- Thời gian cũng đến rồi, mọi người làm nhanh một chút để kết thúc chuyện này trong sáng nay, chiều đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm nhắc nhở mọi người một câu, đã đến lúc quan trọng.
Đương nhiên đây là cái nhìn của Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba, nhưng ở trong lỗ tai của Tào Dĩnh Nguyên lại là tín hiệu có thể tấn công.
- Ừ, đề nghị của Bí thư Dương rất đúng. Tôi thấy chọn người vào vị trí bí thư huyện ủy rất đơn giản. Đồng chí Trương Quân có uy tín rất lớn ở huyện Văn Hải. Về phần lựa chọn người làm chủ tịch huyện Văn Hải, tôi đề nghị do đồng chí Tạ Kiêm cục Tài chính đảm nhiệm.
Tào Dĩnh Nguyên vẫn giống như trước mở miệng nói trước. Theo ấn tượng của Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim, chỉ cần hai người phản đối, Tào Dĩnh Nguyên sẽ ngậm miệng ăn tiền. Hôm nay đã rất nhiều lần Tào Dĩnh Nguyên làm như vậy mà. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngô Địa Kim trước không đưa ra mấy người chính là vì muốn tranh đoạt vị trí này. Tào Dĩnh Nguyên vừa nói xong, Ngô Địa Kim đang định chuẩn bị giơ tay lên phát biểu. Đàm Tuyết Ba ở phía đối diện đang trầm ngâm suy nghĩ xem có nên tranh đoạt hay không. Đúng lúc này Dương Phàm đột nhiên cười nói:
- Đề nghị này của đồng chí Tào Dĩnh Nguyên rất được. Tôi thấy cứ quyết định như vậy đi.
"Hả" Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba đầu tiên là cùng kêu lên kinh ngạc, nhưng hai người rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Kết quả không ngờ lại đột nhiên đến như vậy. Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết trước đó Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đã nói rõ chuyện này. Một cảm giác bị trêu chọc hiện lên trong đầu hai người. Đàm Tuyết Ba thể hiện rõ ràng hơn một chút, ho khan một tiếng rồi cúi đầu xuống. Ngô Địa Kim trong lúc ngạc nhiên đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác. Về vấn đề nhân sợ ở huyện Văn Hải có phải là ẩn giấu một âm mưu khác hay không?
Dương Phàm lúc này cười hì hì nói tiếp:
- Mọi người có ý kiến nào khác không? Nếu không có thì thôi họp,
Dương Phàm vừa nói liền đứng lên rời đi, không nhìn ba người còn lại. Tào Dĩnh Nguyên từ từ đứng lên nhìn lướt qua hai hai vị còn lại sau đó đi ra ngoài. Bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố bất thình lình bắt tay nhau, điều này làm cho hai vị thường vụ thị ủy có quyền phát ngôn cảm nhận được uy lực khi hai lãnh đạo hợp sức. Đây là một lần diễn tập hay sao? Hay chỉ là một lần duy nhất. Ngô Địa Kim không khỏi nghĩ như vậy. Khi nghĩ trạng thái này nếu xuất hiện ở vấn đề nhân sự trong tương lai, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể chống lại.
- bí thư thị ủy sao có thể quan hệ mật thiết với thị trưởng chính quyền thành phố như vậy chứ?
Trong lòng Đàm Tuyết Ba đang suy nghĩ vấn đề này, điều này quá ngược lại lẽ thường mà.
Hai người chán nản nhìn nhau một chút rồi cùng đứng lên, nặng nề đi ra ngoài.
Dương Phàm về phòng làm việc lập tức bảo Lê Quý thông báo xuống, chiều tổ chức hội nghị thường ủy. Hội nghị thường ủy buổi chiều có kết quả như cuộc họp ban sáng, không ai thò mặt ra quấy rối cả. Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba có quyền lên tiếng còn ngậm miệng ăn tiền, người khác còn có thể nói gì nữa. Hơn nữa danh sách này không phải cũng là do Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim cũng chung sức tạo thành sao?
