Trong phòng chỉ còn lại Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam, bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Cố Ngọc Lam hung hăng liếc nhìn Bùi Hằng Phúc một cái, sau đó quay người đi đến bên giường ngồi xuống, quay người đưa lưng với Bùi Hằng Phúc.
Thấy cô ta như vậy, đáy lòng Bùi Hằng Phúc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực, lập tức nhấn chìm anh ta.
Mới bắt đầu hẹn hò với Cố Ngọc Lam, chỉ là bởi vì cô ta biết điều quyến rũ hơn Đường Ngọc Sở bảo thủ cổ lỗ sỉ. Nhưng đàn ông mà, ở cùng với một người phụ nữ lâu như vậy, sẽ luôn sinh ra dị tâm, đặc biệt là bây giờ mặt cô ta quả thực là khiến anh ta muốn lộn ruột, anh ta căn bản không muốn ở cùng thêm một giây nào với cô ta nữa.
Ít nhất là trong khoảng thời gian mặt cô ta vẫn chưa hồi phục lại này, anh ta thật sự không muốn ở cùng với cô ta.
Anh ta đối với Cố Ngọc Lam không phải là không có tình cảm, mà là tình cảm đã bị sự tuỳ hứng của cô ta tiêu hao đi từng chút một rồi.
Con không còn nữa, anh ta càng không có tâm tư gì với cô ta nữa.
Nghĩ đến đây, Bùi Hằng Phúc thở dài một hơi, sau đó lê bước đi qua đó, đi đến bên cạnh Cố Ngọc Lam, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta, dịu giọng nói: “Ngọc Lam, lần này toàn internet bôi đen em không phải là không có ích, ít nhất là đã có độ hot rồi, cái này đối với em…”
“Độ hot?” Anh ta còn chưa nói xong, thì đã bị Cố Ngọc Lam cắt ngang, cô ta cười khẩy một tiếng: “Độ hot như vậy tôi thà không cần. Anh biết trên mạng đang mắng tôi thế nào không?”
Cô ta quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt toàn là giễu cợt: “Tôi nghĩ chắc hẳn anh không biết đâu, bây giờ trái tim anh đã không còn trên người tôi, làm sao mà quan tâm tôi bị người ta mắng như thế nào chứ?”
“Ngọc Lam.” Bùi Hằng Phúc cau mày, thấp giọng gọi một tiếng, trong thần sắc có mang theo một tia không vui: “Em đừng có phủ nhận anh khi không nhìn thấy những điều mà anh làm vì em.”
Cố Ngọc Lam cắn môi, phẫn nộ mà trừng anh ta, không lên tiếng.
Bùi Hằng Phúc khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Chuyện vừa xảy ra, anh đã cho người liên hệ với mấy truyền thông và người rò rỉ tin tức giải trí đó, bất kể phải tốn bao nhiêu tiền, anh đều sẽ khiến bọn họ rút lại bản nháp tin tức.”
“Cho nên, em đừng giận dỗi với anh nữa, có được không?” Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt dịu dàng như nước.
Cố Ngọc Lam yêu Bùi Hằng Phúc, cho nên sự ôn nhu của anh ta đối với cô ta mà nói chính là điểm yếu, sự bất mãn và oán hận trong lòng đều từ từ phai nhạt đi trong ánh mắt dịu dàng của anh ta.
“Vậy anh phải giúp em tìm công ty ký hợp đồng.” Cố Ngọc Lam nói.
Một ánh sáng loé qua trong đáy mắt, Bùi Hằng Phúc nở nụ cười dịu dàng: “Được, anh sẽ tìm công ty giúp em.”
“Hằng Phúc.” Cố Ngọc Lam vươn tay ôm lấy eo của anh ta, uỷ khuất tội nghiệp mà nói: “Con đã mất rồi, em đã đủ thương tâm buồn bã rồi, nhưng bây giờ mặt mũi thành ra như vậy, còn bị toàn mạng tẩy chay, em thật sự vô cùng khó chịu, nếu như anh còn chê em, vậy em sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Bùi Hằng Phúc xoa xoa đầu tóc cô ta: “Sẽ không đâu, em là bà xã của anh, anh làm sao có thể chê em chứ?”
Thanh âm của anh ta rất dịu dàng, nhưng thần sắc lại lạnh nhạt đến không có một tia tình cảm nào.
…
Thân Ngải Hân đến thăm cô, đây là chuyện trong dự liệu.
Nhưng Ngôn Húc…vậy thì hoàn toàn không có ngờ đến.
Lúc chạng vạng tối, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào trong phòng bệnh, tạo thành một vầng hào quang mờ ảo trên nền nhà.
Đường Ngọc Sở ngồi dựa trên giường, nghiêm túc cúi xuống đọc cuốn sách trên tay.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ nhắn đi vào.
Đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, đeo khẩu trang, khiến người ta không nhìn rõ được dung mạo.
