Molders còn chưa kịp thắc mắc vì sao cô xuất hiện ở đây thì đã thấy cánh tay bị máu nhiễm đỏ của cô. Mày hắn nhíu gần như sát lại với nhau, lời lạnh lẽo: “Tay em làm sao vậy?”
Thẩm Vân Cương không trả lời hắn, thở hổn hển hai cái rồi nói: “Các người có biết đám binh sĩ đang làm gì bên ngoài không? Các người là thượng cấp không biết quản lý bọn họ à?”. Đọc truyện hay tại { TRÙMTRUYỆ Л.VЛ }
List hỏi với vẻ nghiêm túc: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Là ai khiến cô bị thương? Không thể nào! Chúng tôi có quy định nghiêm khắc là không được đụng đến nhân viên y tế!”
“Không phải tôi! Binh sĩ của các người đang tàn sát bừa bãi những người dân vô tội, thậm chí cưỡng bức những người phụ nữ đáng thương đó!” Thẩm Vân Cương giận dữ nói.
Molders nhíu mày: “Em làm sao vậy? Đó là chuyện tổn hại đến danh dự của quân đội, tuyệt không thể dung túng!”
“Trên đường tôi đến đây, tôi nhìn thấy không dưới năm cảnh!” Thẩm Vân Cương lập tức nói: “Người bạn kia của tôi, lúc tôi đi tìm cô ấy, cô ấy đã sắp bị binh sĩ của các người… Tôi đã tiêm thuốc mê cho bọn chúng, nhưng List, tôi xin anh đi cứu cô ấy!”
“Tôi đi với em.” Molders nói với vẻ không chút thay đổi: “Tôi rất muốn xem thử, kẻ nào dám lờ đi quân kỷ, gây ra loại chuyện tổn hại danh dự quân đội như thế.”
“Vẫn nên để tôi đi đi Mold. Cậu vừa đến đây, vẫn chưa quen thuộc.”
“Đi chung!” Molders lời ít ý nhiều, ngầm quyết định.
Ba người cùng lên xe quân dụng. Vì sợ sẽ không đến kịp, Thẩm Vân Cương vô cùng căng thẳng, hai tay cô siết chặt vào nhau, đặt trên đùi. List thấy thế bèn đưa bàn tay to của mình ra bao lấy ray cô, nhỏ giọng bảo: “Không sao đâu, đừng lo, chúng tôi sẽ cứu được cô ấy!”
Molders ngồi bên trái, đôi mắt không chút độ ấm kia của hắn nhìn về phía hai người, mắt tối lại một chút, lại đột nhiên mở miệng: “Không phải em bảo đến Úc trồng trọt sao? Tôi cũng không biết Sevastopol đổi tên thành Úc từ khi nào đấy.”
“A?” Thẩm Vân Cương bị hắn hỏi thì bất thình lình sửng sốt: “Tôi nói có thể là tôi đi thôi, cũng không chắc chắn. Chưa kể người tôi rỗng túi, muốn đi cũng không dễ, đành phải theo cùng hội Chữ Thập Đỏ.”
List nghe xong thì mặt chán ghét: “Cậu cũng tệ quá đấy, đuổi cô hầu nhỏ đáng yêu tôi đã giao nhờ cậu ra như thế, thậm chí còn không cho cô ấy được một con ngựa.”
Molders: “Quên mất.”
Thẩm Vân Cương: “…”
Theo chỉ dẫn của Thẩm Vân Cương, ba người bọn họ nhanh chóng tìm được ngôi nhà đã sắp đổ đó.
Thẩm Vân Cương xuống xe đi thẳng xuống hầm, quả nhiên hai tên lính kia đã tỉnh dậy, càng không xong hơn là chúng đã tìm được Nina, hơn nữa còn đánh cô ấy không lưu tình, cả người toàn vết thương.
Thấy Vân Cương quay lại, bọn chúng hung dữ nói: “Con đĩ kia, mày còn dám quay lại?” Nói xong đi đến nắm lấy tóc cô.
“Dừng tay!” Molders và List cùng quát lớn.
