Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tiêu Tiêu, trong lòng Đường Ngọc Sở liền có chút áy náy, dù sao cô ấy làm nhiều như vậy không phải vì để giúp cô xả giận sao?
“Thực ra tớ chỉ là đoán mà thôi. Mặt của Cố Ngọc Lam đã như vậy rồi, còn đi tham gia buổi lễ nữa, chắc chắn là vì để tìm ông chủ mới cho mình. Mà cậu náo loạn như vậy, tớ nghĩ chắc không có công ty nào dám ký với cô ta nữa đâu.”
Đường Ngọc Sở lại phân tích như vậy, cũng coi như đã xoa dịu được tâm trạng thất vọng của Ứng Tiêu Tiêu.
“Thật không?” Nghe thấy lời cô nói, Ứng Tiêu Tiêu lập tức khôi phục tâm trạng, khó che sự đắc ý mà nói: “Tớ chính là muốn khiến cô ta không tìm được công ty nào để ký hợp đồng, khiến cô ta không lăn lộn được trong giới giải trí.”
Đường Ngọc Sở gật đầu: “Ừm, có lẽ là thật sự đã không lăn lộn được nữa rồi.”
Cố Ngọc Lam bây giờ nói nghiêm trọng một chút thì là danh tiếng bê bối, công ty nào ký với cô ta thì chính là nhặt rác về nhà, không chỉ làm thối mình, còn để lại tiếng xấu trong giới.
“Không phải có lẽ, mà là chắc chắn.” Ứng Tiêu Tiêu chắc như đinh đóng cột mà nói.
Đường Ngọc Sở cười cười, không có tiếp tục bám lấy vấn đề này nữa, mà dời chủ đề, hỏi: “Nghe nói cậu định đến Thời Thuỵ làm việc?”
Cô đột nhiên hỏi như vậy, Ứng Tiêu Tiêu sững sờ, một hồi mới hồi thần lại: “Sao cậu biết?”
Vừa hỏi ra xong, Ứng Tiêu Tiêu liền phiền muộn mà vỗ vỗ cái đầu mình: “Tớ đúng là tên ngốc, chắc chắn là Lục Thanh Chiêu nói với cậu rồi.”
Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì là Thẩm Tử Dục.”
“Ừm, là anh ta.” Vẻ mặt Đường Ngọc Sở hứng thú mà nhìn cô: “Nói xem, tại sao cậu lại có ý nghĩ muốn đến Thời Thuỵ làm việc vậy? Vì Thanh Chiêu sao?”
“Bởi vì Lục Thanh Chiêu?” Ứng Tiêu Tiêu trợn trắng mắt: “Cậu nghĩ nhiều rồi, Ngọc Sở. Tớ chỉ là muốn đi rèn luyện bản thân mình mà thôi.”
“Ò, vậy sao?” Đường Ngọc Sở không tin lý do của cô đơn giản như vậy.
“Cậu không tin thì thôi.”
“Tớ không phải là không tin, mà là tớ nhớ…là ai đã nói cô ấy không thể chịu nổi chế độ nghiêm khắc không có tự do của công ty, cả đời này cũng không muốn vào công ty làm việc nhỉ?”
Cô nhướng mày với Ứng Tiêu Tiêu, trong mắt toàn là trêu chọc.
Ứng Tiêu Tiêu bĩu môi: “Được rồi, là tớ nói. Nhưng trước khác nay khác, hiểu không?”
“Ồ.” Thanh âm của Đường Ngọc Sở cố ý kéo dài ra, sau đó nói: “Nếu như tớ tin lời cậu, vậy tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta đều là giả rồi.”
“Tóm lại tớ chính là muốn rèn luyện bản thân mình một chút, nếu như cậu nghĩ nhiều, tớ cũng hết cách.” Ứng Tiêu Tiêu nhún vai, bộ dạng bất lực.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà cười: “Tiêu Tiêu, đây không phải là tính cách của cậu a.”
Ứng Tiêu Tiêu mà cô quen đáng lẽ phải là người có tính cách rất thẳng thừng, muốn nói gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm cái đó, chưa hề dễ dàng che giấu tâm tư thật sự của mình.
Mà lần này cô đột nhiên muốn đến Thời Thuỵ làm việc, tuyệt đối không có đơn giản như cô nói.
“Tính cách của con người luôn có mặt đối lập a. Cho nên…” Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi cười một cái: “Cậu quen là được rồi.”
Đường Ngọc Sở nhướng mày, cũng không nói gì nhiều nữa, nếu cô ấy đã không muốn nói, vậy cô không làm khó nữa.
“Bác sĩ nói ngày mai tớ có thể xuất viện rồi.” Đường Ngọc Sở lại dời chủ đề nói lần nữa.
“Thật sao?” Ứng Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên: “Sức khoẻ của cậu hồi phục rồi sao?”
“Ừm, cũng gần hồi phục rồi. Về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, tớ sẽ hoàn toàn hồi phục thôi.”
“Tớ cảm thấy hay là nằm viện thêm mấy ngày nữa đi, dù sao chỗ này cũng có thể tĩnh dưỡng, hơn nữa chỗ này còn có bác sĩ, có vấn đề gì cũng tiện hơn.”
Ứng Tiêu Tiêu không yên tâm để cô xuất viện nhanh như vậy.
“Không nằm nữa, nằm đến người sắp nổi mốc rồi, vẫn là ở nhà dễ chịu hơn.”