Sau khi bàn xong vấn đề nhân sự, Dương Phàm đang bình tĩnh đột nhiên như có một lớp băng mỏng phủ trên mặt. Dương Phàm đưa mắt nhìn một vòng rồi lớn tiếng nói:
- Vấn đề ở huyện Văn Hải, tất cả mọi người đều có thể thấy. Tôi muốn nói chính là tất cả các cán bộ đảng viên phải lấy đó làm gương.
Tâm trạng của chuẩn bị Đại hội đại biểu nhân dân Trương Bác gần đây rất không ổn định. Còn có ba tháng nữa là sẽ đến ngày diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân. Gần đây trên dưới Đại hội đại biểu nhân dân đều đang rất bận rộn, các ngành bên dưới cũng rất bận. Các ngành, các huyện đều có đại biểu tham gia Đại hội đại biểu nhân dân mà, vì thế phải vận động.
Có thể ngồi ổn ở vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân hay không, điều này đối với Trương Bác mà nói thực sự rất quan trọng. Dù sao bây giờ Trương Bác là quyền chủ nhiệm chủ trì công việc, có thể bỏ được chữ Quyền, hơn nữa đạt đến cấp bậc cao hơn, đồng thời cũng ý nghĩa quyền lực lớn hay bé.
Có một điểm mà Trương Bác vô cùng lo lắng đó chính là bí thư thị ủy Dương Phàm một khi muốn tranh thì ưu thế rõ ràng rất lớn. Nếu Dương Phàm hơi hoạt động một chút, làm không tốt sẽ khiến cho tiền đồ của các đại biểu nghiêng về phía Trương Bác có vấn đề, như vậy sẽ khiến cho đám đại biểu đó phải suy nghĩ lại. Vì thế tâm trạng của Trương Bác hai hôm nay không tốt. Dương Phàm ngoại trừ đến đây lần trước liền bặt vô âm tín mấy ngày. Sau khi tin tức ở huyện Văn Hải truyền ra, Trương Bác thật ra lén cao hứng một chút vì Dương Phàm đang rất bận. Chẳng qua rất nhanh Trương Bác lại trở nên khẩn trương. Bởi vì những đại biểu ở huyện Văn Hải sau đợt thay đổi về nhân sự vừa rồi, còn có mấy người ngã về phía mình.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm đến cục Công an thành phố Hải Tân một chuyến để tìm hiểu tiến triển của vụ án. Trầm Ninh dẫn người ra ngoài cửa nghênh đón. Dẫn Dương Phàm vào trong phòng làm việc rồi cười hì hì nói:
- Lãnh đạo, thủ đoạn của lãnh đạo thật là cao. Trên sở Công an đã phê duyệt xe. Lúc trước vốn chỉ được hai chiếc, bây giờ lại cho ba chiếc.
Dương Phàm có chút đắc ý cười cười một tiếng, nhận lấy lời nịnh nọt của Lê Quý. Sau đó cầm lấy hai điếu thuốc Lê Quý đưa cho đặt lên bàn:
- mọi người vất vả rồi. Vụ án du khách người Hàn Quốc làm đến đâu rồi?
Trương Hạc lúc này cười nói;
- Đã xong, chiều nay sẽ giao sang viện Kiểm sát nhân dân.
Dương Phàm gật đầu hài lòng mà nói:
- Được, các đồng chí làm việc rất nhanh. Đúng, không dùng bạo lực đó chứ. Tôi cũng quên nhắc nhở các đồng chí, đây là người nước ngoài.
Trầm Ninh cười hì hì nói:
- Cần gì phải dùng thủ đoạn bạo lực chứ. Muỗi thành phố Hải Tân rất nhiệt tình làm bọn họ ăn không ngon.
Nhắc đến chuyện này, trong đầu Dương Phàm lại nghĩ đến chuyện sửa mấy người Cố Đồng năm đó. Trong lòng Dương Phàm lại hiện lên hình bóng của Trang Tiểu Điệp, hắn khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Bên phía viện Kiểm sát và tòa án cũng cần phải có động tác nhanh một chút. Đúng, tối nay nhớ làm vài việc, nếu không có người lại kiếm lý do mà gây sự.