Hai tên binh sĩ sửng sốt, vừa quay đầu thấy một thiếu giáo, một trung giáo thì bối rối chớp mắt, sau khi hồi hồn lại thì lập tức ra chào theo hình thức quân đội.
“Hai người các cậu tên gì?”
“Buschman, sư đoàn Pháo binh hai mươi mốt!”
“Andrew, sư đoàn Pháo binh hai mươi mốt!”
“Được rồi!” Molders âm trầm phun ra hai chữ: “Đi ra ngoài đi.”
“Dạ!” Hai người quay gót chân, đi lên rồi chạy biến mất.
Thẩm Vân Cương nâng Nina dậy, thấy quần áo trên người cô ấy vẫn còn nguyên vẹn mới thấy an tâm: “Cô không sao chứ?”
Nina thấy hai tên lính Đức kia chạy rồi lại thêm hai tên binh sĩ cấp cao xuất hiện, không kìm được mà lùi về sau.
“Không sao, bọn họ là người tôi tìm đến cứu cô đấy.”
Tất nhiên Nina không muốn tin tưởng người Đức, theo đó cũng có ý thù địch với Vân Cương: “Cô với chúng là cùng một giuột sao?”
“Không. Tôi không cùng giuột với ai cả, tôi chỉ đến để cứu cô.”
“Vì sao phải vô duyên vô cớ đến cứu tôi?”
“Có thể vì cô là cô gái tốt, Thượng đế không mong cô chịu những đau khổ này, nên Người mới phái tôi đến đây.”
“Thật sao?” Nina hỏi: “Nhưng thôn dân của chúng tôi đều là những người lương thiện, vì sao Thượng đế không quan tâm tất cả? Vì sao những kẻ này lại chiến thắng?”
“Không phải chuyện gì Người cũng làm được, thắng lợi của các cô cần chính các cô giành lấy.”
“Hừ!” Không biết hai người thủ thỉ chuyện gì, Molders có chút không kiên nhẫn: “Có đi hay không? Muốn bỏ cái tay luôn à?”
“Đi một chút đi.” Vân Cương kéo Nina: “Tôi đưa cô đến hội Chữ Thập Đỏ trước, tới rồi sẽ nghĩ cách khác.”
Có sự “hộ tống” của Molders và List, hai người thuận lợi ra khỏi khu cảnh giới.
Đợi cô quay lại bệnh viện rồi thì trời đã tối. Thẩm Vân Cương để Nina đợi mình bên ngoài một lát, cô phải đi xử lý vết thương trên tay trước. Khả năng chữa trị bàn tay vàng của cô lại hữu dụng rồi, vì máu đã không còn chảy nữa, nhưng đạn cần phải được lấy ra ngay, nếu không sợ nó sẽ khiến thịt bị thối rữa.
Nina ngơ ngác ngồi bên ngoài nhìn những thương binh bên trong kia, có Nga mà cũng có Đức. Họ đều đau đớn như bị tra tấn, trên mặt ngập tràn vẻ thống khổ, cô ấy không kìm được mà nghĩ đến Vanya của mình. Anh ấy còn sống không? Sợ là không thể. Lúc còn ở quê nhà, cô ấy đã nghe tin bọn quân Đức chất tù binh Liên Xô lên một chiếc thuyền, đẩy nó ra biển rồi dùng mấy tấn pháo oanh tạc, khiến toành bộ người hùng quốc gia họ táng thân trong miệng cá.
Vanya, Vanya của em…
Lúc Vân Cương băng bó xong đi về tìm Nina, cô thấy cô ấy đang ngơ ngác nhìn một binh sĩ Liên Xô ngẩn người.
“Có chuyện gì vậy?”
Nina hỏi: “Vì sao nơi này lại cứu cả người Đức lẫn người Liên Xô?”
“Vì chúng tôi ở phía trung lập. Trên chiến trường, chúng tôi không phân địch ta, là người bệnh đều sẽ cứu.” Thẩm Vân Cương băng tay xong thì ngồi xuống bảo.
Nina gật gật đầu: “Các người cũng giỏi lắm, nếu là tôi, tôi sẽ không làm được.”
Thẩm Vân Cương chỉ mỉm cười không nói.
