SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
???
Chương 43: Không còn lối thoát.
Thẩm Vân Cương ôm lấy người List gào khóc, có người đến kéo cô hai cái cô cũng không cử động, sau đó Molders phải tóm lấy cổ áo cô nhấc lên một phen, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không buông tay, cậu ấy sẽ không cứu được thật đấy.”
“Sao?” Thẩm Vân Cương lập tức ngưng tiếng khóc.
“Y binh, đưa đi!”
Nhân viên cứu hộ nâng List lên cáng. Thẩm Vân Cương chạy theo hai bước, phát hiện ra ngực anh thật sự còn phập phồng khe khẽ, chỉ là ban nãy cô nhìn bộ dạng kia cứ tưởng anh thật sự chết rồi.
“Làn ơn, làm ơn, nhất định phải cứu sống anh ấy!” Bây giờ Thẩm Vân Cương chỉ hận mình không cách nào trở lại bệnh viện, không thể đích thân cứu anh.
“Yên tâm đi, tôi sẽ gọi cho Fritz, bảo cậu ta dốc hết sức cứu cậu ấy.” Molders kéo cô lại nói.
“A, phải rồi! Để Fritz cứu. Chắc chắn anh ta làm được, nhất định có thể!” Hai tay Vân Cương khoanh lại, cô đi tới đi lui trên tuyết, vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
“Thẩm Vân Cương.” Molders đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.
“Sao?” Vì tâm thần đã đại loạn, căn bản Thẩm Vân Cương không còn nhớ gì nữa. Cô ngẩng lên nhìn Molders, định hỏi hắn gọi mình làm gì, thì bất chợt chạm phải đôi mắt gió tuyết hỗn loạn kia, cô mới giật mình nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
“Không đúng… Thẩm Vân Cương, ở đâu?”
Molders khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng hắn lại không nói rõ được là ở đâu. Như mọi khi, Molders toang đưa tay lấy một điếu thuốc ra, nhưng lúc đụng đến cái túi trống trơn, hắn mới nhận ra mình đã đưa thuốc cho bọn lính cả rồi.
“Những lời ban nãy cậu ôm List nói là có ý gì?”
“List… anh ta… anh ta thường xuyên nhắc với tôi về một người phụ nữ tên là Thẩm Vân Cương, ban nãy ngài gọi bất ngờ, tôi đang nghĩ đến cô ta… nên là…”
“Tôi hỏi cậu những lời ban nãy cậu nói với List, là, có, ý, gì?” Molders lại trực tiếp ngắt lời cô.
“Anh ta… Hình như là bị thương nặng quá, đầu óc không tỉnh táo, nhận nhầm tôi thành người khác. Anh ta hay nói mấy câu như vóc dáng tôi giống phụ nữ lắm!”
Molders hừ lạnh một tiếng: “Mấy lời nói dối đến vắt óc này của cậu cũng giống bộ dạng của cô ấy lắm.”
Thẩm Vân Cương không rõ ý trong lời hắn, cũng không rõ là hắn có tin hay không. Bây giờ dù sao bộ dạng của cô cũng là lính của hắn, hẳn không thể đổi thành người khác được.
Molders không dây dưa thêm trong chuyện này nữa, hắn cần quay về thật nhanh để xem yêu cầu kia của Paulus đã được phê chuẩn hay chưa.
Sau khi hắn sải bước về lại sở chỉ huy, lại thế Paulus đang ủ rũ ngồi trước bàn hút khói.
“Thượng tướng Paulus, Thủ tướng nói thế nào?”
Paulus rít một hơi thật sâu mới mở miệng nói: “Thủ tướng ra lệnh chúng ta phải tử thủ bằng mọi giá, tiếp tục kiên trì chờ viện quân đến.”
“A…” Lần đầu tiên Molders thất thố như vậy, hắn vỗ mạnh vào cái bàn, nói: “Bây giờ binh sĩ của chúng ta đói đến mức phải ăn cây cỏ, lượng đạn dược tồn trữ chỉ còn hơn 20%. Nếu quân Liên Xô đến một lần nữa, chúng ta sẽ chết hết!” Nói xong, giọng hắn cũng không kìm nổi mà hiện lên một tia nghẹn ngào. Hắn vội vã giấu cảm xúc đó đi: “Ban nãy ở bên ngoài, đám lính đều run rẩy van xin tôi cho họ một mẩu bánh, ngài có biết trong lòng tôi đã thấy thế nào không?”
Paulus ôm mặt nửa ngày mới chán nản nói: “Ban nãy tôi nhận được tin mới nhất, vòng vây quân Liên Xô đã khép lại. Chúng ta… không thể lui lại nữa rồi.”
“Ha!” Molders cười đầy giận dữ: “Vậy nên chỉ có thể đợi viện quân? Đợi đến khi nào? Đến lúc binh sĩ chúng ta chiến đấu với xe tăng của kẻ địch mà bụng không có gì sao?”
Paulus không nói gì cả, bây giờ ông ta cũng hết cách.
“Biện pháp duy nhất hiện tại là tập hợp tất cả binh lực, xông về một phía phá vây, mở đường máu rồi lập tức rút khỏi Stalingrad!”
