Đoàn người của Đằng Vân tới đất phong, nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai Tiết Trường Kính sẽ theo lễ nghi, mở tiệc chiêu đãi Đằng Vân và Đằng Thường.
Vốn ba huynh đệ Hà Trung sẽ cùng Đằng Vân dự tiệc, chẳng qua Hà Trung nói: “Người thô tục như chúng ta không thích ứng được với loại yến tiệc đầy giả dối của các ngươi.”
Tiết Trường Kính mới làm Hầu gia, hiển nhiên rất dễ nói chuyện, Hà Trung dựa theo dặn dò tối hôm qua của Đằng Vân, hỏi: “Nếu hầu gia không ngại, chúng mạt tướng có thể đến quân doanh quan sát một vòng được không?”
Tiết Trường Kính một lời đáp ứng, dù sao ba huynh đệ Hà Trung cao lớn thô kệch, lại không đẹp mắt.
Vì thế Tiết Trường Kính phái một hạ nhân cầm tiểu ấn của mình, dẫn ba huynh đệ Hà Trung tới quân doanh, còn hắn dẫn đoàn người của Đằng Vân đi dự tiệc.
Yến hội rất phô trương, Tiết Trường Kính cũng không cần xuất lực, đều là các nhi tử khác của Chính An hầu chuẩn bị, nhưng vì Tiết Trường Kính là trưởng tử, tự nhiên thừa kế tước vị, mới đầu hắn còn khiêm nhường thỉnh Đằng Vân ngồi ở chủ vị, Đằng Vân chối từ một phen, Tiết Trường Kính liền ngồi xuống đó.
Các huynh đệ khác được chia binh quyền, đều nhiều hơn Tiết Trường Kính một phần, lại vì là thứ tử, cho nên không thể ngồi tại chủ vị, hiển nhiên sẽ không vui lòng.
Mấy người này đã sớm biết Đằng Vân là Đằng Nam hầu danh chấn, đồng thời là tân quý phi của Tiết vương, lại nhớ đến Tiết Trường Kính hảo nam sắc, liền suy nghĩ sâu xa, ánh mắt nhìn Đằng Vân cũng đầy thâm ý.
Đằng Vân biết ý tứ của bọn họ, chỉ làm như không phát hiện, cười nói: “Thời điểm ta ở kinh thành thường xuyên nghe Chính An hầu trì quân nghiêm minh, làm người cần kiệm, Tiết vương luôn lấy Chính An hầu làm tấm gương, để các quan lại học tập.”
Tiết Trường Kính cho rằng Đằng Vân nói lời khách sáo, còn khiêm tốn vài câu, những người khác trong yến tiệc nghe được, mặt đều biến xanh, kỳ thật Đằng Vân cười nhạo bọn họ quá phô trương.
Đằng Vân nói: “Từ trước tới nay Tiết vương coi trọng tình cảm, lúc ta khởi hành đại vương còn dặn ta tiện thể nhắn, mong mấy huynh đệ các ngươi ở chung hòa thuận, để tránh người chê cười.”
Mấy người vội vàng gật đầu, kỳ thật trong lòng ai cũng không vừa mắt nhau.
Mọi người mới uống được hai chén rượu, một quan binh của Tiết Trường Kính vội vã tiến vào, Tiết Trường Kính nhìn bộ dáng lảo đảo của gã, quát: “Đụng phải các vị đại nhân, cẩn thận đầu của ngươi!”
Quan binh quỳ xuống dập đầu, tựa hồ thực sốt ruột, sau đó nói nhỏ bên tai Tiết Trường Kính mấy câu, Tiết Trường Kính liền thay đổi sắc mặt.
Hắn chắp tay cười nói: “Thực ngượng ngùng, trong nhà có chút việc, các ngươi uống trước, ta đi xem một chút.”
Hắn nói xong, dẫn quan binh rời đi.
Mấy người khác thấy Tiết Trường Kính đi rồi, nhịn không được chế nhạo: “Có phải bảo bối của huynh trưởng lại chọc ra chuyện gì hay không?”
