SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
???
Chương 44: Cùng trở thành tù binh.
Thẩm Vân Cương đuổi theo ngựa Molders đến rừng cây. May mà hắn cũng không đi quá xa, cô bước từng bước gian nan qua đó, thấy hắn đang ôm lấy con chiến mã kia của mình như đang cáo biệt, sau đó lấy súng ra.
Vì tuyết trên mặt đất quá dày, cô không chạy nhanh được, chỉ có thể hét to lên: "Dừng tay!"
Molders hoảng hốt vì nghe thấy giọng nói của Thẩm Vân Cương. Hắn chậm rãi quay sang... A, còn chưa kịp nhìn thì người đã ngã gục.
Cô cưỡi trên người hắn, chộp lấy cây súng của hắn. Molders nhìn "Landmess" trên người mình, đột nhiên nâng hai tay lên bóp mặt cô: "Quả nhiên là em. Thẩm, Vân, Cương!"
Trước đó, qua hệ Thống, Thẩm Vân Cương đã biết được, rằng nếu một người đang trong cơn hấp hối, thủ thuật che mắt của nó sẽ không dùng được nữa. Vậy nên List đã nhận ra cô, mà tất nhiên, một Molders tự nguyện chết cũng vậy.
"Là tôi."
Molders biết cô thần bí, nhưng cô luôn có thể thực hiện một số chuyện hắn thấy vượt quá sức tưởng tượng của mình: "Vì sao em lại ở đây?"
"Trước tiên anh đừng động." Thẩm Vân Cương tháo hết đạn trong súng của hắn, quăng ra thật xa rồi mới nói: "Đừng chết, xin anh đừng chết!"
Molders híp mắt, vươn tay ôm lấy hông cô, hỏi: "Vì sao? Không phải em vẫn luôn hận không thể giết chết tôi sao?"
"Vậy bây giờ anh đã tỉnh ngộ chưa?"
"Tỉnh ngộ? Chúng tôi chỉ thua một trận chiến mà thôi." Hắn lạnh lùng nói.
"Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, vì sao anh phải tự sát?" Thẩm Vân Cương xúi xuống dõi theo ánh mắt hắn: "Nếu anh thật sự cảm thấy các người chỉ thua một cuộc chiến tranh, vậy vì sao không đi theo binh lính của anh, cùng đầu hàng, đợi Thủ tướng các người thắng lợi, cứu các người về?"
Môi Molders mím lại càng chặt hơn. Hắn nhìn khuôn mặt Thẩm Vân Cương gần trong gang tấc, nói với giọng lạnh lùng: "Đừng nói nữa!"
Thẩm Vân Cương cũng không để tâm hắn, tiếp tục nói thật nhanh: "Vì tự trong lòng anh biết rõ, rằng các người không thể thắng trận! Chiến dịch Moscow năm trước, lẫn trận chiến năm nay, các người vẫn không thể chiến thắng như cũ. Vì sao? Vì sự cuồng vọng và cố chấp của Thủ tướng các người, nên gã mới phạm phải sai lầm ngu ngốc! Bản thân ông ta chưa bao giờ được học tập trong trường quân sự, lại trở thành Tổng chỉ huy Lục quân. Các người cứ thế ưm..."
Miệng Vân Cương đột nhiên bị chặn lại. Molders thấy cái miệng lải nhải không ngừng khép mở của cô lúc nào cũng chọc giận hắn, bèn đưa tay phải lên giữ gáy cô lại, hung hăng hôn lên đó.
"Ưm a ư..." Thẩm Vân Cương không đẩy hắn ra được, chỉ có thể trợn to hai mắt mà nhìn. Molders cũng chẳng khác mấy, hai người hệt như giằng co. Tuy cô vẫn còn ghé vào người hắn, miệng cũng đang dán lại với nhau, nhưng lúc này hai người chẳng có chút tình ý nào, trái lại giống như là đánh giáp lá cà, không chịu được nhau.
Nhưng dần dà, đôi mắt nổi giận kia của Molders bắt đầu mềm đi, bên trong thấp thoáng thứ tình cảm cô chẳng hiểu nổi. Ánh mắt hắn sâu thẳm như muốn cuốn cô vào trong đó.
Molders dùng hai tay giữ chặt má cô, tựa đầu nơi trán cô, trong mắt nồng đậm bi ai và bấc đắc, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi và Thủ tướng đều chỉ làm vì Đế quốc. Tôi vẫn chưa hiểu chúng tôi đã làm sai điều gì, chúng tôi chỉ thất bại mà thôi."