Lại nói tới Trương Bác. Trương Bác mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên. Đại hội đại biểu nhân dân mặc dù không có quá nhiều quyền lực nhưng có thể có cơ hội lên chức một bậc, lấy thân phận tương đương giám đốc sở rồi về hưu, có ai là không muốn chứ? Trương Bác rất muốn nhưng suy nghĩ này lại có vẻ giống như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, không dễ thực hiện được. Chuyện này nói trắng ra rất đơn giản, chỉ cần bí thư thị ủy Dương Phàm điều chỉnh chút vấn đề nhân sự, Trương Bác chỉ là quyền chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân căn bản không có năng lực chống lại.
Hết giờ làm, Trương Bác thu dọn các thứ rồi chuẩn bị đi ra, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, vì thế tâm trạng có chút khó chịu. Trương Bác vốn không định nghe, chẳng qua vẫn cầm lấy điện thoại, giọng nói có chút khó chịu:
- Alo, ai đó? Hết giờ rồi.
- Tôi là thư ký Tiểu Ngô của Chủ nhiệm Trần Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh. Chủ nhiệm Trần bảo tôi thông báo với chủ nhiệm Trương, thứ sáu này Chủ nhiệm Trần sẽ đến thành phố Hải Tân thị sát.
Trương Bác thầm kêu khổ trong lòng, vội vàng giải thích:
- Thật xin lỗi, mấy hôm nay rất bận, nên khá nóng.
- Đừng lo. Tôi thông báo xong rồi, dập máy đây, gặp lại.
Trương Bác dập máy xong mà trán đầy mồ hôi, thầm nói thư ký Tiểu Ngô đừng có nói này nói nọ trước mặt Chủ nhiệm Trần.
Chủ nhiệm Trần Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh lúc này đang cùng ăn cơm với phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân. Có không ít người quan tâm đến Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân. Trong đó cũng có Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân có hai vấn đề cần quan tâm, một là Tào Dĩnh Nguyên, hai là Dương Phàm.
Sau khi nhận được báo cáo của thư ký, Chủ nhiệm Trần cười cười nhìn Giang Thượng Vân rồi nói:
- Phó bí thư Giang, ngài rất quan tâm đến đồng chí bên dưới nhỉ.
Trong phòng chỉ có hai người, hôm nay là do Giang Thượng Vân mời khách. Sau khi rót rượu cho Chủ nhiệm Trần, Giang Thượng Vân cười nói:
- Lão Trần, mấy năm nay quyền hạn đề bạt nhân sự ở Đại hội đại biểu nhân dân đang tăng lên. Nói thật tôi lo lắng thành phố Hải Tân trở thành nơi phát ngôn của riêng một người.
Đều là lão thành trong chốn quan trường, Chủ nhiệm Trần một chút là rõ ràng điều lo lắng của Giang Thượng Vân. Lúc trước Giang Thượng Vân tỏ vẻ quan tâm Tào Dĩnh Nguyên. Chủ nhiệm Trần cũng cho mặt mũi, thứ sáu này sẽ xuống xem một chút, coi như làm công tác chuẩn bị cho Tào Dĩnh Nguyên. Nhưng Giang Thượng Vân lại nói ra câu này, Chủ nhiệm Trần sẽ không tiện nói gì. Quan hệ giữa hai người mặc dù tốt nhưng chưa đến mức như vậy. Chủ nhiệm Trần do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Triệu có ý gì?
Tình huống của Chủ nhiệm Trần và Trương Bác cũng như nhau, đều là phó chủ nhiệm hoặc quyền chủ nhiệm. Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh là do Triệu Việt giữ chức chủ nhiệm. Theo những thông lệ trước đây bí thư thị ủy thành phố Hải Tân kiêm nhiệm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân là rất bình thường.
- Bên phía bí thư Triệu tôi còn chưa hỏi. Tôi sẽ suy nghĩ một chút. Đồng chí Tào Dĩnh Nguyên có vẻ quá yếu thế.