“Ồ?” Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày, cong lên một nụ cười xấu xa: “Tớ thấy cậu thương ông xã nhà cậu chạy qua chạy lại hai bên sẽ mệt thì có.”
“Ngại quá, bị cậu nhìn ra rồi.” Đường Ngọc Sở thừa nhận rất cởi mở.
“Ông xã nhà tớ tớ không thương, ai thương a.”
Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu ‘chậc chậc’: “Cậu show ân ái cũng thật là giỏi a, hoàn toàn không suy nghĩ đến tâm trạng của tên FA tớ a.”
“Vậy mau tìm một người, thì cậu không phải FA nữa rồi. Đến lúc đó tớ nhìn các cậu show ân ái, cho dù có chói mù mắt của tớ cũng không sao.”
Thần sắc của Ứng Tiêu Tiêu ảm đạm đi vài phần, ngữ khí có chút tịch mịch: “Duyên phận còn chưa đến a.”
Nói xong, trong đầu não bất giác hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông, cô cúi thấp đầu, che đi sự hiu quạnh trong mắt.
Đường Ngọc Sở yên lặng nhìn cô, trong lòng thở dài một tiếng.
Tiêu Tiêu có qua mấy người bạn trai, nhưng đều là những tên đàn ông nhìn trúng gia thế của cô ấy, tham vọng mượn gia thế của cô để đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Cho nên không quen được bao lâu thì chia tay rồi.
Sau này, cô ấy cứ độc thân mãi, độc thân cũng đã mấy năm rồi.
Nếu như có thể, cô hy vọng Tiêu Tiêu có thể tìm được người đàn ông thật sự yêu con người cô ấy, không quan tâm đến gia thế bối cảnh.
…
Nhà họ Bùi.
“Ra ngoài, cút ra ngoài hết cho tôi.”
Cố Ngọc Lam gạt hết tất cả đồ trang điểm trên bàn trang điểm xuống đất, quay người lại, tức giận trừng mấy người đang đứng trong phòng.
Là Bùi Hằng Phúc và ba mẹ của anh ta, còn có mẹ của cô ta Triệu Uyển Nhan.
“Lam, con bình tĩnh đi có được không? Chúng ta thương lượng xem làm thế nào để ứng phó với tin tức lần này.”
Nhìn thấy con gái trở thành bộ dạng bây giờ, Triệu Uyển Nhan rất đau lòng, chỉ cẩn thận dè dặt mà lên tiếng an ủi cô ta.
“Ứng phó?” Cố Ngọc Lam cười lạnh một tiếng, ánh mắt dữ dài bắn về phía Bùi Hằng Phúc im lặng không nói gì: “Bùi Hằng Phúc, anh nói cho tôi biết, anh muốn ứng phó với tin tức như thế nào? Hay là nói chính xác hơn, anh muốn ứng phó tôi thế nào?”
Bùi Hằng Phúc nhìn cô ta một cái, không có lên tiếng.
Mà sự yên lặng của anh lại giống như là đè bẹp đi ngọn cỏ cuối cùng của lạc đà, hoàn toàn khiến cho Cố Ngọc Lam sốt sắng.
Cô ta trực tiếp xông đến trước mặt Bùi Hằng Phúc, tức giận trợn tròn mắt, lớn tiếng gào lên: “Bùi Hằng Phúc, có phải anh chê tôi rồi không?”
“Cố Ngọc Lam, cô đây là có thái độ gì vậy?” Tần Thuý Kiều thấy cô ta dữ với con trai mình như vậy, lập tức bốc lên nộ khí, trực tiếp gào lại.
“Hôm nay chuyện đi đến bước này, không lẽ không phải là cô tự làm ra sao? Nguyện gì Hằng Phúc cũng thuận theo cô, cô còn đối với nó như vậy, cô có còn lương tâm không?”
Lần này, Tần Thuý Kiều không còn che giấu thái độ chán ghét đối với Cố Ngọc Lam nữa.
Nghe vậy, Cố Ngọc Lam ngửa mặt lên cười lớn, sau đó lạnh lùng trừng Tần Thuý Kiều, mỉa mai mà nói: “Thuận theo tôi? Đó còn không phải là vì tôi đã nói ba tôi có thể cho tôi 20% cổ phần Đường Thị sao, bà tưởng con trai nhà bà thật tâm đối đãi tôi sao?”
Hoá ra cái gì cô ta cũng biết cả.
Sắc mặt Bùi Vân Trạch và Tần Thuý Kiều thay đổi, rõ ràng là chột dạ rồi.
Ngược lại thần sắc của Bùi Hằng Phúc lại bình tĩnh như thường, khẽ thở dài một hơi, ngữ khí có chút tổn thương mà nói: “Ngọc Lam, sao em có thể nghĩ anh như vậy? Nếu như anh thật sự nhìn trúng 20% đó của Đường Thị, thì anh kết hôn với Đường Ngọc Sở là được rồi.”
Cố Ngọc Lam cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh ta, không có nói chuyện nữa.
Thấy cảm xúc của cô ta khẽ dịu lại, Triệu Uyển Nhan nhẹ giọng nói với Bùi Hằng Phúc: “Hằng Phúc, con ở cùng với Ngọc Lam đi, mẹ và ba mẹ con ra ngoài trước.”
Nói xong, bà ta nháy mắt ra hiệu với ba mẹ của Bùi Hằng Phúc, Tần Thuý Kiều sợ con trai bị ức hiếp, không muốn ra ngoài, cuối cùng vẫn bị Bùi Vân Trạch kéo ra ngoài.