Hai tay Thẩm Vân Cương đặt vào trong ngực hắn, đẩy hắn ra thật mạnh, nói với hắn đầy thương hại: "Vậy anh cũng đừng chết, nghĩ cách mà sống đi, sống đến cuối cùng, xem xem rốt cuộc có phải Thủ tướng của các người thật sự vĩ đại như các người nghĩ không? Anh cho là tự sát không đầu hàng là vinh quang lắm à? Không! Chỉ có loại người hèn nhát mới trốn tránh sự thật và thất bại! Anh còn là đàn ông thì sống tiếp cho tôi!"
Molders nhìn Thẩm Vân Cương đang cưỡi trên người mình nói đến lợi hại, đột nhiên nở nụ cười. Hắn đưa tay vịn lên đất tuyết một chút, ngồi dậy thật mạnh.
Thẩm Vân Cương vẫn còn ngồi trên người hắn, suýt nữa bị động tác bất thình lình của hắn làm cho ngã ngửa trên mặt đất. Molders tiếp lấy cô một phen, hơn nữa còn bế cô lên, bảo: "Em đã không mong tôi chết như vậy, tôi cũng sẽ vì em mà cố sống."
"Buông ra!" Thẩm Vân Cương đánh hai vai hắn một chút, nhảy xuống khỏi người hắn.
Molders phủi tuyết và bùn đất trên người, nhặt cái mũ vì ban nãy Thẩm Vân Cương đè mà rơi xuống, đoan chính đội lên đầu. Hắn đè vành nón một chút, nói với Thẩm Vân Cương: "Đi thôi."
Thẩm Vân Cương đi theo sau hắn, nhìn đôi vai bằng phẳng và bờ lưng rộng lớn của hắn, bỗng sinh ra loại cảm giác nhu hòa.
Trông hắn như vậy không hề giống đi làm tù binh chút nào, trái lại như đang chuẩn bị tham gia một hồi đăng quang.
Vì những oán hận chất chứa đã lâu, không hề bất ngờ, quân Liên Xô đối đãi với những tù binh bọn họ rất khủng khiếp. Tuy công ước Quốc tế đã nói không được ngược đãi tù binh, nhưng cơ bản là chẳng mấy ai tuân thủ, bởi cũng chính trước đó quân Đức đã chẳng nương tay gì với tù binh nước họ.
Thẩm Vân Cương vẫn luôn biết Molders là một con người vô cùng kiêu ngạo. Bây giờ hắn lưu lạc đến đường này, không nghĩ cũng biết nội tâm hắn sẽ dày vò biết bao nhiêu.
Paulus xếp hàng đầu tiên nhất, Molders đi theo sau, Thẩm Vân Cương cũng tiếp đường hắn. Đám quân Đức ủ rũ bị quân Liên Xô ép xuống tuyết mà đi. Thỉnh thoảng sẽ có mấy thương binh ngã sấp xuống, liền bị binh sĩ Liên Xô đấm đá bắt đứng dậy, nhưng họ vốn đang bệnh tật, thậm chí chân cũng đã đông cứng, vậy nên cũng chẳng dậy được.
Molders nhìn hết tất cả chuyện này, mặt không đổi sắt, nhưng tay hắn siết lại đã nổi cả gân xanh lên.
Có một tên lính Liên Xô nhìn thấy ánh mắt này của Molders, trực tiếp dọng báng súng vào gáy hắn, miệng còn hung hăng nói gì đó, hẳn cũng chẳng phải thứ dễ nghe gì. Tuy nhiên, tất nhiên Molders không hiểu tiếng Nga, môi hắn càng mím chặt hơn, cả khi gáy đã đổ máu, hắn cũng không động đậy chút nào, tiếp tục đi tới.
Nhưng thái độ này của hắn lại chọc giận tên lính kia. Hắn dẫn thẳng Molders ra khỏi hàng ngũ, bắt đầu đấm đá hắn liên tục.
Nhưng Molders chỉ ngã xuống tuyết, mặc bọn chúng đánh chửi. Hắn không hề phản kháng, thậm chí còn chẳng phát ra tiếng la đau nào. Thẩm Vân Cương không đành lòng nhìn nữa. Cảnh tượng đó khiến một người bình thường vốn kiêu ngạo mất cả tôn nghiêm, thật sự nó còn đau khổ hơn cái chết. Đến bây giờ cô vẫn còn chưa tin được, rằng chỉ bằng mấy lời xạo xự của mình, vậy mà cũng khiến hắn ngừng hành động tự sát.
Nhưng tất cả những điều này còn khuya mới đủ! Hắn phải sống qua hai năm tù chiến tranh như thế này, đợi đến ngày hắn được phán quyết trước những tội ác mình đã gây ra.
Vì thất thần, cô sảy chân trượt mất. Động tác này đã khiến một tên binh sĩ chú ý, cô bèn bị nắm tóc lôi đứng dậy, bị đá vào chân một cái.
