4 năm sau…
Sân bay New Yord, một đôi nam nữ đẩy vali bước ra. Dù họ đã đeo kính dâm, đội mũ, bịt khẩu trang nhưng khí chất toát ra khiến ai nhìn vào cũng biết là người không tầm thường.
“Băng, ở đây.”
Hai người nhanh chóng đẩy vali về phía người đàn ông đứng gần cửa ra vào. Trương Hạo đẩy đẩy mắt kính: “Yo Hàn tổng, sao lần nào cậu cũng rảnh rỗi đi công tác cùng với Băng nhà chúng tôi vậy.”
Trước câu hỏi mang chút trêu trọc này, Hàn Minh Hạo chỉ nhún vai: “Biết sao được. Tôi đâu yên tâm để cô ấy một mình tới đây.”
“Được rồi, chúng ta mau tới khách sạn đi.”
Chiếc xe rất nhanh đưa bọn họ tới khách sạn được đặt trước. Băng Băng ngã người xuống chiếc giường êm ái: “Buổi triển lãm tiến hành đến đâu rồi?”
Trương Hạo gửi nốt bản báo cáo đi rồi mới trả lời cô: “Tất cả đều thuận lợi, ngày mai cậu chỉ cần xuất hiện trước công chúng thôi.”
Băng Băng hiện tại là một họa sĩ nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Cô đã tổ chức triển lãm tranh trên rất nhiều quốc gia và tranh của cô hiện đang có giá trị rất cao trên thị trường. Dù là vậy cô vẫn luôn sống khép kín, chỉ trong những trường hợp thật cần thiết thì cô mới xuất hiện, chuyện còn lại đều do người đại diện Trương Hạo và trợ lí Eria lo liệu.
Buổi triển lãm bước đầu diễn ra khá thuận lợi, tất cả các bức tranh đều mang màu sắc riêng và có giá trị nhất định. Có những tác phẩm phải đi theo bộ mới có thể phô hết được nét đẹp tiềm ẩn của nó. Những người đến đây hôm nay đều có địa vị cao trong giới và mục đích thật sự của họ là bức tranh làm nên tên tuổi của cô – bức tranh Cứu Rỗi. Đó là tác phẩm mà cô tâm dắc nhất, dù nhiều người đã trả giá trên trời nhưng cô vẫn từ chối bán. Vậy mà lần triển lãm này lại không thấy bức tranh đó đâu.
Cô sốt sắng đi lại trong phòng nghỉ đến độ Hàn Minh Hạo cảm thấy chóng mặt.
“Cậu bình tĩnh đi, rồi sẽ tìm thấy thôi mà.”
Vừa dứt câu thì Trương Hạo cùng Eria tiến vào phòng.
“Eria, bức tranh độc nhất kia của em đâu, sao em không thấy trưng bày ở ngoài kia.”
“Hả? Không phải em đồng ý bán nó rồi hay sao?”
“Cái gì?”
Bán? Đời nào cô đồng ý bán nó chứ.
“Trước giờ em chưa từng đồng ý bán nó mà.”
“Ơ hôm trước có một vị tổng tài tìm đến hỏi mua với giá rất cao, chị có hỏi ý em và khi đó em gật đầu mà.”
Cô cố nhớ lại xem bản thân có hồ đồ như vậy không.
“Ôi trời, lúc đó em không nghe điện thoại mà.”
“Gì? Vậy giờ sao?”
Chính cô bây giờ cũng rất rối, bức tranh đó giống như sinh mệnh của cô vậy.
“Chị có biết thông tin về người mua nó không?”
“Hình như là chủ tịch tập đoàn N.B nhưng mà nếu vậy thì hôm nay anh ta bay về Mỹ rồi.”
Cô biết công ty này, là một tập đoàn mới nổi gần đây nhưng thế lực lại to lớn không thôi. Mỗi cường quốc đều có chi nhánh của tập đoàn này, phương diện làm việc cũng vô cùng rộng nhưng phát triển nhất có lẽ là xe hơi.
Vì buổi triển lãm vẫn chưa kết thúc nên người đại diện và trợ lí không thể được, còn cô không thể để lạc mất bức tranh lâu hơn bèn tự mình bay tới Mỹ. Hàn Minh Hạo muốn đi cùng cô nhưng lại gặp chút lí do công việc.
Ngay ngày hôm sau cô đã đặt chân tới nước Mỹ xa xôi. Để tiết kiệm thời gian, cô trực tiếp ngồi taxi đến tập đoạn N.B, mong muốn bức tranh của mình vẫn không hề hấn gì.
Băng Băng bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của công ty.
“Xin hỏi chị muốn tìm ai ạ?” Lễ tân hỏi.
“Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô một chút. Anh ấy vừa mua bức tranh của tôi.”
“Xin chờ một chút.”
Lễ tân liên lạc với thư kí chủ tịch, sau khi nhận được sự chấp thuận mới cho phép cô lên tầng.
“Mời cô đến phòng nghỉ của tầng 32, chủ tịch của chúng tôi chờ ở đó.”
“Được.”
Quả nhiên là công ty lớn mạnh toàn cầu, đến phòng nghỉ cũng tạo cho người khác cảm giác xa hoa đến vậy. Ngồi khoảng 5 phút thì có một chàng trai chỉ chạc tuổi cô bước vào. Không lẽ chủ tịch công ty này lại trẻ như vậy.
“Xin chào, tôi là Bruce – trợ lí thân cận của chủ tịch. Có chuyện gì cô có thể làm việc với tôi.”
Anh ta giao tiếp bằng tiếng anh, nghe giọng thì có lẽ là người bản xứ.
Còn rất trẻ mà đã ở chức cao như vậy, năng lực làm việc chắc chắn không phải tầm thường.
“Có phải ông chủ của anh đã mua bức tranh “Cứu rỗi” của tôi không?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn rất thích bức tranh đó nha.”
Nghe vậy, Băng Băng lại cho chút bối rối. Người ta đã bỏ tiền ra rồi, bây giờ mua lại có hơi mất lịch sự nhưng mà bức tranh đó cô thực không thể bán.
“Xin thứ lỗi, bức tranh đó tôi không có ý định bán. Tôi sẽ hoàn lại tiền cho các anh, mong các anh trả lại bức tranh đó cho tôi. Cớ sự này cũng là do trợ lí của tôi sơ suất.”
“Không thể rồi, ông chủ tôi quý bức tranh đó lắm. Dù sao bán cũng bán rồi, cô vẽ bức khác cũng được mà.”
“Không thể, bức tranh đó với tôi là độc nhất, là vô giá.”
Ánh mắt đó, ngữ điệu đó sao lại giống ông chủ của anh ta như vậy. Bruce đột nhiên lúng túng, vừa định phản bác thì điện thoại rung chuông. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông.
“Trả bức tranh lại cho cô ấy.”