỡ yên tĩnh.
- Vừa nãy Lê Quý đến chỗ em chào, bên cạnh anh không có người cũng không được. Ngoài ra Lâm Đốn cũng đã đi, vị trí chánh văn phòng vẫn chưa xác định.
Những điều Tùng Lệ Lệ nói, Dương Phàm đều biết. Chẳng qua gần đây vì chuyện ở huyện Văn Hải nên Dương Phàm vẫn không có thời gian lo lắng các vấn đề khác.
- Cô có người lựa chọn thích hợp không?
Dương Phàm bỏ tâm tư khỏi công văn, quốc khánh sắp đến rồi, gần đây đúng là không ít các loại hoạt động. Tùng Lệ Lệ cười cười rót thêm nước vào cốc trà cho Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng để Chu Dĩnh làm đi. Anh tuyệt đối tin tưởng cô ấy mà. Ở bên Thành đoàn cô ấy cũng không có việc gì hết.
Dương Phàm nghe thấy ý trêu chọc trong lời này, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn:
- Tôi thấy người cô chắc đang ngứa ngáy khó chịu nên muốn ăn đánh hả. Cô ấy bao nhiêu tuổi? Một người cấp trưởng phòng, chị lại trực tiếp đưa lên thành cấp cục trưởng. Chị nghĩ ban Tổ chức cán bộ thị ủy là nhà tôi mở ra sao? Chuyện thư ký cần phải tahanj trọng. Mấy ngày này chị giúp tôi việc này trước đã. Ngoài ra chánh văn phòng thì chọn từ mấy phó trưởng ban thư ký đi, cần phải chững chạc một chút.
Tùng Lệ Lệ vốn chỉ là nói đùa nên nghe Dương Phàm nói thế liền cười hì hì. Thấy Dương Phàm sa sầm mặt, Tùng Lệ Lệ liền thu lại vẻ tươi cười rồi nói:
- Được, em biết rồi, em chọn được người sẽ nói với anh. Chẳng qua gần đây lão Đàm ban Tổ chức cán bộ và phó bí thư Ngô không được vui vẻ mấy thì phải, tâm trạng gần đây không được cao.
Vấn đề nhân sự ở huyện Văn Hải làm cho hai vị này càng trở nên im hơi lặng tiếng và cẩn thận hơn nhiều. Dương Phàm là người đạt được thắng lợi liền lộ ra vẻ tươi cười mà nói:
- Lựa chọn chánh văn phòng thì cô định ra trước rồi hỏi ý kiến của phó bí thư Ngô, sau đó hãy đi tìm Đàm Tuyết Ba.
Tính cách của Ngô Địa Kim theo Dương Phàm thấy thì nhu nhược một ít, không cứng nhắc như Đàm Tuyết Ba. Dương Phàm rất có chú ý mấy việc này. Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi âm thầm bội phục trong lòng, ngoài miệng không khỏi cười nói:
- Anh suy nghĩ thật chu đáo. Em thấy phó trưởng ban thư ký Tiễn Trình cũng được, 53 tuổi, làm ở chức phó trưởng ban thư ký đã 6 năm, kinh nghiệm và năng lực đều có thể đảm nhiệm.
Tùng Lệ Lệ cố ý nhắc đến vấn đề tuổi tác của Tiễn Trình, Dương Phàm không khỏi mỉm cười nhìn Tùng Lệ Lệ một cái rồi nói:
- Nhấn mạnh tuổi tác làm gì? Trong đầu suốt ngày đều là mấy cái chuyện vặt vãnh đó. Nếu không tin chị còn có thể đưa ra chủ ý cho tôi sao?