SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
???
Chương 32: Gặp lại
Ngày 10 tháng 7, đã một tuần trôi qua kể từ khi quân Đức chiếm được Sevastopol, bệnh nhân cũng dần ít lại, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn không thấy manh mối gì về nhiệm vụ.
Một mình cô cũng không biết phải đi vào đó thế nào, hơn nữa cũng chẳng hiểu làm sao mới tìm được Nina Ivanovna.
List ngây người ở bệnh viện được một thời gian, cũng sắp phải đi rồi.
“Vết thương của anh vẫn chưa khỏe hẳn.” Thẩm Vân Cương lo lắng bảo.
“Không sao. Tôi cũng nghỉ ngơi gần một tháng rồi. Phải biết những binh lính khác cũng không được điều dưỡng sức khỏe nhiều như vậy, mà sau khi về có thể trước tôi cũng không cần ra chiến trường.”
“Vậy anh phải bảo trọng nhé!”
List mỉm cười ôm cô một chút: “Cô cũng vậy nhé, sống sót cho tốt!”
“Chắc chắn tôi sẽ không được sống tốt lắm đâu, nhưng anh mới là người gây lo lắng đấy!”
“Tôi cũng vậy thôi. Nhiều lúc lướt qua thần Chết như vậy, tôi cũng mong có thể sống đến ngày chiến tranh kết thúc.” List nói đầy khát khao, lại mỉm cười hỏi: “Cô hầu nhỏ của tôi. Đợi chiến tranh kết thúc rồi, tôi đưa cô lên làm nữ chủ nhân được không? Nhà tôi có một trang viên rất lớn và một đống biệt thự to…”
“Được rồi!” Thẩm Vân Cương giận dữ cắt ngang anh: “Chắn anh đã nói với toàn bộ y tá trong bệnh viện này như thế rồi chứ gì?”
“Ôi cha, bị cô nghe thấy rồi à?” List cười hì hì hỏi: “Không phải cô đang ghen đấy chứ? Không sao, tôi chỉ đối thật với một mình cô thôi, tôi đùa với mấy cô kia đấy!”
Thẩm Vân Cương đạp vào mông anh một cái: “Cút ngay đi, đồ bỡn cợt!”
List lên xe, vậy tay với cô. Thấy biểu cảm của cô đột ngột thay đổi, anh hỏi: “Sao vậy? Có phải không nỡ để tôi đi không?”
“List, anh đợi tôi một lát! Từ từ đi.” Thẩm Vân Cương nói xong thì chạy đi.
List không hiểu rốt cuộc cô làm sao, xong vẫn bảo lái xe ngừng một chút.
Ban nãy lúc từ biệt với List, Thẩm Vân Cương bỗng thấy hệ thống hiện ra ba chữ: Đuổi theo anh ta.
Cô hiểu ngay là chuyện này có thể liên quan gì đó đến nhiệm vụ của mình, bèn vội vã chạy đến báo với Petra một tiếng, để cô ấy giúp nói lại với người quản lý nhân sự. Vì sợ Nina Ivanovna bị thương gì đó, cô còn mang theo một hộp thuốc nhỏ.
Chẳng mấy chốc List đã thấy cô vội vã chạy đến đây, bèn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“List, anh muốn đi Sevastopol à?”
“Đúng thế!”
Nghe được câu trả lời khẳng định, cô bảo tiếp: “Đưa tôi theo với!”
List hỏi đầy khó hiểu: “Cô đến đó làm gì? Tuy chúng tôi mới chiếm được vùng đó, nhưng nó cũng không an toàn lắm đâu.”
Hai tay Thẩm Vân Cương siết vào nhau: “Làm ơn đi, ở đó có một người bạn của tôi, tôi muốn đến thăm cô ấy!”
“Sao cô lại có một người bạn Nga?”
“Sao lại không? Không phải tôi có bạn người Đức là các anh đấy à?”