Giang Thượng Vân nói với giọng lo lắng vì cấp dưới. Chủ nhiệm Trần nghe xong gật đầu nói:
- Nếu nói như vậy thì đúng là cần lo lắng. Chẳng qua còn một thời gian nữa mới diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân, lão Giang tốt nhất là nghĩ biện pháp thông qua bí thư Triệu.
Lời này của Chủ nhiệm Trần ít nhiều có vẻ đùn đẩy. Giúp một chút Tào Dĩnh Nguyên không khó, dù sao Giang Thượng Vân quản lý đảng và quần chúng, quan hệ giữa mọi người cũng không tệ lắm. Chẳng qua muốn nhìn chằm chằm vào vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân, Chủ nhiệm Trần không dám quá mạo hiểm. Đắc tội Dương Phàm là chuyện nhỏ, nhưng để cho bí thư Triệu có cái nhìn và cảm thấy Chủ nhiệm Trần là người thích đưa tay loạn, như vậy thì xong rồi.
Chủ nhiệm Trần tuy thuộc khối sắp về vườn, chẳng qua còn có con trai làm ở tỉnh ủy mà.
Giang Thượng Vân cười cười không nói gì hết, nói tóm lại cũng đã thông báo trước với Chủ nhiệm Trần. Còn cụ thể nên làm như thế nào, Giang Thượng Vân đã có bố trí khác. Giang Thượng Vân có cái nhìn với Dương Phàm, khi thế lực bản địa không gây chuyện nữa thì càng thêm rõ ràng. Khái niệm trong mắt Dương Phàm không có lãnh đạo đã ăn sâu vào trong lòng phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân.
Dương Phàm thu dọn các thứ xong rồi chuẩn bị về nhà, điện thoại trên bàn vang lên. Dương Phàm cầm lấy điện thoại rồi có chút khách khí nói:
- Alo, xin hỏi ai đó?
- Bạn học cũ, tôi là Vu Thanh Bình.
Đầu biên kia điện thoại chính là Vu Thanh Bình đang ở trong phòng khách sạn gọi tới. Dương Phàm nghe xong không khỏi có chút sửng sốt, thầm nói cô ả Vu Thanh Bình gọi điện thoại đến có chuyện gì vậy? Lẽ ra quan hệ giữa hai người không thân thiết gì thì cũng không cần phải thường xuyên liên lạc chứ.
- Ha ha, là cô à, nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho tôi?
Dương Phàm càng thêm cẩn thận, thầm nói người phụ nữ này không biết chừng có chuyện gì đó. Dương Phàm đúng là không đoán sai. Vu Thanh Bình gọi điện tới chính là vì chuyện của Mao Vũ. Lần trước ở nhà nghe nói Vu Thanh Bình có chút chuyện không đúng với Dương Phàm. Vu Thanh Bình ít nhiều có chút lo lắng. Dù sao đối đầu với một bí thư thị ủy trẻ tuổi cũng không phải chuyện tốt gì cả. Lần này vừa vặn có cơ hội đến thành phố Hải Tân công tác, Vu Thanh Bình sau khi vào khách sạn liền muốn hẹn gặp mặt Dương Phàm, có lời gặp mặt nói sẽ tốt hơn. Vì thế Vu Thanh Bình gọi cuộc điện thoại này.
- Đi công tác xuống thành phố Hải Tân nên gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm một chút. Anh sợ tôi bắt anh mời khách sao?
Vu Thanh Bình cười hì hì một tiếng, giọng nói rất ngọt ngào.
- Ha ha, mời khách là chuyện nhỏ. Chẳng qua hôm nay không có thời gian. Như vậy đi, trưa ngày mai tôi mời cô ăn cơm.
Dương Phàm cẩn thận lựa chọn thời gian trưa mai mời khách là có nguyên nhân. Giữa trưa mời khách mà, chiều còn phải đi làm nên rượu không thể uống. Ngoài ra cũng không cần phải bố trí tiết mục vui chơi gì hết.
- Không thành vấn đề! Chẳng qua có thể đổi sang tối mai không. Trưa mai tôi có lịch khác rồi.