“Quân của Nguyên soái Manstein đã lên đường rồi, họ sẽ nhanh đến viện trợ chúng ta. Chúng ta đợi một chút, ý của Thủ tướng cũng là thế.” Paulus cố gắng.
“Được rồi.” Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, Molders quay người ra khỏi sở chỉ huy. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể trông chờ vào hành động của Nguyên soái Manstein thôi.
Tuy nhiên, kế hoạch cứu viện của Manstein cũng không thuận lợi. Hồng quân bám chặt theo chân ông ta, vật tư không quân đưa tới cũng như muối bỏ biển. Mắt thấy vòng vây Liên Xô ngày càng nhỏ lại, tâm trạng Molders cũng ngày càng nặng nề, mà Paulus đã như thú dữ bị nhốt trong lồng sắt, đứng ngồi không yên.
Hết lần chiến đấu này đến lần chiến đấu khác, Thẩm Vân Cương đã ý thức được một điều: Quân Đức, không còn lối thoát.
Molders không muốn quân lính của mình chịu chết còn bản thân ngồi yên ổn phía sau, thế nên hắn cũng theo cùng ra chiến trường. Sau một lần gian nan dẫn bọn họ đẩy lùi quân Liên Xô, họ thật sự đã cùng đường bí lối.
Đã bắt đầu có nhiều binh sĩ trong Tập đoàn quân số Sáu muốn đầu hàng, nhưng Paulus lại đe dọa họ: “Nếu ngừng chống cự, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm như thế nào? Không bị đạn bắn chết thì cũng chịu kết cục bị tra tấn đến cùng ở trại tù Siberia! Còn một chuyện khác rõ ràng hơn: Nếu ai dám đầu hàng, người đó sẽ vĩnh viễn không thấy được thân nhân của mình. Lối thoát của chúng ta chỉ có một: Chiến đấu đến viên đạn cuối cùng giữa giá lạnh và đói khát, chiến đấu đến khi bỏ mạng mới thôi! Đó cũng là ý của Thủ tướng! Chúng ta phải tin tưởng, rằng ngài ấy sẽ đưa chúng ta ra khỏi khốn cảnh!”
Thẩm Vân Cương ngồi trong hàng nhìn Molders buồn bã hút thuốc. Mấy ngày chiến đấu liên tục cũng khiến hắn gầy đi không ít, khuôn mặt vốn hốc hác nay lại càng hõm xâu hơn, đôi mày nhăn lại kia đã biểu rõ sự lo âu trong lòng hắn.
Vật phẩm tiếp viện không quân gửi đến lại có thêm mấy cái huân chương chữ thập và gậy Nguyên soái. Thẩm Vân Cương cảm thấy quá mức buồn cười. Hitler đang đổi cái gậy Nguyên soái bất kỳ binh sĩ Đức nào cũng ước mơ lấy sự trung thành của Paulus sao? Trong lịch sử nước Đức, chưa từng có Nguyên soái Lục quân nào đầu hàng.
Cây gậy này không khác gì họng súng trên đầu trán.
Vì sự cố chấp của Hitler, chắc chắn Stalingrad sẽ trở thành phần mộ của hai trăm năm mươi nghìn binh sĩ trong Tập đoàn quân.
Quân Liên Xô lại bắt đầu tiến công. Bọn họ đã hoàn toàn bị vây vào cái vòng nhỏ hẹp này, không tài nào chống cự được nữa. Molders nhìn đoàn Hồng quân đông nghìn nghịt đang kéo đến kia, giọng đầy đau đớn: “Thượng tướng Paulus.. ít nhất… để những binh sĩ của chúng ta sống sót đi.”
Paulus đưa bức điện hồi báo của Hitler cho hắn nhìn: “Hôm qua tôi đã thỉnh cầu Ngài cho chúng ta đầu hàng, nhưng…”
Molders cầm lên xem, trên đó viết: “Không được đầu hàng! Binh sĩ phải cố thủ trận địa! Phải chiến đấu đến một mạng cuối cùng! Đến viên đạn cuối cùng!”
“Vậy là bỏ mặc chúng ta rồi phải không?” Molders đột ngột nở nụ cười, cười đến vô cùng vặn vẹo và dữ tợn: “Vậy là muốn chúng ta tuẫn táng ở đây phải không?” Hắn đập bàn: “Những người bị bệnh vẫn đang chịu đau chiến đấu, còn nhóm kia của tôi đã gầy trơ xương cả rồi. Rốt cuộc họ phải chiến đấu vì cái gì nữa?”
Hắn lùi ra sau hai bước, bật cười to, còn nói thêm: “Rốt cuộc tín ngưỡng của tôi là gì? Ở trong mắt của Thủ tướng, chúng tôi là gì?”
Hai chân Molders như sắp khuỵu xuống, hắn bi thương đi ra ngoài.