Đằng Vân giả vờ tỏ vẻ thú vị, theo nói: “Là quận chúa có chuyện gì sao, có lẽ khí hậu không hợp.”
Người nọ cười lạnh một tiếng, “Quận chúa cái gì, không dối gạt ngài, là nam quyến huynh trưởng nuôi trong nhà, người ở đây đều biết, có vài kẻ ỷ vào huynh trưởng sủng ái, cả ngày vô pháp vô thiên, khiến cho Hầu phủ chướng khí mù mịt… Quận chúa tới đây, hừ hừ, chỉ sợ là bị khinh bỉ.”
Đằng Vân làm bộ như việc không đáng lo, nói: “Những lời này không nên nói lung tung.”
Bất quá trong lòng hắn rõ ràng, Tiết Trường Kính vội vã trở về như vậy, không chừng là vì mấy chuyện này.
Uống qua ba tuần rượu Tiết Trường Kính cũng không quay lại, mọi người ăn cũng ăn qua, rượu cũng uống không ít, liền chuẩn bị giải tán, Đằng Vân nói: “Hiện giờ còn sớm, không bằng đi dạo quân doanh, cũng nhìn xem chi sách trì binh của Chính An hầu.”
Đằng Vân đã lên tiếng, mọi người cũng không dám chối từ, liền dẫn Đằng Vân và Đằng Thường đến quân doanh.
Mấy người vừa tới cửa, chỉ thấy có hai tướng sĩ thủ vệ, tướng sĩ kia nhìn đến Đằng Vân liền bị dọa.
Đằng Vân cười nói: “Bên trong náo nhiệt a.”
Tướng sĩ đáp lời: “Vừa có sứ thần kinh thành đến đại doanh, các tướng sĩ cùng tỷ thí với sứ thần, đang ở bên trong.”
Mấy người liền vào, quả nhiên tràng luyện binh tập trung rất nhiều người, giữa đài có một thân ảnh cao lớn, không ai khác ngoài Hà Trung, Hà Trung lắc mình tránh thoát công kích của một sĩ binh, vung tay ném người nọ xuống đài, bên dưới liền vang lên tiếng ủng hộ.
Hà Trung đã lâu chưa đánh nhau, lúc này luyện đến cao hứng, đưa tay lau mồ hôi, vừa nhấc đầu liền thấy Đằng Vân và Đằng Thường đứng dưới đài.
Đằng Vân dẫn đầu đi qua, cười nói: “Xem ra các ngươi và tướng sĩ nơi này rất hợp ý.”
Hà Trung tới là để quan sát quân doanh, hiện tại Đằng Vân lại đây, tất nhiên muốn mang theo Đằng Vân đi một vòng, nhìn xem toàn cảnh đại doanh.
Tuy rằng binh sĩ trong đại doanh không nhiều, nhưng hành động kỷ luật, lương hướng cũng tương đối sung túc, Đằng Vân đều yên lặng nhớ kỹ.
Sau khi trở về, Đằng Thường nói: “Nếu muốn thu binh quyền chỉ sợ không dễ dàng, còn phải xuống tay từ mối quan hệ bất họa của mấy huynh đệ Chính An hầu.”
Đằng Vân gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Khi nói chuyện thì có người tới, là thám tử Đằng Vân phái ra, hồi bẩm Chính An hầu vội vàng rời yến hội hồi phủ, đúng là vì chuyện quận chúa.
Trong phủ của Tiết Trường Kính có mấy nam sủng được sủng ái, tuy không có danh phận, nhưng ngày thường cũng xem như một tay che trời, từ khi lão Hầu gia bệnh nặng, càng thêm vô pháp vô thiên, sau đó Tiết Trường Kính lên kinh thành, mấy người nghe nói thế tử đại hôn, thú quận chúa, tự nhiên mất hứng.
Quận chúa mới tới Hầu phủ, vì Tiết Trường Kính vội vàng mở tiệc chiêu đãi sứ thần, cũng liền quên nhắc nhở mấy người, bảo bọn họ cẩn thận đối đãi quận chúa.