Dương Phàm thầm có chút khó chịu, ngẫm lại lại không lộ ra. Mọi người dù sao cũng là bạn học cũ mà, yêu cầu đó cũng không quá đáng. Vì thế Dương Phàm thản nhiên nói:
- Vậy quyết định thế đi, đến lúc đó tôi gọi điện cho cô.
Vừa mới bỏ điện thoại xuống, điện thoại di động lại vang lên. Dương Phàm thở dài một tiếng vội vàng móc điện thoại di động trong túi quần ra. Nhìn thì thấy là Chúc Vũ Hàm gọi điện tới, không khỏi cười cười một tiếng dịu dàng nói:
- Chị, có chuyện gì vậy???
Chúc Vũ Hàm nói trong điện thoại:
- Xe chị bị hỏng rồi. Em tới văn phòng đón chị đi, có 1 con ruồi cứ quấn lấy, thật đáng ghét, đuổi mãi không đi.
- Được, em đến ngay, chị nói địa chỉ đi.
Chúc Vũ Hàm đến tỉnh Thiên Nhai làm, từ cấp bậc mà nói thì không có gì. Chúc Vũ Hàm có cấp bậc tương đương giám đốc sở nhưng không nói với ai, không có người nào khác biết. Tổng công ty chỉ biết là 1 tổng giám đốc. Vấn đề đãi ngộ Chúc Vũ Hàm không cần, chỉ cần có thể thường xuyên thấy Dương Phàm là được. Chúc Vũ Hàm luôn luôn cam chịu, nên sau khi nhận chức cũng khá im ắng. Công ty du lịch Thanh niên trước kia là công ty nhà nước trực thuộc Đoàn thanh niên trung ương. Chúc Vũ Hàm đến chi nhánh ở tỉnh Thiên Nhai làm tổng giám đốc, trên thực tế không quản lý nghiệp vụ, mà chỉ quản lý văn phòng. Người phụ trách chủ yếu là hai phó tổng giám đốc Cát u và Khâu Chí Hoa. Chẳng qua Quách Hiểu Hiểu này cũng chẳng phải loại tốt gì. Thấy Chúc Vũ Hàm là nữ, nên Quách Hiểu Hiểu thấy cơ hội mình đạt quyền to cao. Vì thế thử dò xét vấn đề xe cộ của Chúc Vũ Hàm, chuẩn bị cho Chúc Vũ Hàm đi chiếc xe Mercedes – Benz cũ.
Chúc Vũ Hàm cũng không buồn để ý đến việc này, dù sao có xe đi là được rồi. Chẳng qua có người rất ti tiện, chỉ cần cô nhân nhượng là hắn dám đạp vào mũi cô. Cát Vân chính là loại người như vậy, trước đó Cát Vân một lòng một dạ muốn lên chức chính, không ngờ từ trên trời lại rơi xuống tổng giám đốc Chúc. Vốn Cát Vân không có ý đồ gì với Chúc Vũ Hàm. Nhưng không ngờ rằng đây lại là một nữ đồng chí rất dễ ăn hiếp. Cho nên Cát Vân càng không thèm lo lắng, chiếm quyền lớn trong công ty. Một phó tổng giám đốc khác trong công ty lại có tính cách rất tốt, chỉ biết làm chủ nghiệp vụ của mình, cho nên cũng không có ý chống đối với những hành vi của Cát Vân. Đương nhiên chút chuyện nhỏ này của Cát Vân thì Chúc Vũ Hàm thấy không đủ để nhìn. Chẳng qua Chúc Vũ Hàm căn bản không thèm để ý.
