Khoảng chừng mười phút sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Có lẽ bác sĩ Vương đã quay lại.
" Cạch. "
Cánh cửa phòng mở ra bác sĩ Vương với vẻ mặt bận bịu bước vào trong phòng. Vì là công việc nhiều nên hầu như ngày nào ông ấy cũng phải đến bệnh viện từ sớm. Có những buổi tối khuya đến tận muộn khi nhà nhà đang trong giấc ngủ bác sĩ Vương lại phải chạy đến bệnh viện vì có ca cần cấp cứu. Vậy mới thấy chẳng nghề nào là nhàn hạ, tất cả đều đánh đổi bởi thời gian và sức khỏe.
- Duệ Trân, hôm nay đến chỗ ta lại là có chuyện gì đây?
Vừa nhìn thấy cô ngồi trên ghế bác sĩ Vương không mấy ngạc nhiên hỏi. Bởi lẽ cô thường xuyên đến tìm ông, khi thì nhờ vả khi lại là hỏi về vấn đề của bệnh nhân. Vì công việc pháp y không cho phép cô đảm đương quá nhiều nên hầu như bệnh nhân của cô đang dần được chuyển hết sang cho bác sĩ Vương phụ trách.
- Hôm nay cháu đến không phải là nhờ vả gì cả. Chỉ là cháu muốn khám tổng quát, dạo này có vẻ sức khỏe của cháu không được ổn cho lắm.
Cô cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng. Cho đến bây giờ cô mới biết được rằng bản thân đã làm phiền bác sĩ Vương nhiều đến mức nào. Những lần trước cô đều là bước đến đây với dáng vẻ gấp gáp, sau khi chuyển nhượng hồ sơ bệnh nhân liền sẽ chạy đi. Đây là lần đầu tiên cô ngồi ở bàn uống nước của ông lâu đến vậy cũng là lần đầu tiên cô không gấp gáp nói qua loa vài câu với bác sĩ Vương.
Vẻ mặt ông hiền từ, lúc nào cũng điềm tĩnh. Nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với cô ông chầm chậm cầm ly nước lên rồi uống một ngụm nhỏ.
- Được, vậy lát nữa ta sẽ nhờ Dương Hạc Linh đưa con đi khám tổng thể.
Nhìn cô của thường ngày ông sớm cũng đã đoán được sẽ có khoảng thời gian sức khỏe của cô kém đi. Chỉ là không biết khi nào cô sẽ bệnh, ngày ngày đều lăn lộn trong công việc chính ông cũng phải lo lắng cho cô. Hơn nữa Duệ Trân năm nay cũng hai tám tuổi rồi, không còn thời gian nữa nên ông muốn nhìn thấy đóa hồng của bệnh viên lên xe hoa, giảm bớt thời gian làm việc và nghĩ đến bản thân nhiều hơn.
Dương Hạc Linh sau khi được bác sĩ Vương gọi liền lập tức chạy lên trên văn phòng của ông. Bước chân có phần gấp gáp bởi lẽ bây giờ bệnh nhân bên ngoài đang đợi rất nhiều.
- Bác sĩ Vương, Duệ Trân.
Mởi cửa bước vào trong Dương Hạc Linh cúi đầu chào bác sĩ Vương rồi quay sang nhìn cô.
- Khi nãy tôi nghe bác sĩ Vương nói cô cần khám tổng quát đúng không?
Dương Hạc Linh nhìn cô rồi lại nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ đã sắp đến thời gian nghỉ trưa của bệnh viện chỉ sợ rằng nếu khám cho cô thì những bệnh nhân bên ngoài sẽ phải lùi lại đến chiều.
- Nếu còn bệnh nhân cô cứ ưu tiên cho họ trước. Để lát nữa tôi khám cũng được.
Cô chỉ cần nhìn qua ánh mắt cùng điệu bộ gấp gáp của Dương Hạc Linh liền của thể nhận ra ý nghĩ bên trong của cô ấy. Dương Hạc Linh mỉm cười gật đầu rồi quay người bước ra cửa.
- Vậy hẹn cô vào giờ nghỉ trưa.
Nói rồi Dương Hạc Linh bước ra ngoài để lại cô bên trong phòng cùng bác sĩ Vương. Thời gian nghỉ trưa của bệnh viện cũng chỉ còn ba mươi phút, cô tranh thủ thời gian cũng gọi cho Triệu Khắc Đông để xem tình hình ở phòng khám nghiệm, không có cô ở đó hắn trổ tài được hết những khả năng của bản thân nhanh chóng xác định được thời gian tử vong và hung khí gây án. Hơn nữa hắn còn giúp cô họp ở bên giám đốc Hoắc. Xem ra cô có thể an tâm nghỉ ngơi một thời gian rồi.
- Duệ Trân.
Dương Hạc Linh ngó đầu vào bên trong phòng của bác sĩ Vương rồi nhỏ giọng gọi. Cô lập tức đứng dậy cùng cô ấy đến phòng khám tổng quát, phải xem xem cơ thể cô rốt cuộc là bị bệnh gì.
Dương Hạc Linh nhanh chóng cùng bác sĩ Trần là bác sĩ phụ trách khám tổng quát kiểm tra từng bộ phận trên cơ thể cô. Không phát hiện điều gì bất thường, não không bị tổn thương, các cơ quan nội tạng cũng không có dấu hiệu của bệnh. Bác sĩ Trần nhíu mày nhìn tờ giấy kết quả dường như không được hài lòng cho lắm.
