Đằng Vân đành phải đi qua, Tiết Quân Lương cười lặp lại lần nữa: “Còn chưa quay về nghỉ ngơi sao?”
Đằng Vân nói: “Đang quay về.”
“Là ta quấy rầy Đằng khanh nghỉ ngơi.”
Có lẽ bởi vì Đằng Vân uống quá nhiều rượu, thế nên không câu nệ bổn phận, câu nói thường ngày “Vi thần không dám” bị để sau đầu.
Tiết Quân Lương một tay chống lan can, nói: “Uống chút rượu lại đứng đón gió, cảm giác cũng không tệ lắm.” Nói xong nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi có lạnh không, bảo Thụy Tuyết lấy cho ngươi kiện áo choàng.”
Đằng Vân lắc đầu: “Không cần làm phiền, vi thần không yếu ớt như vậy.”
Tiết Quân Lương sửng sốt nhìn Đằng Vân, tựa hồ có chút xuất thần, nhịn không được vươn tay vuốt mặt hắn, cười nói: “Ta quên mất, Đằng khanh là Đại tướng quân, đã từng lãnh binh Minh Thủy.”
Đằng Vân không động, có thể là vì choáng váng, cảm giác say thượng đầu, tay Tiết Quân Lương ấm áp, nhẹ nhàng cọ xót trên mặt hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Lúc này Thụy Tuyết rất muốn thức thời thối lui, chờ bên ngoài tiểu đình.
Tiết Quân Lương cũng không định làm gì, buông tay xuống, đột nhiên nói: “Sau ngày hôm nay, Tiết Trường Kính sẽ không có lý do ở lại kinh thành, ta muốn phái người qua đón binh quyền, không thể yên tâm để Tiết Ngọc đi một mình…”
Y nói xong nhìn Đằng Vân một cái, cười nói: “Bất quá, trong lòng ta lại luyến tiếc ngươi.”
Đằng Vân nghiêng đầu, giống như nhìn ra ngoài đình, nhưng ánh mắt vẫn không có tiêu cự, chỉ là không thích Tiết Quân Lương nói như vậy thôi.
Tiết Quân Lương lại nói: “Giang sơn xã tắc cùng tư tình cá nhân, ta chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, liền lệnh ngươi đi nhanh về nhanh.”
“Bệ hạ yên tâm,” Đằng Vân nói: “Chỉ là thu binh quyền, cũng không phải ra chiến trường.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, nói: “Bảo Đằng Thường đi cùng người, nếu có chuyện gì, cũng có người thương lượng… Ta biết ngươi tin Đằng Thường, tuy y không chịu làm quan, nhưng nhất định sẽ giúp ngươi.”
Đằng Vân cũng gật đầu, sau đó hai người im lặng.
Sáng hôm sau, đập vào mắt Đằng Vân là màn che minh hoàng, trong lòng còn nghĩ, không biết vì sao màn đổi màu, vừa chuyển đầu lại nhìn đến gương mặt gần trong gang tấc.
Đằng Vân lập tức tỉnh mộng, tối hôm qua đứng ở tiểu đình thảo luận với Tiết Quân Lương, sau đó lại qua đêm trong tẩm cung của Tiết vương, vì uống nhiều rượu, Đằng Vân ngủ thật sự trầm, cũng không nhớ rõ tiếp theo thế nào.
Tiết Quân Lương vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt đỏ sẫm sững sờ của Đằng Vân, cười một tiếng, nói: “Mới sáng sớm Đằng khanh liền nghĩ kỳ quái?”
Đằng Vân bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng đứng dậy đổi y phục, tựa hồ trên người không có cảm giác gì không thích hợp.
Lúc này Tiết Quân Lương mới cười nói: “Ngươi yên tâm, dù gì ta cũng là một quân chủ, chưa đến mức lợi dụng lúc ngươi say rượu.”
Y nói xong, cao giọng gọi Khương Dụ tới, Khương Dụ và Thụy Tuyết cùng tiến vào, cung kính giúp Tiết vương và Đằng Vân sửa sang y phục, rửa mặt chải đầu rồi vào triều.
Đằng Vân hạ triều liền đi tới Vạn Niên Hầu phủ, Tiết Hậu Dương đang bận rộn tại sở quân cơ, trong phủ chỉ còn một mình Đằng Thường.
Đằng Vân đến hiển nhiên là vì chuyện thỉnh Đằng Thường cùng đi đến đất phong của Chính An hầu.
Đằng Vân cũng không muốn mời Đằng Thường rời núi, bởi Đằng Vân biết, suy nghĩ của Đằng Thường không giống hắn, y có thể vì Đằng quốc mà gả cho nam nhân, trong lòng của y chỉ có cường quốc, mà hiện tại Đằng quốc không còn, Đằng Vân không thể nắm chắc Đằng Thường có chịu đi hay không.
Đằng Thường thấy hắn, tựa hồ có chút kinh ngạc, bảo Đằng Vân ngồi xuống, hạ nhân dâng trà ngon, lúc này Đằng Thường mới cười nói: “Tiết vương đồng ý thả ngươi ra cung?”