List nhíu mày, giữ cửa mở mà bảo: “Vào đi, nhưng mà đến đó rồi cô không được chạy loạn đâu đấy, với phải về trước khi trời tối.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.”
List nhìn ra bên ngoài, lại nói với tài xế: “Đi thôi.”
Trên đường đi, họ nhìn thấy những xác chết, đất đai khô héo, những vùng, đổ nát thê lương. Ngoài ra, xung quanh vẫn còn một vài bông hoa dại không biết tên chưa bị tàn phá, đang lay động giữa những phế tích.
Bọn họ nhanh chóng đến được Sevastopol. Sau khi xuống xe, List hỏi: “Bạn của cô đang ở đâu?”
“Cách nơi này không xa, tôi đi tìm thử một chút rồi về.”
“Bộ chỉ huy của chúng tôi ở đó.” List chỉ về một đống chỗ ở cách đó không xa: “Có chuyện gì cứ qua tìm tôi.”
Thẩm Vân Cương gật gật đầu, đi theo mũi tên hệ thống đưa đến, nhưng càng đi, tình hình ven đường càng khiến cô thấy sợ hãi.
Cô đeo huy hiệu của hội Chữ Thập Đỏ, thành ra không ai đến gây phiền phức với cô, nhưng tình cảnh khủng khiếp này thật sự khiến cô nghẹn lời, nhưng cô cũng không thể bảo vệ được những người phụ nữ trước mắt.
Hệ thống: “Đi nhanh hơn đi, nơi Nina Ivanovna đang ẩn náu sắp bị phát hiện rồi, bây giờ cô ấy đang rất nguy hiểm!”
Thẩm Vân Cương bắt đầu vụt chạy, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hệ thống muốn mình đến cứu một cô gái. Cô nghĩ đến chuyện khủng khiếp nhất là tù binh bị hành hạ đến chết, vì dù sao trong phim ảnh cũng không thiếu những sự việc như vậy. Quân Đức lẫn quân Liên Xô rơi vào tay đối phương thì đều không có kết cục tốt, nhưng bây giờ tình cảnh nơi này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô.
Cô vừa chạy vừa nhìn sự trả thù điên cuồng của binh sĩ Đức, rồi những người dân bị bắn chết, những cô gái bị đè lên cỏ ép buộc, sau lại bị một viên đạn vào đầu.
Chiến tranh là để hiện thực hóa dã tâm của đàn ông, nhưng phụ nữ lại phải nhận những hậu quả tàn khốc nhất.
Hiện tại là những người phụ nữ Liên Xô gánh chịu, sau này khi Đức thua trận, phụ nữ của họ cũng sẽ chịu những điều tương tự.
Những hành vi như vậy có thể chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật ở thời bình, nhưng trong thời chiến thì sao? Trước nay nước thắng trận luôn nô dịch kẻ thua cuộc. Những kẻ mạnh đánh cờ, quân cờ trên bàn cờ thì không có quyền lựa chọn.
Trước đó Thẩm Vân Cương vẫn cảm thấy, rằng dù họ có bị tẩy não hay cam kết cho huyết thống thuần khiết thế nào đi nữa, thì sự mạnh mẽ của người Đức vẫn tốt hơn các quốc gia khác nhiều. Ngay cả khi đã ở nhiều năm sau rồi, bị nhiều quốc gia cùng lúc áp bức như vậy, thì sức ảnh hưởng của họ lên ý chí nước Đức vẫn không quá lớn.
Nhưng lúc này…
Cô chạy theo hướng mũi tên, cuối cùng chạy đến một ngôi nhà thấp bé đã bị bắn đổ sụp. Vân Cương đẩy cửa đi vào trong, mũi tên vẫn chỉ thẳng. Cô tìm được một cái nấp hầm, bằng xốc tấm ván gỗ lên, đi theo cầu thang xuống.
Hầm này đã bị phát hiện. Nina Ivanovna đang bị nhét vải vào miệng, chỉ có thể ứ ớ, liều mạng lắc đầu. Bên cạnh cô ấy có hai tên binh sĩ Đức cao to đang cởi thắt lưng.