Hôm qua có một trưởng phòng quy hoạch ở trên công ty mẹ trên Bắc Kinh xuống – Quách Hiểu Hiểu, nói là xuống thị sát công việc. Ông bố của trưởng phòng Quách Hiểu Hiểu này là một phó bộ trưởng bộ nào đó trên Bắc Kinh. Ở trên Bắc Kinh thực tế phó bộ trưởng cũng không đáng nhắc đến. Chẳng qua xuống địa phương vẫn có thể ra vẻ ta đây. Trưởng phòng Quách Hiểu Hiểu ngày đầu tiên xuống đây đã nhìn chằm chằm vào Chúc Vũ Hàm. Nếu không nói như vậy thì tên hạ lưu Cát Vân sao có thể vì lấy lòng Quách Hiểu Hiểu lại vụng trộm kích động Quách Hiểu Hiểu theo đuổi Chúc Vũ Hàm.
Quách Hiểu Hiểu cảm thấy mình rất tốt nên không ngờ làm thật. Cả ngày hôm nay gần như vây lấy Chúc Vũ Hàm, làm cho Chúc Vũ Hàm rất phiền phức. Thấy sắp hết giờ, Chúc Vũ Hàm len lén xuống lầu định lấy xe đi về, không ngờ xe lại không nổ máy. Trụ sở công ty hơi hẻo lánh chút, muốn đưa xe đến điểm sửa chữa cũng không dễ dàng gì. Hết lần này đến lần khác Quách Hiểu Hiểu lại cầm một bó hoa đi xuống. Chúc Vũ Hàm muốn trở mặt nhưng lại lo lắng, muốn tiếp tục nguyên tắc im lặng của mình. Chúc Vũ Hàm vẫn quyết định không thèm để ý, quay về phòng làm việc đóng cửa lại gọi điện cho Dương Phàm.
Dương Phàm xuống lầu rồi quyết định không thể lái xe của bí thư thị ủy đi đón người, như vậy quá rêu rao. Vì thế gọi điện cho nữ binh Tiểu Trương lái xe Lincoln tới đây, sau đó cùng đi đón Chúc Vũ Hàm.
Đến trụ sở cơ quan Chúc Vũ Hàm, bảo vệ cửa thấy xe Lincoln cũng không dám cản. Dương Phàm từ trên xe xuống rồi hỏi thăm phòng làm việc của Chúc Vũ Hàm, sau đó dẫn Tiểu Trương đi lên lầu. Đến nơi thì thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi dáng người không cao, mặt gầy teo tóp đang cầm bó hoa đi đi lại lại trước cửa phòng Chúc Vũ Hàm. Người trông rất bình thường, nếu đi một mình thì cũng không phá vỡ hoàn cảnh. Nhưng nếu tiếp cận Chúc Vũ Hàm thì lại rất không phù hợp, làm cho người ta nhìn thấy rất kỳ quái. Quan trọng là ánh mắt người này kết hợp với vẻ mặt tạo thành hiệu quả rất hèn mọn.
Người đàn ông này chính là Quách Hiểu Hiểu, thấy Dương Phàm đi tới, Quách Hiểu Hiểu không khỏi cảnh giác ngăn lại rồi nói:
- Anh tìm ai?
Dương Phàm nhìn Quách Hiểu Hiểu không nói gì, mà rút điện thoại di động ra gọi cho Chúc Vũ Hàm, cười nói:
- Chị, em đang ở cửa phòng làm việc của chị, có người không cho vào.
Lúc này Tiểu Trương đã đi lên. Thấy Quách Hiểu Hiểu dám ngăn Dương Phàm lại, Tiểu Trương không khỏi nhíu mày nắm chặt tay đi lên. Dương Phàm kịp thời quay đầu lại dùng mắt ngăn cản Tiểu Trương.
Chúc Vũ Hàm lúc này đi ra, cười hì hì không thèm để ý đến Quách Hiểu Hiểu, đi tới cầm tay Dương Phàm nói:
- Đến rồi.
Dương Phàm dưới ánh mắt đầy ghen ghét của Quách Hiểu Hiểu, khẽ gật đầu cười cười với Chúc Vũ Hàm. Sau đó xoay người cùng Chúc Vũ Hàm đi xuống lầu. Đáng lẽ chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng lúc này Cát Vân lại đột nhiên xuất hiện. Thấy Cát Vân xuất hiện, trên mặt Quách Hiểu Hiểu càng thêm tức giận và mất mặt.