Đằng Vân xấu hổ, hàm hồ lên tiếng: “Kỳ thật lần này đến, là muốn cùng thúc phụ cáo từ.”
“Chắc là Tiết vương muốn phái ngươi đi đâu đó?”
Đằng Vân gật đầu: “Đúng vậy.”
Đằng Thường không nói tiếp, cầm lấy bát trà thổi thổi, nhấp một hơi, tựa hồ thực nhàn nhã, cười nói: “Tiết vương có chuyện, chỉ sợ ngươi còn chưa nói.”
“Chuyện gì cũng không gạt được thúc phụ…”
Đằng Vân nói: “Quả thật có chuyện, bất quá ta cũng không muốn làm khó ngươi.”
Đằng Thường nói: “Ta sớm đoán được, theo tính tình Tiết vương, sao có thể để ngươi tự do như vậy, trong lòng y sốt ruột, dù nguyên nhân có khác trước như thế nào, tóm lại là y lo lắng ngươi rời đi quá lâu, hiển nhiên muốn tìm người hoặc chuyện buộc ngươi trở về, nếu ta đi theo ngươi, vậy Vạn Niên hầu cũng thúc giục ta trở về, chuyện càng phải lo liệu nhanh, hiển nhiên ngươi cũng về sớm.”
Đằng Vân nghe lời ái muội của y, trong lòng có chút hỗn loạn, chẳng lẽ tâm tư của Tiết vương với mình, Đằng Thường đã sớm biết sao?
Nghĩ đến đây, Đằng Vân cũng không biết là cảm giác gì, tóm lại là cực kỳ phức tạp.
Đằng Thường thấy rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng biết Đằng Vân tâm tư đơn giản, nếu không thích sao có thể để tâm, càng không để ý loại chuyện này, nếu đã để ý, ngược lại chứng minh hắn coi trọng.
Đằng Thường không muốn làm khó hắn, dù sao chuyện Đằng quốc sớm là quá khứ, mà điểm mấu chốt của y cũng đã bị Tiết Hậu Dương cảm động không còn.
Đằng Thường cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Trên cổ ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ trong cung có sâu? Vân Phượng cung quét tước không sạch sẽ?”
Mới đầu Đằng Vân theo lời y sờ sờ cổ, hắn nhìn không thấy dấu vết trên cổ mình, bất quá khi sờ lên có chút ngứa, lại hơi đau, Đằng Vân sống đến hiện tại, cũng coi như gặp đủ loại chuyện, sao không hiểu đây là cái gì, lập tức xấu hổ tới cực điểm.
Lúc này Đằng Thường lại chuyển qua chuyện khác: “Ta tự nhiên sẽ đi theo ngươi.”
Đằng Vân muốn lên tiếng, nhưng Đằng Thường lại nói tiếp: “Ngươi yên tâm, nếu là chuyện ta không muốn, dù giao tình thâm sâu ta cũng không đi, nếu ta đã nguyện ý, ngươi không cần quá để tâm.”
Đằng Thường lưu Đằng Vân dùng ngọ thiện, mới ăn xong, Thụy Tuyết đã tới, cười nói: “Chủ tử, bệ hạ tìm ngươi trở về nghị sự.”
Hiển nhiên Đằng Thường biết, Tiết Quân Lương nửa ngày không gặp người, lại bắt đầu sốt ruột, cố ý không nhanh không chậm nói chuyện với Đằng Vân một hồi lâu, mới thả người đi.
Kỳ thật Tiết Quân Lương cũng không có chuyện gì tìm Đằng Vân thương nghị, nhưng Đằng Vân vừa ra cung chính là tới trưa, tuy trong lòng y biết Đằng Thường và Đằng Vân là quan hệ thúc chất, hai người tình cảm thâm sâu, một thân công phu và binh pháp của Đằng Vân đều do Đằng Thường dạy, Đằng Vân kính nể Đằng Thường, cũng chỉ là xuất phát từ thân tình.
Nhưng Tiết Quân Lương vẫn nhịn không được mà ghen tị, hơn nữa Đằng Thường mới là người thân tín nhất với Đằng Vân, rốt cuộc càng không thoải mái.
Tiết Quân Lương luôn cảm thấy mình là người trầm ổn, làm một quân vương đủ tư cách, nhưng hiện tại mới hiểu, hóa ra vẫn tồn tại người khó thể khiến mình không khống chế được lo lắng, trầm ổn lúc trước, chỉ vì chưa nhận rõ người này mà thôi.
Đằng Vân tới gặp Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương thuận thế nói: “Kỳ thật gọi Đằng khanh trở về, chỉ là muốn bảo Đằng khanh theo ta đi xem Thái tử.”
Đằng Vân cũng không có dị nghị, hai người cùng đi, mới qua thời gian dùng ngọ thiện, giờ đọc sách buổi chiều vẫn chưa bắt đầu.
Tiết Bội thấy Đằng Vân liền làm như không thấy, ba huynh đệ Hà thị càng thêm không muốn thấy hắn.