“Dừng lại!” Thẩm Vân Cương chạy đến bên cạnh Nina.
Hai tên binh sĩ nghe thấy động tĩnh thì quay người lại bảo: “Cô bé y tá, không muốn gặp phiền phức thì nhanh cút đi!”
“Không phải quân kỷ các người có luật cấm động vào dân thường sao? Không phải các người xưng mình là chủng tộc cao quý nhất sao? Sao các người có thể làm ra chuyện dã man thế này chứ? Các người không sợ huyết thống cao quý Aryan của các người bị pha tạp sao?”
“Cút ngay!” Một tên lính nắm áo cô lên rồi hất sang một bên: “Chúng tôi không đụng đến nhân viên chữa bệnh, nhưng nếu cô còn khoa tay múa chân ở đây nữa, chúng tôi không khách sáo đâu!”
Tay Thẩm Vân Cương lặng lẽ lục trong hòm thuốc ra một liều thuốc ngủ, đâm mạnh vào cổ gã. Tên này hung dữ đẩy cô ra, đưa tay lên ôm cổ, miệng còn hùng hổ mắng: “Con đĩ!” Nhưng lúc gã sắp sờ đến súng thì đã mềm oặt ngã xuống.
Tên lính còn lại thấy vậy bèn rút súng ra bắn về phía Thẩm Vân Cương. Vì khoảng cách thật sự quá gần, căn bản cô không kịp trốn, chỉ kịp xoay người đi một chút. Viên đạn bắn trúng vai cô.
Vân Cương nhanh chóng đâm một mũi khác vào tĩnh mạch gã không do dự.
Sau khi cả hai tên đều đã ngã xuống, Thẩm Vân Cương đi qua cởi trói cho Nina Ivanovna, lại lấy vải trong ra khỏi miệng cô ấy.
Nina nhìn cánh tay chảy đầy máu của cô, giúp cô che miệng vết thương lại: “Cô sao rồi?”
Thẩm Vân Cương ngồi dưới đất, lấy băng gạc trong hộp thuốc ra tự băng nhanh cho mình một chút rồi bảo: “Tôi không sao.”
“Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Không cần cảm ơn.” Bây giờ Thẩm Vân Cương thật sự rầu rĩ. Bây giờ cô không đưa người này đi được, ngoài kia toàn là đám lính Đức giết người đỏ mắt, sợ là đưa người này ra lại gặp chuyện như vậy một lần nữa. Nhưng cô không đưa cô ấy đi thì người này vẫn có thể gặp nguy hiểm.
“Cô còn người thân nào không?” Thẩm Vân Cương hỏi.
Nina Ivanovna mê mang lắc đầu: “Cha tôi bị bọn họ giết thẳng, mẹ tôi bị lôi ra ngoài…” Cô ấy siết chặt tay lại, trừng mắt với hai tên lính Đức nằm trên đất: “Thậm chí bọn chúng còn xẻo cả ngực bà ấy, khiến bà chết vô cùng đau đớn. Tôi thật sự muốn giết chết chúng!” Nina nói xong thì bật đứng dậy, cầm một hòn đá lên chuẩn bị quăng xuống.
“Đừng!” Vân Cương ngăn cô ấy lại: “Lỡ chúng mà tỉnh thì cả hai đều không chạy được, hơn nữa càng nhiều lính Đức chết thì họ càng muốn trả thù nhiều hơn!”
Nina đặt lại hòn đá xuống đất, ngồi sụp xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu: “Tôi phải làm sao đây? Tôi không còn người thân, thậm chí nhà cũng không còn. Sevastopol đã bị bọn Đức chiếm giữ rồi, tôi không đi đâu được nữa.”
Thẩm Vân Cương cũng không biết phải làm gì, cô cũng phải nhanh về bệnh viện nhờ Petra gắp viên đạn trên vai ra, nhưng nếu chưa sắp xếp xong cho Nina, cô không thể đi đâu được.
