Hôm nay Đường Ngọc Sở kiểm tra xong thì quay về phòng bệnh, lúc cô nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Lina, sao cô lại ở chỗ này?"
Không sai, người kia là Lina.
Lina đứng lên, cười nhẹ: "Đến đây thăm cô."
"Cảm ơn cô." Đường Ngọc Sở cười, cũng không làm ra vẻ.
Sau đó cô nghiêng đầu nói với người đẩy xe lăn: "Tô Lân, anh về trước đi."
Hôm nay cô phải kiểm tra, Triều Dương vốn đi với cô nhưng đúng lúc công ty có việc gấp, anh nói Tô Lân đi theo cô.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, may là Triều Dương không ở đây, nếu không đã đụng mặt với Lina.
Tuy rằng Lina không phải là người nhiều chuyện, nhưng cô ta biết thì không ổn lắm.
Tô Lân gật đầu, không nói gì xoay người rời đi.
"Đường, người kia là ai?" Lina cảm thấy đã gặp người đàn ông kia, rất quen mắt.
"Anh họ tôi." Đường Ngọc Sở thuận miệng nói, tầm mắt lướt qua bó hoa bách hợp trên bàn, cô lập tức đổi đề tài, kinh ngạc lên tiếng: "Lina, cô mua hoa sao?"
"Ừ, tôi mua đó." Lina cúi người ôm bó hoa: "Tôi đến thăm cô thì phải mua gì đó. Sau đó tôi thấy cô thích hoa bách hợp, cho nên..."
Cô ta nhún vai đưa cho cô: "Tặng cho cô."
"Để cô tốn kém rồi." Đường Ngọc Sở nhận lấy, đưa tay sờ cánh hoa nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn cô, tôi thật sự rất thích hoa bách hợp."
Cô nói xong thì ôm hoa đến mép giường, đặt lên tủ đầu giường.
Sau đó cô ngồi trên giường, đưa mắt nhìn về phía Lina: "Sao cô lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Lúc này cô ta phải đi làm mới đúng.
Lina đi tới: "Tôi ra ngoài gặp khách hàng nên thuận tiện đến đây thăm cô."
"Ngồi xuống trước đi." Đường Ngọc Sở chỉ vào ghế dựa cười nói với cô.
Lina cười cười, sau đó đi tới ngồi xuống.
Hai người rơi vào im lặng, sau một lúc lâu, Lina mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Sức khỏe của cô khôi phục thế nào?"
Đường Ngọc Sở hơi mỉm cười: "Tôi vừa đi kiểm tra, bác sĩ nói khôi phục rất tốt, có lẽ hai ba ngày nữa sẽ xuất viện."
"Vậy là tốt rồi." Lina thật lòng cảm thấy vui vẻ cho cô.
"Cô không biết chứ cô không ở đây, tôi và Tiểu Tống bận rộn đến mức không thở nổi."
Đường Ngọc Sở không nhịn được bật cười: "Cô có nói quá hay không vậy?"
"Thật đó." Lina gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Cô rất quan trọng với bộ phận của chúng tôi."
Cô rất quan trọng với bộ phận của chúng tôi.
Một câu công nhận như vậy làm cho Đường Ngọc Sở không khỏi ươn ướt, không phải vui vẻ nhất là được người ta công nhận sao? Cô làm việc hai ba năm, vì hiệu suất nên cô đã phải liều mạng làm việc.
Mà cô có thành tích này thì ngoại trừ sự cố gắng mà quan trọng hơn là cô gặp một cấp trên tốt.
Cô hít mũi, cười chân thành nói với Lina: "Cảm ơn cô đã công nhận, Lina."
Lina cười: "Không cần cảm ơn tôi, cô nên cảm ơn bản thân mình, do cô cố gắng và thông minh nên mới có được ngày hôm nay."
Hai người nhìn nhau cười, giống như bạn già đã quen biết nhiều năm.
Lina nói chuyện với cô rất lâu mới rời đi.
Cô nói cho Lina biết chuyện Lại Tiểu Lan đã bị đuổi vào ngày thứ hai Lục Thanh Chiêu nhận chức.
Tô Nhã An, Cố Ngọc Lam, Lại Tiểu Lan đã rời khỏi Thời Thụy, cô cũng không còn đối thủ ở Thời Thụy nữa, nghĩ lại thì cảm thấy hơi nhàm chán.
Nhưng có một số việc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
...
Công ty giải trí Đường Hải tổ chức buổi lễ ở trung tâm triển lãm quốc tế Bắc Ninh, vẫn náo nhiệt và xa hoa như năm trước.
