"Thánh Nghiêu chán tham gia mấy buổi lễ như vậy từ nhỏ rồi." Lục Triều Dương giải thích cho em trai.
Đường Ngọc Sở nhướng mày: "Vậy còn anh?"
"Giống như vậy." Lục Triều Dương nhàn nhạt đáp.
Đường Ngọc Sở mím môi, cô không tiếp tục vấn đề này nữa, mà đổi chủ đề hỏi: "Đường Thị thế nào rồi?"
Nói đến chuyện chính nên Lục Thanh Chiêu trở nên nghiêm túc.
"Trước mắt chúng ta nắm giữ số cổ phiếu không bằng Cố Ngọc Lam."
Lục Thanh Chiêu nhìn thấy chị dâu nghe chuyện này thì sắc mặt thay đổi, lập tức bổ sung một câu: "Nhưng Cố Ngọc Lam vẫn hoãn buổi họp hội đồng quản trị, cho nên chúng ta vẫn còn thời gian lấy được sự ủng hộ của cổ đông khác."
"Cố Ngọc Lam chủ động hoãn buổi họp sao?"
Đường Ngọc Sở nhíu mày, không phải Cố Ngọc Lam ước gì nhanh chóng tổ chức buổ họp sao?
"Nghe nói mặt cô ta cũng biến dạng uôn rồi." Ứng Tiêu Tiêu đang nhìn máy tính đột nhiên nói một câu.
"Biến dạng?"
Không chỉ Đường Ngọc Sở, mà còn Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu khó hiểu nhìn về phía cô ấy.
Ứng Tiêu Tiêu cầm máy tính trên đùi xuống đặt lên sô pha, sau đó đứng dậy đi tới.
"Ừ, không phải hôm đó cậu và Thẩm Tử Dục đánh cô ta sao? Sau đó cô ta lại bị những người trong trại tạm giam đánh nữa, nghe nói khuôn mặt rất thê thảm."
"Mẹ ơi, tớ thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt Cố Ngọc Lam bị đánh thành heo." Lục Thanh Chiêu đầy chờ mong.
Đường Ngọc Sở biết Cố Ngọc Lam bị đánh, nhưng vẫn bình tĩnh.
Nhưng thê thảm đến mức nào?
Tiêu Tiêu lại nói: "Nếu không có bất ngờ thì ngày mai tin tức sẽ truyền ra ngoài."
"Hả?" Đường Ngọc Sở không hiểu ý cô ấy.
Tiêu Tiêu cười "Ha ha" hai tiếng: "Mọi người nói xem, mặt cô ta bị đánh như thế còn tham gia buổi lễ lần này."
"Mẹ nó, cô ta không sợ dọa người khác sao?" Lục Thanh Chiêu kêu lên tiếng.
Lục Triều Dương liếc cô ấy một cái, bình tĩnh nói: "Cho nên cô sắp xếp phóng viên ở buổi lễ là muốn nhân cơ hội chụp được ảnh xấu xí của Cố Ngọc La, suốt đêm viết bài, ngày mai sẽ tung ra."
Anh vừa nói xong thì Tiêu Tiêu "Chậc chậc" lắc đầu nói với Đường Ngọc Sở: "Ngọc Sở, chồng cậu đúng là thông minh, đoán được tớ muốn làm gì."
Đường Ngọc Sở cười gượng: "Thật sao? Ha ha... Ha ha..."
Thật ra cô muốn nói là mình cũng đoán được, nhưng không chắc chắn mà thôi.
"Bây giờ tớ rất hy vọng ngày mai mau đến."
Vẻ mặt Tiêu Tiêu khó kiềm nén hưng phấn.
"Tôi cũng thế." Lục Thanh Chiêu cũng rất hưng phấn.
Ai cũng biết vẻ ngoài của một người phụ nữ quan trọng thế nào, chỉ cần Cố Ngọc Lam trở thành đối tượng chế nào thì có thể nghĩ được cô ta phải chịu áp lực lớn ra sao.
Cô ta đã từng làm hại chị dâu, phải trả lại cho cô ta gấp đôi.
"Tôi cảm thấy hai người nên kiềm chế biểu cảm đi."
Nhìn miệng của bọn họ sắp đến mang tai thì không biết còn tưởng rằng trúng vé số giải đặc biệt.
Lục Triều Dương đưa tay ôm vai cô, khóe môi như có như không cong lên: "Cho bọn họ vui vẻ trước, nếu không thì ngày mai quá hưng phấn, sợ bọn họ không chịu nổi."
Đường Ngọc Sở gật đầu: "Anh nói cũng đúng."
Bên trung tâm triển lãm quốc tế, buổi lễ vẫn đang tiến hành sôi nổi, ai cũng không biết trang đầu tin tức ngày mai sẽ xuất hiện từ đây.