Đường Ngọc Sở cong khoé môi lên: “Thân Ngải Hân.”
Không có chút do dự nào, cô kêu lên tên của người đến.
“Sao chị biết là em?” Thân Ngải Hân cởi khẩu trang và kính râm ra, ngạc nhiên mà nhìn cô.
“Ngoại trừ minh tinh, còn ai có thể ăn vận như vậy đi trên đường chứ.” Đường Ngọc Sở nhịn không được mà cười.
Thân Ngải Hân lè lè đầu lưỡi, ngại ngùng cười cười: “Hình như cũng đúng.”
Sau đó, cô ấy cố ý tỏ ra thần bí mà nói với Đường Ngọc Sở: “Chị Ngọc Sở, không phải chỉ có mình em đến thăm chị a, còn có người cũng đến nữa.”
“Ai thế?” Đường Ngọc Sở rất tò mò.
Nếu như người mà cô quen, Thân Ngải Hân cũng có quen, vậy cũng chỉ có người đó rồi, nhưng người đó sao lại có thể đến đây chứ?
“Rất muốn biết đúng không?” Thân Ngải Hân mỉm cười giống như là một con hồ ly nhỏ: “Chị cứ đợi xem kỳ tích đi.”
Nói xong, cô quay người đi mở cửa.
Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào trong mắt của Đường Ngọc Sở, đôi đồng tử lập tức phóng to, kinh ngạc kêu lên: “Ngôn Húc!”
Cũng một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, nhưng Đường Ngọc Sở vẫn nhìn ra đối phương là ai ngay lập tức.
Tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngôn Húc.
“Ừm, là tôi.” Ngôn Húc nhìn thẳng vào Đường Ngọc Sở đang ngồi trên giường bệnh, khoé môi cong lên như có như không.
“Sao anh lại đến đây?” Hình như cô không có nói với anh chuyện mình nằm viện, làm sao anh biết chứ?
Ánh mắt nghi hoặc của Đường Ngọc Sở quét qua Thân Ngải Hân, Thân Ngải Hân sờ sờ mũi, ngại ngùng mà giải thích: “Là em nói với tiền bối Ngôn Húc đó, bởi vì lúc ở phim trường, em thấy tiền bối Ngôn Húc đối đãi với chị Ngọc Sở rất đặc biệt, em nghĩ có thể anh ấy là bạn tốt của chị, sau đó em liền…”
Ngừng lại, cô cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Chị Ngọc Sở, chị không giận chứ.”
Người cũng đã đến rồi, cô còn nói được gì nữa?
Đường Ngọc Sở nở nụ cười bất lực: “Chị không giận.”
Thân Ngải Hân thở phào: “Cũng may, cũng may.”
Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, sau đó đi qua đó: “Chị Ngọc Sở, sao chị lại nằm viện thế?”
Cô đi đến bên giường, nhìn Đường Ngọc Sở với vẻ nghi hoặc.
Đường Ngọc Sở nhìn Ngôn Húc cũng đang đi tới một cái, sau đó trả lời: “Không cẩn thận để bị thương một chút.”
Bước chân Ngôn Húc dừng lại, sự qua loa hời hợt của cô khiến anh ta đau lòng.
“Vậy khoẻ chưa?” Thân Ngải Hân hỏi.
“Ừm, ngày mai xuất viện rồi.” Đường Ngọc Sở chỉ chiếc ghế ở bên giường: “Hai người ngồi đi.”
Sau khi Thân Ngải Hân ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó nói: “Chị Ngọc Sở, chị gái tối hôm qua nói với em, nói chị muốn gặp em, vốn dĩ em còn đang do dự là có đến không. Dù sao em cũng đã từng hại chị…”
Nói đến đây, Thân Ngải Hân áy náy mà cúi đầu xuống.
“Thân Ngải Hân.”
Nghe thấy cô gọi mình, Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô mỉm cười nhu hoà nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, hơn nữa, không phải em còn giúp đỡ chị sao?”
“Có gì lớn đâu.” Thân Ngải Hân cảm thấy mình chỉ là nên làm mà thôi.
Đường Ngọc Sở cười: “Thân Ngải Hân, đó không phải là không có gì lớn, mà là đã giúp chị một việc rất lớn. Chị rất cảm động cũng rất cảm kích.”
Thân Ngải Hân cắn môi, muốn nói lại ngừng.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Đường Ngọc Sở dịu dàng nói.
Thân Ngải Hân nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình một cái, rồi lại nhìn cô, sau đó dè dặt mà mở miệng: “Chị Ngọc Sở, vậy…vậy chúng ta sau này là bạn bè rồi sao?”
“Phải, chúng ta là bạn bè.” Đường Ngọc Sở không có chút do dự gì mà trả lời cô.
Ngay lập tức, khuôn mặt non choẹt xinh xắn của Thân Ngải Hân liền nở rộ ra nụ cười xán lạn, cô rất vui vẻ mà nói: “Ừm, chúng ta là bạn.”