Mấy người liền cho rằng Hầu gia căn bản không để quận chúa trong lòng, hơn nữa Phụng quốc xa như vậy, bên cạnh quận chúa chỉ có vài tỳ nữ, không có chỗ dựa, liền kiêu ngạo lên, không thiếu chế ngạo ngáng chân.
Mà quận chúa ở Phụng quốc được nuông chiều từ bé, cửu công tay cầm binh quyền, cũng không ai dám khinh thường nữ nhi của cửu công.
Hiện giờ quận chúa bị khi dễ, nhất thời giận dữ, lại nghe nói những việc trước kia của trượng phu mình, sao có thể nhẫn được, thế nên mang theo tỳ nữ chạy mất.
Tiết Trường Kính về phủ, chính là vì tìm quận chúa, loại chuyện này không thể gióng trống khua chiêng tìm, vạn nhất bị Đằng Vân biết, bẩm báo trước mặt Tiết Quân Lương, chẳng phải tội lớn.
Đằng Vân và Đằng Thường nghe thám tử hồi báo, không khỏi nhìn nhau một cái, trong lòng đều cảm thấy không hay, Phụng Minh đem quận chúa đến đây, chắc chắn có cài người bên cạnh, tìm cơ hội tốt xuất binh, dù sao xuất binh cũng cần danh chính ngôn thuận, nhưng hẳn mọi người đều không ngờ, quận chúa mất kiên nhẫn như vậy, vừa tới đã bỏ chạy.
Đằng Vân liền ngồi không yên, muốn quay về kinh báo tin, nhưng binh quyền của Chính An hầu phải thu, Phụng quốc là đại quốc, nếu giao chiến, khẳng định cần binh lực rất lớn, nếu không thu binh lực của Chính An hầu, đến lúc đó không thể xuất toàn lực, càng thêm khó khăn.
Đằng Thường nhìn ra tâm tư của hắn, không khỏi lắc lắc đầu, cảm thán Tiết Quân Lương có năng lực lớn như vậy, đành nói: “Chuyện thu binh quyền một mình ta làm được, hai ngày nay ngươi cũng thấy rõ, Tiết Trường Kính không có uy tín gì.”
Đằng Vân cũng không nói chuyện, Đằng Thường dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu Tiết vương phái ngươi đi Minh Thủy, có thể tiến cử Đằng Tín làm tiên phong, từ khi bị bắt tới nay, Đằng Tín vẫn luôn bị giam lỏng ở ngoại ô kinh thành, y là người có khát vọng, chỉ cần ủy thác trọng trách, tất nhiên cúc cung tận tụy.”
Đằng Vân gật gật đầu, “Ta phó thác nơi này cho thúc phụ.”
Đằng Thường nói: “Đừng nóng lòng đi ngay, nếu ngươi đi giờ, Tiết Trường Kính liền hoài nghi, phái người giả ý nói Tiết vương gọi ngươi về, sau đó ngươi đi cũng không muộn.”
Đằng Vân đáp ứng, buổi chiều Tiết Trường Kính lại đây khách sáo, nói là muốn bồi tội, kỳ thật cũng là trấn an Đằng Vân, để tránh Đằng Vân nghi ngờ, đáng tiếc Đằng Vân đã sớm biết.
Lúc này có thị vệ tới, quỳ trên mặt đất nói trong kinh có việc gấp, thỉnh Đằng Nam hầu quay về kinh xử lý.
Tiết Trường Kính ước gì hắn đi, cũng không hoài nghi, lập tức cấp nhân mã cho Đằng Vân, còn đưa một đống vàng bạc lấy lòng hắn.
Đằng Vân tự nhiên thu hết, bảo thủ hạ xếp cẩn thận vào rương, trở về mua lương thảo.
Đoàn người ra roi thúc ngựa chạy về, thời điểm tới gần kinh thành, Đằng Vân chợt nhớ tới lời Đằng Thường nói, nếu hai nước khai chiến, Tiết quốc không thiếu hụt mưu thần, nhưng lại thiếu tướng quân có thể đánh trận.