Nina đột ngột lấy một bức ảnh ra khói túi áo, hỏi: “Vậy cô có từng thấy Vanya của tôi ở đây chưa?”
Thẩm Vân Cương sửng sốt. Trong ảnh có hai người đang chụp chung, Vanya đang ôm vai Nina cười rất vui vẻ, thoạt trông cả hai rất thân mật, khắng khít.
“Không… không có.” Thẩm Vân Cương không muốn hủy đi hy vọng của cô ấy. Cô sợ nếu nói với cô ấy Vanya đã chết rồi, cô ấy sẽ không chịu nổi.
“Thật à?” Nina vuốt ve Vanya trong bức ảnh: “Quả nhiên là đã chết rồi.”
“Hả?”
“Lúc tôi hỏi cô, cô không hề suy nghĩ gì mà nói ngay là chưa gặp, vậy chắc chắn cô đã gặp rồi.”
Thẩm Vân Cương cũng không ngờ cô gái này lại thông minh như vậy, song cũng không biết có phải do mình ngu ngốc quá không, nên lần nào cũng bị đối phương vạch trần.
“Trước khi chết anh ấy có nhắc đến tôi không?”
Nếu đã bị vạch trần rồi, Vân Cương cũng không muốn che giấu nữa: “Có.”
Nina lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc họ gặp nhau đến nay: “Anh ấy đã nói gì vậy? Anh ấy bảo cô đến cứu tôi sao?”
Thẩm Vân Cương gật đầu: “Anh ấy nói mình rất yêu cô, muốn cho cô một mảnh đất bình yên để cô hạnh phúc.”
Nina siết chặt bức ảnh trong tay, nước mắt rơi xuống, nhỏ trên bức ảnh. Cô ấy nhanh chóng lấy tay lau đi: “Tôi biết… thật ra tôi biết hết…”
“Cô có tính toán gì chưa?” Thẩm Vân Cương hỏi: “Nếu chưa, tạm thời cô ở lại đây cũng được, chỉ là…” Nina căm thù người Đức như vậy, sợ là cô ấy sẽ không chăm sóc họ.
“Tôi nghe được trong radio là nước tôi đang tập trung và huấn luyện tay súng nữ, tôi nghĩ mình sẽ thử một lần.”
“Cô chắc chắn không muốn trở thành một y tá mà là một nữ binh sao? Đạn của kẻ địch cũng không biết cô có phải nữ hay không đâu.”
Nina hạ quyết tâm nói: “Đó là quốc gia của tôi. Vanya muốn đuổi kẻ địch ra khỏi bờ cõi, cho tôi một cuộc đời bình yên hạnh phúc, nhưng nó chưa thực hiện được, vậy để tôi thực hiện thay anh ấy đi. Tôi nên vì quốc gia mình cống hiến một phần sức lực!”
Thẩm Vân Cương thấy ý cô ấy đã quyết, cũng không khuyên thêm gì nữa: “Ngày mai sẽ có một chiếc xe đến đón những binh sĩ Liên Xô đã khỏe lại ra chiến trường, đến lúc đó cô chỉ cần ra yêu cầu với họ, cô sẽ được đón đi theo thôi.”
Nina vuốt phẳng lại tấm ảnh, trả lời: “Cô đã cứu tôi, nhưng tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cả.”
“Muốn cảm ơn tôi, vậy nhớ cố gắng sống sót là được!” Thẩm Vân Cương mỉm cười.
“Ừ!” Nina gật đầu thật mạnh.
?
Molders và List đang cùng bàn luận về vấn đề những binh sĩ kia trong văn phòng.
List nói: “Tôi cảm thấy trước nên hoãn lại hình phạt đối với họ đi.”
Molders: “Loại làm ô nhục danh dự quân đội như thế có gì mà thanh minh chứ? Ném thẳng vào tòa án quân sự.”
Một thượng úy nói: “Chi bằng vẫn nên đưa ra tiền tuyến vậy, họ cũng không mong bị bỏ tù. Trận chiến Stalingrad vừa được khai hỏa, binh sĩ áp lực.”
