Mọi người đều cho là chuyện nhỏ nên nhanh chóng cho qua, chuẩn bị rời đi thì nghe tiếng Từ Chiến Hoằng reo lên: “Đừng về vội, chúng ta chơi bắn súng lấy thú bông đi.”
Nhìn theo hướng Từ Chiến Hoằng chỉ, thấy một hàng thú bông được xếp trên kệ, to nhỏ khác nhau. Mỗi lượt 5 viên đạn, bắn trúng hết sẽ được một con. Ở đây cũng có con rất to, tầm bằng nửa người bình thường nhưng muốn có nó thì phải bắn trúng 10 phát.
Lãnh Xuyên nhìn con gấu to đó, sau đó đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta pk đê, lấy con to nhất kia kìa.”
Nghe thế mấy chàng trai hào hứng hẳn lên: “Okok…chơi luôn.”
Trần Hoàng Nam bình thản chỉnh lại khẩu súng của mình rồi nhàn hạ nhắm bắn: “Pằng…pằng…pằng.”
Kết quả:
Lãnh Xuyên: 6 phát
Từ Chiến Hoằng: 6 phát
Hàn Minh Hạo: 8 phát
Phương Chí Cường: 9 phát
Trần Hoàng Nam: 10 phát
Và đương nhiên con gấu đáng yêu kia đã thuận lợi thuộc về Trần Hoàng Nam. Lãnh Xuyên không can tâm, sấn sấn tới bắt đầu nịnh nọt: “Nam ca, cậu đâu có thích mấy thứ này, cho tôi đi.”
Trần Hoàng Nam khinh bỉ nhìn cậu ta: “Tên ế chổng vó như cậu thì lấy gấu làm gì?”
Lãnh Xuyên: “…” Này này cậu kia, cậu nói như kiểu cậu có người yêu ấy.
Cậu phớt lờ ánh mắt ai oán của Lãnh Xuyên, ôm con gấu đưa cho Băng Băng.
“Tặng cậu này.”
Băng Băng nhìn con gấu lớn bằng nửa người mình: “Thôi, tôi không thể nhận không của cậu được.”
“Cậu không nhận thì tôi vứt đi đó. Dù sao tôi mang về cũng chả để làm gì.”
Nghe vậy Băng Băng vội ôm lấy con gấu từ tay cậu: “Được rồi, tôi nhận là được chứ gì.”
Cậu mỉm cười hài lòng.
Đến giờ ăn trưa, mọi người rủ nhau đi ăn hủ tiếu ở một quán nổi tiếng gần đó. Đến khi tô hủ tiếu được dọn lên thì mặt Băng Băng dần trở nên khó coi.
…Sao nhiều giá quá vậy?...
Trần Hoàng Nam ngồi ngay cạnh cô nên những biểu cảm của cô, cậu đều để ý thấy hết. Cậu nhìn vào tô của cô, khẽ hỏi: “Cậu không ăn giá sao?” . Chuyên trang đọc truyện — Tгù мTruyện.v N —
Cô hơi ngạc nhiên, cậu nhận ra sao? Dù vậy cô vẫn khẽ gật đầu.
Một giây sau đó liền thấy chàng thiếu niên dùng đôi dũa sạch gắp hết giá trong tô của cô sang tô của mình: “Không thích ăn thì không cần ăn, gắp hết sang cho tôi là được.”
“Cảm ơn.”
Trần Hoàng Nam chỉ cười nhẹ rồi quay ra ăn phần của bản thân. Hình như càng ngày cậu càng thay đổi thì phải. Trước giờ cậu có ăn của người khác đâu nhưng mà không sao, sự thay đổi này cậu thích.
Mọi người nhìn một màn này: “…” Ở đây chỉ có hai người thôi sao?
Sáng hôm sau, Băng Băng cũng đi học như bình thường. Hôm nay cô xuống thư viện tìm thêm một vài quyển sách luyện thi, lúc đi ra thì va phải một nam sinh.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô xin lỗi người ta rồi cúi xuống nhặt chỗ sách của mình lên. Nam sinh kia cũng ga lăng nhặt sách giúp cô. Chỉ là lúc hai người cùng ngẩng mặt lên thì anh mới nhìn rõ mặt cô.
Biểu cảm của anh từ kinh ngạc đến vui mừng.
“Băng Băng. Em là Băng Băng đúng không?”
Lúc này cô cũng đang nhìn vào gương mặt của nam sinh, có chút quen thuộc. Hình như là:
“Đàn anh Tô.”
“Thật sự là em. Anh còn tưởng mình nhận nhầm người chứ.”
Anh nở nụ cười ấm áp. Không mang vẻ đẹp ngông cuồng giống Trần Hoàng Nam, chỉ là vẻ đẹp nhẹ nhàng của chàng thư sinh.
“Hai năm không gặp, em ngày càng sinh đẹp nha.”
“Đàn anh cũng thay đổi rồi. Mà anh mới về nước sao?”
“Ừ, anh mới chuyển về đây hôm qua. Chúng ta lại học chung trường nữa rồi học muội.”
“Vâng, em còn có việc. Em lên lớp trước.”
Ý là cô muốn lấy lại những quyển sách trên tay anh rồi nhanh chóng về lớp.
“Dù sao cũng tiện đường mà, anh giúp em mang về lớp luôn.”
Băng Băng còn chưa kịp từ chối đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Không cần.”
Trần Hoàng Nam đi thẳng đến chỗ Tô Minh lấy hết những cuốn sách trong tay anh rồi quay lại bên cạnh Băng Băng.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đi tìm cậu.”
Hừm, cậu vừa từ sân bóng về, không thấy cô đâu mới đi hỏi mọi người. Vừa biết cô ở thư viện liền chạy xuống đây tìm cô. Ai dè lại thấy cảnh cô cười nói với nam sinh khác như vậy.
Không được, không được. Phải đẩy nhanh tiến độ thôi không thì mất crush như chơi.
Vừa nghĩ cậu vừa lấy nốt những cuốn sách trong tay Băng Băng rồi kéo cô về lớp: “Về lớp thôi, giáo viên vô rồi.”
Băng Băng thấy biểu hiện hôm nay của cậu có hơi lạ, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng cô cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ vội chào tạm biệt Tô Minh rồi theo cậu về lớp.
Cả buổi sáng hôm đó tâm trạng của cậu đều không tốt. Đến buổi chiều còn mấy lần trút giận lên quả bóng. Lãnh Xuyên không nhìn được nữa, buộc phải lên tiếng:
“Cậu bị sao vậy Nam ca? Nay tính cứ nóng như kem ấy.”
“Tôi không biết.”
“…” Cậu không biết thì ai biết.
“Hay là cậu nói ra việc làm cậu khó chịu đi. Biết đâu bọn tôi giúp được.”
Trần Hoàng Nam thoáng yên lặng, cậu ném mạnh trái bóng vào rổ rồi nặng nề trả lời:
“Hình như tôi ghen rồi.”