- Duệ Trân, cô thể nêu rõ những dấu hiệu gần đây của cơ thể được không?
Bác sĩ Trần cầm tờ giấy kết quả lên rồi bước đến chỗ cô đang ngồi. Duệ Trân cố gắng nhớ lại những dấu hiệu bất thường dạo gần đây của bản thân rồi bắt đầu.
- Cơ thể tôi dạo gần đây rất hay mệt mỏi. Lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, mỗi khi dùng bữa ngửi thấy mùi đồ ăn thường sẽ buồn nôn, cơ thể mệt mỏi đau nhức tâm trạng cũng thay đổi thất thường.
Cô cố gắng thuận lại hết tất cả những dấu hiệu thất thường của bản thân mấy ngày nay cho bác sĩ Trần và Dương Hạc Linh nghe. Bất chợt Dương Hạc Linh bật cười thu hút sự chú ý của cô, Duệ Trân nhíu mày khó hiểu hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Dương Hạc Linh lắc đầu rồi nhìn về phía bác sĩ Trần. Có lẽ bác sĩ Trần cũng đã có câu trả lời cho " căn bệnh " dạo gần đây của cô rồi. Nhìn vẻ mặt từ căng thẳng lại giãn ra đến vài phần chắc hẳn suy đoán của bác sĩ Trần và Dương Hạc Linh đều giống nhau.
- Vậy thì tôi đã biết " căn bệnh " của cô rồi. Nhưng để chắc chắn hơn bác sĩ Cẩn cùng tôi đến khoa sản nhé.
Trong lời nói của bác sĩ Trần có nét cười nhưng rốt cuộc từ nãy đến giờ cô vẫn không hiểu hai người là có ý gì. Duệ Trân bán tín bán nghi nhìn Trần Phụng.
- Tại sao lại đến khoa sản? Tôi đang muốn khám bệnh mà?
Mặc kệ những thắc mắc của cô Trần Phụng vẫn đứng dậy bước ra bên ngoài. Dương Hạc Linh cũng nhanh chóng bước đến bên cạnh cô rồi kéo tay cô đứng dậy. Đến bây giờ Duệ Trân vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên gương mặt mang theo biết bao nhiêu là thắc mắc.
- Được rồi đi thôi. Bác sĩ Cẩn không ngờ thường ngày bận bịu như vậy mà cũng có kết quả rồi nha.
Nụ cười của Dương Hạc Linh càng làm cô trở nên khó hiểu. Bước chân chậm rãi theo lưng bác sĩ Trần đến khoa sản. Dường như đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao bản thân lại đến đây.
- Chị Diệp, phiền chị khám cho bác sĩ Cẩn nhé.
Bác sĩ Trần đưa cô vào trong phòng khám rồi mỉm cười với người con gái đang bận ngồi ghi sổ sách bên trong. Diệp Tử Thanh là bác sĩ khoa sản nổi tiếng trong bệnh viện này, vừa nhìn thấy cô liền có chút bất ngờ.
- Trời trời xem nào. Cây đại thụ chục năm của bệnh viện ta cuối cùng cũng có tin vui rồi sao?
Diệp Tử Thanh chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng đã yên bề gia thất từ lâu. Cô ấy nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào bên trong mặc cho Duệ Trân còn đang hoang mang đến khó hiểu.
" Chuyện gì thế này? "
Diệp Tử Thanh nhanh chóng bắt tay vào công việc khám cho cô. Đặt cô nằm lên trên giường Diệp Tử Thanh nhanh chóng siêu âm cho cô để xác định nghi ngờ của bác sĩ Trần và Dương hạc Linh. Trên màn hình hiển thị một chấm tròn với kích thước nhỏ vào khoảng 0,1 đến 0,2mm. Cô nhìn chấm tròn kia như thôi miên vẫn không hiểu nó là cái gì.
- Chúc mừng, chúc mừng cô. Duệ Trân cô đã mang thai được bốn tuần rồi đó.
Diệp Tử Thanh không khỏi phấn khích nhìn cái chấm nhỏ xíu trên màn hình hiển thị. Duệ Trân sau khi nghe xong kết quả nhất thời vẫn không thể tin vào tai mình mà hỏi lại.
- Chị… chị Thanh, chị là đang nói gì vậy?
Nhìn gương mặt hoang mang lại có phần bất ngờ, ngạc nhiên của cô Diệp Tử Thanh không khỏi bật cười. Cô ấy đứng dậy chỉ vào cái chấm tròn nhỏ nhỏ trên màn hình rồi nhỏi giọng.
- Đây là thai nhi, đã được bốn tuần rồi. Duệ Trân, em không có bệnh gì cả em chỉ là đang mang thai mà thôi.
Cô nhìn vào cái chấm tròn nhỏ xíu trên màn hình vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Cái thứ nhỏ xíu đang hiển thị trên màn hình kia, nó nằm trong bụng cô và chính là con của cô sao? Chuyện này đến nhất thời quá bất ngờ chính cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để chào đón sự xuất hiện của đứa bé.
" Mình… mang thai rồi sao? Là con của mình và Tử Quân… "