Tiết Quân Lương hỏi Thẩm Dực tiến triển gần đây của thái tử, Thẩm Dực hiển nhiên khích lệ, quả thật thái tử cũng thực thông minh.
Tiết Quân Lương nói: “Bội nhi khiến cô cảm thấy vui mừng sâu sắc a.”
Nói xong thoáng dừng, nhìn một vòng, lại nói: “Lần này tới đây, kỳ thật còn có chuyện khác… Cô muốn thay Đằng khanh đòi ba người của Bội nhi.”
Tiết Bội nghe liền hiểu được, hóa ra là muốn ba huynh đệ Hà Trung, vì thế cười nói: “Phụ hoàng có điều không biết, ba huynh đệ Hà Trung tính tình bất hảo, lại là mãng phu, chỉ trung tâm với hoàng hậu, hiện giờ mẫu hậu đã mất, chỉ sợ không ai có thể thu phục bọn họ.”
Ba huynh đệ Hà Trung còn bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, đồng ý lời Tiết Bội nói, ba người trời sinh tính tình thẳng thắn, cũng không nghĩ xem nhẹ mặt mũi Tiết vương sẽ chuốc lấy cực khổ.
Đằng Vân tiếp lời: “Kỳ thật vi thần thấy, tuy chuyện này không thể so với nguy hiểm trên sa trường, nhưng vẫn rất khó khăn, vi thần cũng lo lắng nếu để ba người bọn họ đi theo.”
Hà Trung nghe ý khinh thường trong lời của hắn, nhất thời mất hứng, nói: “Ngươi biết cái gì, thời điểm Hà Trung ta là tướng quân, chỉ sợ ngươi còn đang bú sữa!”
Đằng Vân cũng không giận, cười nói: “Đúng vậy, nhưng ta biết rất nhiều… Năm đó huynh đệ Hà thị là tam hổ tướng, cỡ nào anh hùng, sự nghiệp to lớn, sau lại vào rừng làm cướp bị hoàng hậu chiêu an, không ngờ hiện tại liền vui vẻ làm một thị vệ nho nhỏ, so với làm giặc cỏ thoải mái hơn, không cần vào nhà cướp của, cũng không sợ bị kiện, dần dần mất hết nhuệ khí, hiện giờ cho các ngươi ra chiến trường giết địch, chỉ sợ ba vị sẽ lực bất tòng tâm.”
Hà Trung nghe xong cũng không quản Tiết Quân Lương ở đây, liền mắng to: “Thúi lắm, đao của lão tử là dùng giết địch, chưa bao giờ nghĩ hưởng lạc!”
“Tốt.”
Lúc này Tiết Quân Lương mới cười một tiếng, nói: “Vậy cô liền phong ba người các ngươi làm thiên tướng quân, để Đằng khanh nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Ba người cũng không nghĩ nhiều, lập tức dập đầu lĩnh chỉ.
Tiết Quân Lương và Đằng Vân kẻ xướng người hoạ phu xướng phu tùy, trở về chính điện, triệu tập đại thần thương nghị thời gian khởi hành, Đằng Vân mang theo ba huynh đệ Hà Trung, lấy danh nghĩa hộ tống tân nhậm Chính An hầu mà xuất phát.
Bởi vì lần này Đằng Vân đi thu binh quyền, không phải đánh giặc, cho nên không mang bao nhiêu người, hơn nữa cũng sợ Tiết Trường Kính nhìn ra dấu vết, sớm có chuẩn bị sẽ không hay, vì thế thời gian chuẩn bị cũng không cần quá dài, rất nhanh liền lên đường.
Tuy Tiết Trường Kính có ý với Đằng Vân, nhưng e ngại Đằng Vân là người của Tiết vương, cộng thêm thái độ của Tiết vương thực rõ ràng, Tiết Trường Kính cũng không tiếp tục tự tìm mất mặt, hơn nữa cưới quận chúa, quận chúa từ nhỏ được nuông chiều, lặn lội đường xa cũng cần người dỗ dành.
Tiết Trường Kính hảo nam sắc, hiển nhiên một đêm kia uống xong rượu hợp cẩn thì không thể làm gì, may mắn hắn giỏi ăn nói, hống quận chúa vui vẻ, cũng không nghi ngờ. Tiết Trường Kính nghĩ, đợi đến đất phong, cách Phụng quốc xa như vậy, bên cạnh quận chúa lại không có ai, liền không cần sợ hãi, vì thế liền nhẫn nhất thời.
Đằng Thường đi cùng Đằng Vân, tốc độ của đội ngũ không chậm, quan viên ven đường biết mấy người kia đều là hồng nhân trước mắt Tiết vương, tự nhiên không dám chậm trễ, chẳng qua đội ngũ nóng lòng chạy đi, cũng đều vội vàng mà qua.
Thời điểm tới đất phong, nhị đệ của Tiết Trường Kính, thứ tử của Chính An hầu tiến đến cung nghênh, vì thánh chỉ đã sớm mang qua, các nhi tử của Chính An hầu được ân huệ, người người đều được phân binh quyền và thổ địa, tự nhiên cao hứng, nghe được sứ thần từ kinh thành tới, liền muốn nịnh bợ một phen.