Các ngôi sao ăn mặc lộng lẫy, đi siêu xe do Đường Hải chuẩn bị tiến về hội trường, sau đó từng bước đi qua thảm đỏ dài đến hội trường được trang trí xa hoa.
Đêm nay các ngôi sao sáng chói, không phải là một đêm bình thường.
Đường Ngọc Sở nhìn trực tiếp trên mạng cũng thấy được tình hình buổi lễ, đáng tiếc là cô không nhìn thấy Ngôn Húc đi thảm đỏ.
Người đàn ông kia lạnh nhạt lại dịu dàng.
Trong lòng cô không khỏi có chút mất mác, cô đóng trang web phát sóng trực tiếo, sau đó mở Facebook tìm hai chữ "Ngôn Húc" vào thanh tìm kiếm, nhấn tìm từ khóa.
Sau đó cô mở Facebook của Ngôn Huc, tin tức mới nhất là tuyên truyền cho sản phẩm mới vào tháng trước.
Cô kéo xuống dưới, không phải tuyên truyền sản phẩm cũng là tuyên truyền cho bộ phim, gần như không có bài viết cá nhân nào.
Đường Ngọc Sở đầy hắc tuyến, anh ta đúng là người đàn ông hấp dẫn.
Ứng Tiêu Tiêu đi vào nhìn thấy cô ôm máy tính, không biết đang xem cái gì, vẻ mặt nghiêm túc lại bất đắc dĩ.
Cô ấy đi đến gần xem thử thì kinh ngạc kêu lên: "Cậu đang xem Facebook của Ngôn Húc."
Giọng cô ấy rất lớn, hai người đàn ông đi theo sau cô ấy đều nghe thấy.
Đó là Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu.
Lục Thanh Chiêu nghe thấy Tiêu Tiêu nói thì khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười xấu xa, nghiêng đầu nói với anh trai bên cạnh: "Anh, anh phải cẩn thận đó."
Chị dâu trắng trợn xem Facebook của người đàn ông khác, chuyện này không ổn lắm.
Lục Triều Dương lạnh lùng phiết liếc anh ta một cái: "Em không nói lời nào thì không ai coi em là người câm đâu."
Anh nói xong thì lập tức đi qua, để lại một mình Lục Thanh Chiêu hỗn loạn trong gió.
Anh cả, em đang lo lắng cho anh đấy!
Lục Thanh Chiêu kêu gào trong lòng.
Đường Ngọc Sở nhìn Lục Triều Dương đi tới, tươi cười nói: "Triều Dương, anh đến rồi."
Vẻ mặt thản nhiên tự nhiên, không hề lo lắng hay chột dạ.
Lục Triều Dương thầm quan sát kỹ biểu cảm trên mặt cô, cuối cùng đưa ra kết luận
Lục Thanh Chiêu đã nghĩ nhiều.
Ứng Tiêu Tiêu thấy Lục Triều Dương tới thì cầm máy tính đi: "Ngọc Sở, cậu nhìn chồng cậu là được rồi, một mình tớ nhìn Ngôn Húc là được."
Cô ấy nói xong thì ôm máy tính tung tăng ngồi xuống sô pha.
Đường Ngọc Sở giật giật khóe mắt, có cần làm quá như thế không?
Nhưng cô ấy nói cũng đúng, cô nhìn Triều Dương là đủ rồi.
Vì thế cô cười nhìn về phía Lục Triều Dương: "Triều Dương, sao anh lại đến đây với bọn họ vậy?"
"Gặp nhau ở dưới lầu." Lục Thanh Chiêu đi tới trả lời thay anh cả.
Cô thấy Lục Thanh Chiêu xuất hiện ở đây thì cảm thấy kỳ lạ.
"Cậu không cùng Tử Dục tham gia buổi lễ của công ty giải trí Đường Hải sao?"
Lục Thanh Chiêu nhún vai: "Cậu ta có người đi cùng, em không muốn làm bóng đèn."
Đường Ngọc Sở đầy hắc tuyến: "Bọn họ lại không phải là người yêu, sao anh là bóng đèn được chứ?"
"Dù sao em không muốn đi, buổi lễ chỉ là một vụ buôn bán, mỗi người đều có mục đích, đến đó cũng chỉ lãng phí sức lực."
Lục Thanh Chiêu nhếch môi, coi thường buổi lễ này.
"Nói như cậu thì những người không đi là vì không có chuyện phải làm vậy."
Đường Ngọc Sở nhìn ra được sự tồn tại của vật chất, cho dù mọi người có mục đích, nhưng không có ai chịu thiệt.