Tuy ba huynh đệ Hà thị dũng mãnh thiện chiến, nhưng bản tính táo bạo, không thích hợp tiên phong, Đằng Tín lại khác, Đằng Tín luôn trầm ổn quyết đoán, nếu không phải Đằng vương buộc y đến tuyệt lộ, khả năng cả đời sẽ thành thành thật thật làm thái tử.
Tuy Đằng Vân và Đằng Tín không phải một mẫu sở sinh, giao tình cũng không quá sâu, nhưng hắn biết rõ tính cách và năng lực của Đằng Tín.
Đội ngũ của Đằng Vân tới gần kinh thành, Tiết Quân Lương liền có được tin tức, y không ngờ Đằng Vân sẽ trở lại nhanh như vậy, bất quá thuộc hạ bẩm báo Đằng Nam hầu có vẻ vội vàng, hơn nữa hành trang cũng giản lược nhiều.
Tiết Quân Lương lập tức đoán được bảy tám phần, y sai người ra thành đón Đằng Vân, nhưng rất nhanh có người đến báo, lúc cách kinh thành mười dặm, Đằng Nam hầu đột nhiên đổi lộ tuyến, hướng đông nam mà đi.
Ngoại thành phía đông nam có một biệt viện, mới đầu là hành uyển Tiết vương dùng nghỉ ngơi khi đi vây săn, chẳng qua sau đó xây xong hành uyển tốt hơn, cái cũ liền vứt đi, sau đó dần dần biến thành nơi giam lỏng.
Có rất nhiều đại thần quyền cao chức trọng không thể giết, sẽ bị nhốt trong này, từ lúc Đằng vương quy thuận tới nay, Đằng Tín vẫn luôn ở trong biệt viện.
Vệ binh trông coi hành uyển rất đông, bất quá không phải không cho người đi vào, Đằng Vân tới nơi, thực thuận lợi qua đại môn.
Trong viện có chút tiêu điều, bởi vì hạ nhân rất ít, vừa qua khỏi chính ngọ, thái dương thực ấm áp, Đằng Vân chưa cần tìm người hỏi Đằng Tín ở đâu, liền nhìn thấy một người ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, ở trong sân phơi nắng.
Lúc này cũng không có hạ nhân, trên bàn nhỏ bày một bình trà, hai cái chén, đầu chứa đầy nước.
Đằng Tín cười nói: “Đằng Nam hầu đến đây, nơi này sơ sài, ngàn vạn lần đừng trách móc.”
Đằng Vân đi qua, ngồi xuống đối diện với y, ghế thực cứng, vô cùng thô ráp, lúc này Đằng Tín mới mở to mắt, đẩy chén trà trên bàn, ý bảo Đằng Vân uống trà.
Đằng Vân cầm lấy chén trà, nước trà hiển nhiên là lạnh, hỏi: “Ngươi biết ta sẽ đến?”
“Cũng không biết.”
Đằng Tín nói thẳng: “Nhưng ta luôn đợi các ngươi.”
Y dừng một chút, đứng dậy, nói: “Tuy ngày qua ngày ở nơi này cũng thực thanh nhàn, trừ ăn ra chính là ngủ, chẳng qua đây không phải điều ta kỳ vọng.”
“Vậy điều ngươi kỳ vọng là gì?”
“Mang binh, huấn binh…”
Đằng Vân gật gật đầu, nói: “Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, ta sẽ tiến cử ngươi thử xem.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Đằng Tín đột nhiên hiện lên một tia sáng rọi: “Nếu Đằng Tín còn có thể ra khỏi biệt viện này, tự nhiên nhớ rõ đại ân của Hầu gia.”
Đằng Vân còn chưa kịp tiếp lời, chợt nghe có người cười một tiếng, nói: “Không cần tiến cử, liền định như vậy đi.”
Đoàn người tiến vào đình viện, dẫn đầu chính là Tiết Quân Lương.