Lúc này, trên bầu trời rơi xuống đợt “viện trợ” cuối cùng của Hitler với Tập đoàn quân số Sáu. Một loạt máy bay chiến đấu tầm xa bay lượn xung quanh bầu trời Stalingrad, truyền ra tiếng hắn trong buổi diễn thuyết trước Quốc hội: “Trong trận chiến này, Thượng đế đứng về phía chúng ta. Chúng ta không sợ đổ máu! Một ngày kia, từng mét vuông đất nơi chúng ta đổ máu sẽ ngập tràn hoa tươi. Dân tộc Đức chúng ta, nhất định sẽ thắng lợi!”
Molders chỉ cảm thấy châm chọc. Hắn dẫn con ngựa trắng mình vẫn đưa theo kia ra khỏi chuồng, vỗ vỗ đầu nó, dẫn nó đến trước hàng ngũ, nở một nụ cười hiền hòa nhất Thẩm Vân Cương từng thấy, nhưng hắn vẫn nói đầy kiên định: “Đến hiện tại, các bạn vẫn là những quân nhân ưu tú nhất của Đế quốc Đức! Tuy nhiên, chúng ta đã cùng đường rồi.”
Hốc mắt hắn có hơi ửng đỏ, nhưng hắn vẫn đưa tay lên cao: “Tôi hy vọng các bạn sống sót, vì hành động của các bạn đã đủ chứng minh! Giờ đây, vì chính người nhà của các bạn, hãy cố gắng sống sót!”. Truyện Hot
Hắn quay đầu lại, nói một lời cuối cùng: “Tôi, lấy danh nghĩa thượng giáo, lệnh cho các bạn đầu hàng!”
Thẩm Vân Cương cảm giác được nguy hiểm, cảnh báo của hệ thống cũng bắt đầu vang lên. Cô muốn chạy qua đó, nhưng lại trượt chân mất.
Molders cưỡi ngựa phóng vụt vào rừng cây bên cạnh. Hắn cẩn thận chỉnh trang lại quân phục trên người mình một chút, đoạn trèo xuống lưng ngựa, ôm đầu nó, tựa trán vào nó một lần cuối. Giây lát sau, hắn lấy ra khẩu súng Ruger mình vẫn vô cùng yêu thích kia, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phương đông. Môi hắn mấp máy, thì thầm một cái tên như thở dài, thì thầm đau đớn.
“Vân Cương.”
?
List vẫn còn may mắn, trước bị thương được rút khỏi chiến trường, sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì về lại bệnh viện Berlin tĩnh dưỡng.
Tuy vết thương anh đã được chữa, nhưng bệnh tâm lý lại bộc phát nghiêm trọng. Cả ngày anh đều nhìn trần nhà, không thèm mở miệng nói chuyện cùng ai. Vì sự bi quan đó, cơ thể anh cũng khó hồi phục, chỉ có thể dựa vào truyền dịch để kéo dài mạng sống, cả người gầy nhom. Fritz thấy vậy đã đi tìm một bác sĩ tâm lý cho List.
Nhưng dù vị bác sĩ kia có làm đến mức nào, anh cũng không mở miệng. List hệt như đã chìm vào trong thế giới của riêng mình, căn bản không nghe được tiếng gì bên ngoài nữa.
Mãi đến một ngày kia, trên đường có ai đó hát khúc “Lễ Misa an hồn”, bác sĩ tâm lý ngạc nhiên phát hiện ra người này lại đảo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Anh thích ca khúc đó à?” Bác sĩ nhẹ giọng hỏi.
List im lặng một lát mới mở miệng nói: “Không.”
Tuy anh chỉ nói một từ, nhưng bác sĩ cũng đã rất vui vẻ. Chỉ cần anh chịu mở miệng là có tiến bộ rồi.
“Vậy anh thích nghe âm nhạc như thế nào? Beethoven? Chopin? Hay là…”
List lại không nhìn ông ta. Đầu óc trống rỗng của anh hồi tưởng lại điệu múa trong vóc dáng gầy gò kia của Thẩm Vân Cương, lại nghĩ đến những giọt nước mắt cô từng làm rơi trên gương mặt mình. A, phải rồi, anh đã từng hứa với cô sẽ tiếp tục sống.
Bác sĩ tâm lý nhìn đôi mắt đang đảo loạn của List, lòng biết đây chính là một cơ hội, bèn nhẹ giọng hỏi: “Anh đang nghĩ đến điều gì vậy? Người con gái anh yêu?”
List khẽ gật đầu.
Bác sĩ tâm lý kìm lại sự vui sướng trong lòng, tiếp tục mở đường để anh nói: “Vậy hai người có ở bên nhau không?”
“Không có. Cô ấy không biết tôi thích cô ấy, cũng không cần biết.”
“Vì sao?”
List nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có cái cây lớn đang vững vàng đứng trong gió tuyết. Miệng anh khẽ gợi lên một nụ cười: “Không phải tình cảm nào cũng cần nói thành lời. Nếu cô ấy cũng có tâm trạng như tôi, nhất định sẽ cảm nhận được tình yêu của tôi.”
“Nhưng cô ấy không có, tôi cũng không mong cô ấy khó xử.” List nằm thẳng lại, lại nhìn lên trần nhà, nói có phần tự giễu: “Huống hồ gì, ở thời chiến loạn này, không hợp cho tình yêu.”