Trường THPT số 1 không chỉ nổi tiếng về thành tích mà còn được công nhận về khả năng sắp xếp, lên kế hoạch học tập hợp lí. Lịch học không khắt khe nhưng cũng không thả lỏng. Buổi chiều còn có cả tiết tự học.
“Ôi nữ thần tiểu Băng của tớ à, mấy cái tên này cup học thành ra chỗ chúng ta trống trải quá.”
Băng Băng ngẩng mặt lên nhìn Mạc Hân Vi, xong lại nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình. Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng thiếu niên nằm ngủ gục trên bàn, thỉnh thoảng còn trêu trọc cô vài câu.
“Nè tiểu Băng, cậu có nghe tớ nói không đó?”
Băng Băng giờ mới nhận ra bản thân vừa thất thần, vội điều chỉnh lại cảm xúc.
“Cậu đây là đang nhớ Lãnh Xuyên sao?”
“Gì chứ? Tớ mà lại nhớ cái tên Lãnh chó đần đó à. Linh Tinh.”
“Phải không? Tớ thấy hai cậu dạo này thân lắm.”
“Thân gì mà thân, chỉ là cảm thấy cậu ta cũng không đáng ghét cho lắm.”
Băng Băng chỉ cười cười, không nói gì.
Reng…reng…reng…
“Tan học rồi, rủ Hồng Hạnh cùng về đi”
“Cũng được.”
Lúc cả ba cô gái đi khỏi cổng trường một đoạn thì bắt gặp một đám nam sinh ăn mặc tùy tiện. Nam sinh ở giữa mặc áo phông điên in hình đầu nâu, chiếc quần bò rách gối. Trên tay còn đang kẹp điếu thuốc dở.
Mùi khói thuốc khiến ba cô nàng phải nhíu mày, định bụng đi qua nhưng nhanh chóng bị cản lại.
“Mấy cô em đi đâu mà vội thế?”
Hồng Hạnh khó chịu lên tiếng:
“Mấy người là ai? Tại sao lại chặn chúng tôi?”
“No, mục tiêu của bọn anh là em gái này cơ.” Nam sinh vừa nói vừa chỉ vào Băng Băng.
Bên bọn chúng có khoảng chục người, đều là những thanh niên cao to, khỏe mạnh. Mặc dù vậy Băng Băng vẫn chẳng chút xao động: “Có việc gì?”
Bốp…bốp…bốp…
Tiếng vỗ tay vang lên, tên ở giữa hồi nãy cười nói: “Tốt, không hổ danh là bạn gái của Trần Hoàng Nam, trong tình huống bị chỉ mặt điểm tên như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như không. Anh đánh giá cao em đấy, em gái à.”
Băng Băng vẫn yên lặng nghe anh ta nói. Cô không phủ định lại vì cô biết rằng nếu cô nói” Không phải” thì anh ta sẽ nghĩ cô nói dối để thoát thân.
“Em thật sự rất xinh đẹp đấy nhưng đáng tiếc lại đi yêu cái tảng băng ngàn năm kia. Haizz, hay là em theo anh đi, anh đảm bảo sẽ cho em nhiều niềm vui hơn cậu ta.”
Mạc Hân Vi đứng bên cạnh nghe mà phát buồn nôn. Cô chỉ muốn nhanh chóng kéo Băng Băng rời khỏi đây nhưng mà nếu chỉ có một mình cô thì dù thân thủ cô không tốt lắm vẫn thừa sức thoát thân. Cơ mà bây giờ còn hai cô bạn, cô sợ mình đối phó không nổi. Nghĩ ngợi một chút, cô lén rút điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Cùng lúc đó, tại nhà của Lãnh Xuyên.
VICTORY
Điện thoại vừa thông báo thắng trận thì Lãnh Xuyên liền nhận được tin nhắn.
Mạc chanh chua: [Cứu Băng Băng, phía Tây trường học.]