Tuy cô không biết đau, nhưng cảm giác vẫn vô cùng bất đắc dĩ. Chưa có ngày nào cô vào thời đại này mà được yên ổn. Từ trại tập chung đến bệnh viện chiến trường, rồi ra thẳng chiến trường, bây giờ lại bị đưa vào trại tù binh, sợ là nó cũng chỉ tốt hơn trại tập trung được một chút. Bây giờ thì cô hiểu vì sao hệ thống muốn mình giả làm Landmess rồi, hẳn nó không chỉ muốn cô bảo vệ Molders trên chiến trường, mà quan trọng nhất, chính là để cô chăm sóc cho hắn trong trại tù thật tốt.
Cũng nham hiểm lắm. Hừ!
Thẩm Vân Cương vừa nghĩ vừa ôm đầu, sợ bị đá vào mặt, nhưng cô chậm chạp đợi mãi không thấy bị đánh nữa, bèn ngẩng đầu lên nhìn. Không biết từ khi nào, Molders đã cầm lấy cổ tay tên binh sĩ kia.
Gã kia vô cùng phẫn nộ, dùng hai tay đẩy hẵn ngã, lại đá một cái vào bụng hắn. Molders ôm bụng rụt lại hai bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân Cương mau quay lại đội ngũ.
Tên lính đánh hắn thấy hắn không có phản ứng gì, càng giận dữ hơn, bèn rút súng ra muốn bắn hắn. Thẩm Vân Cương vội vã chạy nhanh qua ôm lấy chân gã, liều mạng cầu xin: "Xin lỗi, thật xin lỗi. Ngài tha cho anh ấy đi, chúng tôi không có cố ý, thưa ngài."
Binh sĩ thấy cô biết nói tiếng Nga, thái độ lại thành khẩn, bèn đá cho cô một cái, quát lớn: "Mày, cút về hàng!"
Nhưng Thẩm Vân Cương vẫn giữ lấy chân gã không chịu buông: "Thưa ngài, ngài rộng lượng tha cho anh ấy luôn đi, xin ngài đấy!"
Lúc này có người thoạt trông quân hàm cao hơn gã này, đi đến nói vào tai gã mấy câu. Thẩm Vân Cương nghe hiểu được đại khái, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ý tứ của người đó là Molders có quân hàm cao, vẫn còn chỗ dùng được, bảo gã tha cho hắn một mạng.
Hai người an toàn về lại độ ngũ, tiếp tục đi về phía trước. Molders quay đầu lại nhìn Thẩm Vân Cương lâu thật lâu, hệt như có gì đó muốn nói với cô, nhưng hầu kết hắn chỉ giật giật, cuối cùng lời bị nuốt lại xuống họng.
Không biết bọn họ đã đi được bao lâu rồi, cuối cùng cũng ra khỏi chiến địa phủ đầy tuyết đó, đến được một mảnh đất trống nằm bên cạnh sân bay Moscow.
Một chiếc xe Jeep màu đen đã đợi sẵn cách đó không xa. Một gã Hồng quân đưa tay ra hiệu cho Paulus và Molders lên đó, còn những người còn lại bị nhét vào xe tải quân dụng, đoàn người cùng đi về phía Bắc.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Vân Cương im lặng nhìn những binh sĩ ngồi uể oải trong chiếc xe. Trên mặt họ vẫn còn đầy nước bùn, trên người cơ bản đều bị thương. Quân trang cũ nát của họ đã hoàn toàn không chống được lạnh nữa, họ nhít vào cùng một chỗ với nhau, run lên. Thẩm Vân Cương còn thấy hai cánh tay họ đã nứt nẻ khủng khiếp.
Tới cửa trại tù, Thẩm Vân Cương thấy trước cổng có viết: Krasnogorsk, 27/II, hẳn đây chính là một trong những trại tù của Liên Xô trong Thế chiến. Trước cửa còn có một tên lính gác đang cầm súng.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Vân Cương hốt hoảng nghĩ đến trại tập trung kia... Cũng là lướt sắt chằng chịt, cũng là những ống khói, cũng là doanh trại bằng gỗ, đều đơn sơ y hệt nhau.
Dọc theo một con đường chữ thập, bọn họ trước bị đưa đến một trại cách ly. Một tên lính đưa họ đến một gian phòng, bên trong đầy những cái giường cao thấp, cũng đã gần chật kín người. Vốn những người ở trong doanh trại đều là quân nhân cấp cao của Đức, mà dường như Molders đã nói gì với tên lính có vẻ khách sáo kia, vậy nên cậu thiếu úy trẻ "Landmess", do Vân Cương "thủ vai", cũng được vào ở chung với bọn họ.