Quách Hiểu Hiểu nghĩ như vậy quá mất mặt nên mở miệng chửi sau lưng Dương Phàm:
- Dâm phụ! Thích ăn mấy thằng mặt trắng.
Dương Phàm đứng lại cười cười nhìn Chúc Vũ Hàm rồi nói:
- Em đánh tên đó, chị không ý kiến gì chứ?
Chúc Vũ Hàm che miệng cười rồi nói:
- Đó là may mắn của hắn.
Dương Phàm lúc này mới cười nói với Tiểu Trương:
- Trông chị giúp tôi.
Dương Phàm vừa nói xong đã vọt đến trước mặt Quách Hiểu Hiểu. Không đợi người này có phản ứng đã ăn liền 4 cái tát mạnh vào mặt, đánh xong, khinh thường nhìn Quách Hiểu Hiểu mà nói:
- Cái miệng thối tha này phải ăn đòn.
Nếu nói về thể hình thì Quách Hiểu Hiểu kém khá nhiều so với Dương Phàm, tên này đúng là vì rượu và sắc nên cơ thể rất yếu ớt. Bị Dương Phàm bạt tai 4 cái nên không có sức mà chống cự.
Cát Vân đứng trên hành lang thấy cảnh này không khỏi choáng váng, đằng đằng sát khí lao tới, lớn tiếng hét:
- Mày là ai mà dám đánh người ở đây. Chúc Vũ Hàm, cô sao lại không quản như vậy.
Chúc Vũ Hàm sa sầm mặt lại, khinh thường nhìn Cát Vân, lạnh lùng nói:
- Tên của tôi mà anh cũng gọi được sao? Gọi tổng giám đốc Chúc.
- Mày là một con điếm, tao gọi mày là ...
Cát Vân vung tay áo lên chửi rất to tiếng. Nữ binh Tiểu Trương bước lên một bước, xoay tay túm cổ ấn Cát Vân vào tường. Bóp đến độ Cát Vân trắng mắt kêu cứu mạng.
- Tự muốn ăn đòn!
Chúc Vũ Hàm thản nhiên nói một câu, không nhìn Cát Vân nữa. Nữ binh Tiểu Trương nghe thấy Chúc Vũ Hàm nói, lập tức kiên quyết chấp hành, giơ tay lên tát 4 cái. Tiểu Trương ra tay rất mạnh, Cát Vân bị tát miệng chảy máu. Cát Vân nhấc chân muốn đá người, kết quả Tiểu Trương vung mũi chân đá vào đầu gối. Cát Vân kêu thảm một tiếng, Tiểu Trương buông tay ra cho Cát Vân rơi xuống mặt đất.
- Bảo vệ. Bảo vệ. Cứu mạng, đau chết người.
Quách Hiểu Hiểu bị Dương Phàm đánh cho mấy bạt tat lúc này lớn tiếng hét lên. Dương Phàm đang định dừng tay nghe thấy Quách Hiểu Hiểu kêu như vậy, mặt lộ ra vẻ hung ác rồi nói:
- Được, tao sẽ theo ý mày.
Nói xong, Dương Phàm không để ý tới hình tượng bí thư thị ủy thành phố Hải Tân mà xông lên đá một cước khiến cho Quách Hiểu Hiểu nằm xuống mặt đất. Đúng lúc này Chúc Vũ Hàm mở miệng nói:
- Bỏ đi.
Dương Phàm lúc này mới hậm hực thu tay lại. Chúc Vũ Hàm cười cười đi tới sửa quần áo lại cho Dương Phàm, cười nói:
- Em đó, tùy tiện đánh vài cái là được mà, nếu không sẽ bẩn tay.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Thằng ranh đó mắng em thì thôi, mắng chị là đáng đánh.
Chúc Vũ Hàm nghe thấy thế cười cười ngọt ngào với Dương Phàm, ra vẻ tức giận nói:
- Tay đánh có đau không?
Dương Phàm rất phối hợp cười nói:
- Không được rồi, thân thể không bằng trước đây, tay đúng là hơi đau.