Lãnh Xuyên đọc xong thì suýt làm rớt luôn điện thoại, đứng bật dậy hét với thiếu niên đang uể oải chơi game trên giường:
“Nam ca, chị dâu gặp chuyện rồi.”
[…]
Lúc đám người bọn họ phóng xe bạt mạng tới nơi thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức xù lông.
Mạc Hân Vi khó khăn hạ được một tên, Hồng Hạnh thì bj hai tên giữ chặt lại. Tên đại ca cũng đang muốn lại gần Băng Băng để bắt lấy cô.
Trần Hoàng Nam lao nhanh đến vung nắm đấm vào mặt cậu ta, khiến người ngã ra sau.
“Chung Thành Duật, mày muốn chết.”
Lãnh Xuyên cũng vừa mới xử gọn một tên chuẩn bị đánh lén Mạc Hân Vi. Hàn Minh Hạo và Phương Chí Cường giải vây cho Hồng Hạnh sau đó kéo ba cô nàng về phía sau. Từ Chiến Hoằng cũng góp mặt trong vụ này. Cả năm thiếu niên đứng chắn trước mặt ba cô gái.
Chung Thành Duật chống người đứng dậy, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng.
“Đến cũng nhanh thật đấy. Xem ra cậu ta rất quan tâm đến em đấy em gái à.”
Cậu ta đang tính bắt Băng Băng lại rồi uy hiếp Trần Hoàng Nam cúi đầu trước cậu ta. Nửa năm trước, đám của cậu ta thường đứng ở sau trường THPT số 1 để bắt nạt học sinh của trường này. Chỉ là không ngờ hôm đó lại đụng trúng đám Trần Hoàng Nam nên bị đánh rất thê thảm. Mối thù này cậu ta vẫn luôn ghi nhớ.
“Này Trần Hoàng Nam, tao hỏi thật nhá: con bé gan dạ này thật sự là bạn gái mày à?”
“Chưa phải.”
Câu trả lời vừa thốt ra, mọi người đều bất ngờ. Ánh mắt Băng Băng cũng khẽ thay đổi. Cậu nói “chưa phải” chứ không nói “không phải” có nghĩa là…
“Ố, thú vị đó. Nhưng xem ra mày vẫn rất quan tâm nhỉ?”
“Muốn gì? Nói thẳng.”
Chung Thành Duật nhếch miệng cười đến điên cuồng:
“Haha, dáng dấp được phết ấy. Không biết chơi em gái nhỏ sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ?”
Bụp
Trần Hoàng Nam giáng cho cậu ta một cước với lực rất mạnh.
“Câm cái miệng chó của mày lại.”
“Chết tiệt. Chúng mày lên hết cho tao.”
Đám Lãnh Xuyên cũng lập tức xông lên. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, gây ra tiếng động lớn. Nhưng nhìn thôi cũng biết bên Trần Hoàng Nam chiếm thế thượng phong. Chung Thành Duật bị Trần Hoàng Nam đạp văng ra nhưng lại ngã đúng gần chỗ Băng Băng.
Không biết cậu ta lấy đâu ra một con dao nhỏ, lao nhanh về phía cô. Ánh dao sắc bén lóe sáng khiến người khác sợ hãi. Băng Băng quá bất ngờ nên chưa kịp tránh, chỉ theo bản năng lùi về sau. Đột nhiên cả người cô lao vào một vòm ngực rắn chắc. Trần Hoàng Nam ấn Băng Băng vào ngực mình, đưa tay nắm chặt cổ tay của Chung Thành Duật vặn ngược lại sau.
Cậu ta đau đớn thả dao ra, miệng vẫn la hét: “Thằng khốn, thả tao ra.”
“Nếu mày dám làm mất một sợi tóc của cậu ấy, tao sẽ cạo đầu mày. Nếu mày dám làm cậu ấy bị thương, tao sẽ khiến mày đau đớn gấp nhiều lần. Còn nếu mày dám chạm vào cậu ấy thì đừng trách ông đây phế cái chân giữa của mày.”