Molders trả lời: “Xem ra bọn họ dám gây ra chuyện như thế cũng là do cấp trên các người ngầm dung túng!”
Thượng úy trả lời: “Chúng binh sĩ của tôi cũng đã tổn thất nhiều ở đây, hao phí thời gian tương đương vậy, lòng có giận dữ cũng là chuyện bình thường. Lúc bọn Liên Xô đó bắt được người của chúng ta cũng chẳng nương từ hơn.”
Molders lạnh lùng: “Sự buông thả của quân đội không chỉ ảnh hưởng đến bộ mặt của quân đội mà còn ảnh hưởng đến bộ mặt của đất nước. Chắc chắn việc quân nhân phạm tội tình dục quy mô lớn trong quân đội sẽ có tàn phá quân đội và đất nước rất nhiều. Đằng sau… Một đội quân cởi quần quá dễ dàng trước mặt người khác phái là chà đạp lên nhân phẩm của chính mình, cũng là hành hạ phụ nữ dã man. Trong tương lai, đối mặt với thế hệ mai sau, các người muốn giữ gìn quân uy thế nào đây?”
“Nếu để thành tiền lệ, sau này còn quản lý hành vi họ thế nào nữa?”
Người thượng úy bị mấy lời này của Molders làm cho xấu hổ, bèn cúi chào nói: “Tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
Sau khi giải quyết xong chuyện này, trong văn phòng chỉ còn lại hai người Molders và List. Cả hai bắt đầu ngồi xuống nói chuyện phiếm.
List tò mò hỏi: “Mold, không phải cậu còn ở trại tập trung giải quyết vấn đề côn trùng sao? Sao tự dưng cậu ra chiến trường rồi?”
Molders đốt một điếu thuốc, sau khi rít một hơi mới thản nhiên bảo: “Nhìn đám người Do Thái đó cả ngày khiến tôi thấy mệt mỏi.”
List nhướng mày hỏi: “Vậy à?”
“Không thì sao?” Molders híp mắt: “Vì sao người phụ nữ kia lại ở đây? Hai người gặp lại từ lúc nào?”
List mỉm cười bảo: “Tôi bị thương, cô ấy là y tá chăm sóc tôi. Sao nào? Có duyên lắm phải không?”
Molders nhìn anh: “Sao mà cậu bị thương?”
List vuốt quân trang bảo: “Nhìn này, xẹt qua ngực. Mạng lớn nên còn sống đấy.”
Molders hỏi tiếp: “Bây giờ sao rồi?”
“Nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày, không còn vấn đề gì lớn.” List nói không hề quan tâm.
“Vậy bệnh kia của cậu?” Molders có ý ám chỉ.
“Hai người các người phiền quá đi mất. Ai cũng hỏi tôi như vậy, bây giờ tôi tốt rồi!” List chép miệng: “Thấy cậu tôi thấy tốt lắm.”
Molders không nói gì, hút thuốc mà chẳng biết đang nghĩ điều chi.
List mỉm cười đứng dậy bảo: “Mold, thành thật đi, cậu đến đây không phải vì tôi!”
Molders liếc anh ta một cái: “Đừng nghĩ nhiều, trùng hợp thôi.”
List gật đầu, biểu cảm “chắc tôi tin”: “Trùng hợp nhỉ?”
Sau khi im lặng một lúc lâu, cả hai cũng không nói gì nữa.
List không hút thuốc, chỉ lấy một viên chocolate ra khỏi túi, ném vào miệng.
Molders thấy thế thì hỏi: “Không phải trước kia cậu ghét ăn mấy thứ đó lắm sao?”
List ném hộp chocolate vào túi, những viên kẹo vang lên tiếng chạm lục cục. Anh bảo: “Trước kia trong lòng vui vẻ, không cần những thứ này tạo ra cảm giác hạnh phúc.”
“Vậy là, bây giờ trong lòng đắng lắm sao?”
“Đúng đấy!” List cười bảo: “Mold, tôi không muốn chiến đấu. Nhìn bạn bè và chiến hữu của mình hy sinh, tôi bắt đầu nghi ngờ, rằng cuối cùng mình đang chiến đấu vì điều gì.”