Lúc này mấy bảo vệ nghe tiếng kêu đi lên nhưng thấy tổng giám đốc Chúc có mặt ở hiện trường nên không dám xông lên. Cứ như vậy nhìn 3 người đi ra, hơn nữa còn không tự chủ tránh đường. Sau đó bọn họ chạy đến nâng Cát Vân đang nằm trên sàn nhà lên. Cát Vân tức giận lớn tiếng quát:
- Bọn mày sao không báo cảnh sát?
- Đều là người một nhà, có cần phải như vậy không?
Dương Phàm đi đến đầu cầu thang liền đứng lại nhìn Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm cười nói:
- Hay là dùng chút việc để giải quyết vấn đề chị nhé.
Chúc Vũ Hàm cười cười gật đầu nói:
- Tùy em, tóm lại sau này không ai làm phiền chị là được.
Dương Phàm cười nói:
- Như vậy xuống lầu chờ cảnh sát đến đây đi.
Ba người xuống lầu đứng ở bãi đỗ xe dứt khoát không đi. Cát Vân đỡ Quách Hiểu Hiểu xuống lầu, chẳng qua chỉ dám đứng ở phía xa xa không dám đi tới gần. Đợi một lát thì một chiếc xe 110 đi tới, cảnh sát dẫn đội sau khi xuống xe liền lớn tiếng nói:
- Phó tổng giám đốc Cát, xảy ra chuyện gì thế? Sao trong điện thoại hét lên như sắp bị đánh chết vậy, tôi thấy anh vẫn tốt mà.
Cảnh sát này là một chỉ đạo viên ở đồn công an gần đây. Công ty Thanh niên bình thường cũng tài trợ cho địa phương không ít. Cát Vân cũng rất quen với cảnh sát Triệu này, cho nên mới gọi điện mời hắn tới.
Cát Vân ôm mặt đang định nói chuyện, không ngờ chỉ đạo viên Triệu nhìn thấy Dương Phàm đứng bên cạnh đang cười cười nhìn mình, mặt liền biến sắc. Cảnh sát Triệu dụ dụi mắt nhìn rõ là ai, không hề nghĩ ngợi chạy đến trước mặt Dương Phàm rồi đưa tay lên đầu mà chào:
- Báo cáo bí thư Dương, chỉ đạo viên Triệu Nhất Minh kính chào ngài.
Hệ thống khác thì khó nói rõ, nhưng trong hệ thống cục Công an thành phố Hải Tân bây giờ không ai không nhận ra Dương Phàm – một bí thư thị ủy dám ra lệnh cho lực lượng công an ra tay trấn áp người dân tộc thiểu số làm loạn. Hơn nữa Dương Phàm còn tỏ thái độ cứng rắn trong vấn đề xử lý du khách Hàn Quốc, điều này càng được các cảnh sát tôn kính.
Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Triệu Nhất Minh à, hai người này quấy rối nữ đồng nghiệp, tận mắt tôi nhìn thấy. Tôi ngăn cản bọn họ, vậy mà bọn họ dám báo cảnh sát. Hai người này giao cho các đồng chí cảnh sát, mang về thẩm vấn cho tốt.
Dương Phàm nói xong liền kéo Chúc Vũ Hàm lên xe, Tiểu Trương tuýt còi rời khỏi hiện trường. Triệu Nhất Minh đứng ở cửa đưa mắt nhìn xe Dương Phàm rời đi, mãi cho đến khi không thấy xe đâu nữa mới quay đầu lại.
- Phó tổng giám đốc Cát, xin lỗi.
Triệu Nhất Minh cười cười đầy u ám. Bí thư Dương đã nói như vậy, hai tên này chỉ có thể tự nhận mình đen đủi. Cát Vân còn chưa lấy lại tinh thần sau khi thấy Triệu Nhất Minh tôn kính Dương Phàm như vậy, chờ khi hai cảnh sát áp giải hắn, lúc này mới vội vàng nói:
- Là bọn chúng đánh tôi, vậy mà anh bắt tôi? Cảnh sát Triệu, tôi muốn trách anh vì thái độ chấp pháp.