...
Tống An Kỳ cầm rượu trái cây, im lặng đứng ở một góc hẻo lánh, đôi mắt được trang điểm tinh xảo bình tĩnh nhìn bóng dáng cao lớn đứng cách đó không xa đang trò chuyện vui vẻ với người khác.
Cũng không biết người khác nói cái gì, anh ta cười lớn.
Cô nở nụ cười mỉa mai, trên đường đi, anh ta còn nói nếu không phải chị dâu muốn anh ta tham gia với cô thì anh còn lâu mới tham gia buổi lễ nhàm chán không thú vị này.
Cô nhìn anh ta cười vui vẻ như vậy thì lập tức bị vả mặt.
Anh ta ném cô ở đây đi xã giao, uống hết ngụm này đến ngụm khác, đúng là bận rộn.
Tống An Kỳ tức giận ngửa đầu uống rượu trái cây.
Ừm, hơi ngọt nhưng uống rất ngon.
Cô chưa hết thèm nhìn xung quanh tìm nhân viên phục vụ, đột nhiên một hình bóng quen thuộc rơi vào mắt cô.
Cô không rảnh tìm nhân viên phục vụ nữa, nhanh chóng chạy về phía bóng người kia.
Nhưng trong hội trường có rất nhiều người, cô lập tức không nhìn thấy người kia.
Cô thở hổn hển đứng trong đám người tìm kiếm bóng dáng kia.
Đột nhiên có người vỗ vai cô, cô quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt trong suốt.
"Cô tìm ai sao?" Đối phương cười nhẹ hỏi.
Cô sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không có, tôi đang tìm nhà vệ sinh."
Cô nhìn xung quanh, bất đắc dĩ cười cười: "Ở đây quá lớn, tôi cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu. Cô biết không?"
Đối phương gật đầu: "Tôi biết, tôi đưa cô đi."
Tống An Kỳ cũng không từ chối: "Vậy làm phiền cô, cảm ơn."
Nhà vệ sinh ở trong góc hội trường, không ồn ào náo nhiệt như bên ngoài, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Tống An Kỳ cũng không vội đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt cô sáng rực nhìn cô gái.
Đối phương bị cô nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi trong lòng, cho rằng mặt mình dính thứ gì, lập tức đưa tay sờ mặt, nhưng không thấy có gì.
Vì thế cô ta cẩn thận mở miệng hỏi: "Vì sao cô lại nhìn tôi như thế?"
Tống An Kỳ không trả lời, mà tiếp tục nhìn cô ta một lúc lâu mới hỏi: "Cô là Thân Ngải Hân?"
Người đó sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ừ, tôi là Thân Ngải Hân, sao vậy?"
"Ân nhân." Hai mắt Tống An Kỳ sáng lên, lập tức ôm lấy cô ta.
Hành động của cô làm cho Thân Ngải Hân dọa sợ, cho rằng mình gặp bệnh nhân tâm thần, giãy giụa muốn đẩy cô ra.
"Tôi là bạn thân của Đường Ngọc Sở, Tống An Kỳ."
Thân Ngải Hân nghe thấy ba chữ "Đường Ngọc Sở" thì cứng lại, chỉ nghe cô tiếp tục nói: "Cô ấy không tiện tham gia hoạt động này, cho nên cô ấy nhờ tôi đến đây gặp cô, nói với cô là cô ấy muốn gặp cô."
Đường Ngọc Sở muốn gặp mình? Thân Ngải Hân nhíu mày, ấp úng hỏi: "Vì sao muốn gặp tôi?"
Tống An Kỳ buông cô ta ra, sau này lùi lại cười giải thích nói: "Chuyện video lần trước, nếu không có cô giúp đỡ thì bây giờ mọi người còn hiểu lầm Ngọc Sở là người lòng dạ độc ác."
"Không có gì." Thân Ngải Hân nhàn nhạt nói.
"Đối với cô mà nói thì không có gì, nhưng đối với Ngọc Sở lại là ơn cứu mạng. Cho nên cô ấy muốn gặp mặt cảm ơn cô."
"Không cần..." Thân Ngải Hân xua tay, cô ta từng làm hại Đường Ngọc Sở, chuyện video chỉ là muốn chuộc tội, cô ta không đáng nhận được lời cảm ơn.
"Mặc kệ, cô nhất định phải đi gặp cô ấy, nếu không cô ấy rất đau lòng."
Tống An Kỳ nói xong thì nói địa chỉ với cô ta, còn dặn dò cô ta nhất định phải đi, lúc này cô mới rời đi.
Thân Ngải Hân đứng trong nhà vệ sinh, cô ta nghĩ những lời Tống An Kỳ, tâm trạng rất phức tạp.