“Vanya, em phải làm sao đây?” Nina nhỏ giọng khóc nức nở.
Vanya? Nina Ivanovna? Nina? Dường như Thẩm Vân Cương đã hiểu được gì đó.
“Cô đã kết hôn rồi sao?
“Chưa.”
“Sao lại như vậy?” Thẩm Vân Cương nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út cô ấy.
“Cô nói cái này à? Là giả thôi!” Nina tháo chiếc nhẫn trên tay xuống: “Vì để người tôi yêu yên tâm đánh giặc ngoài chiến trường, tôi đã lừa anh ấy.”
Thẩm Vân Cương im lặng, cô suy nghĩ rồi vẫn quyết đinh không nói cô ấy biết chuyện Vanya đã chết.
“Chắc chắn người trong lòng cô kia là người rất giỏi.”
“Tất nhiên! Anh ấy chính là siêu anh hùng trong lòng tôi đấy!” Nina nói xong thì cúi thấp đầu xuống, nước mắt nhỏ xuống đất, đọng lại thành một vũng nước nhỏ: “Tuy quê nhà đã không được bảo toàn, nhưng tôi tin là anh ấy đã cố hết sức. Ở nơi khô cằn nguy hiểm như vậy, kẻ địch ở khắp mọi nơi, họ vẫn có thể kiên trì lâu như thế, tôi cảm thấy tự hào về bọn họ!”
Thẩm Vân Cương suy nghĩ rồi nói: “Cô có đi tìm một chỗ trốn được không? Cô đợi tôi một lát, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ra.”
Nina do dự nói: “Bây giờ tôi thật sự không dám ra ngoài.”
“Nhưng nếu cô ở lại đây, tôi cũng không dám chắc khi nào hai tên lính kia tỉnh lại. Sợ là sau khi họ dậy rồi…” Thẩm Vân Cương có chút khó xử: “Nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Hay cô giấu tôi vào trong cái lu nước kia đi.” Nina chỉ vào cái lu lớn cạnh đống đồ lộn xộn.
Thẩm Vân Cương suy nghĩ một chút. Nếu cô đến chỗ List xin giúp đỡ, vậy ước chừng phải mất bốn chục phút, mà thuốc mê chỉ có thể kéo dài thêm chừng nửa tiếng nữa thôi. Sau khi hai tên này tỉnh lại, không thấy bọn họ, liệu chúng sẽ đập phá đồ đạc hay sẽ giận dữ rời khỏi đây? Chỉ cần chúng không bắn súng đi lung tung là được.
Thẩm Vân Cương giấu Nina vào trong lu, an ủi cô ấy: “Tôi đi tìm người giúp, sẽ quay lại ngay!” Sau đó cô còn để một ít xà bần lên che cái lu lại. Cô đeo hộp thuốc của mình lên, chạy vội về phía bộ chỉ huy.
Nơi vai cô vẫn còn đổ máu, viên đạn vẫn chưa được lấy ra, cô phải nhanh chóng quay lại bệnh viện.
May mà lúc cô về đến cửa, người tài xế đưa họ đến vẫn còn ở đó. Nhận ra được cô, anh ta không hề ngăn cản, lập tức đưa cô đi tìm List.
Sau khi đi vào văn phòng, Vân Cương phát hiện ra bên trong không chỉ có một mình anh. Có hai người đang nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng động, họ đồng loạt quay lại.
Hai người cao tương tự nhau, cũng đều tóc vàng, chỉ có đôi mắt là dễ phân biệt nhất: Một người mắt xanh như đại dương, người kia mắt lục như ngọc bảo, một nhìn qua rực rỡ mặt trời, một vừa trông lạnh lẽo như băng giá.
Sau khi rời khỏi trại tập trung được mười ngày, Thẩm Vân Cương cứ thế mà bất ngờ gặp lại Molders.