Buổi tiệc nhanh chóng đến với thời gian được mong chờ nhất. Đó là vũ hội. Những cô tiểu thư danh giá sẽ bắt cặp ngẫu nhiên với một chàng trai mà họ chọn để nhảy một điệu waltz. Điệu nhảy mang nhịp điệu chậm và dịu nhưng cũng đầy quyến rũ và tình cảm được giáo sư Hồ vô cùng yêu thích. Vậy nên trong những bữa tiệc của ông thường sẽ có một màn vũ hội với điệu nhảy waltz.
Sau khi tất cả đã tìm được bạn cặp điệu nhạc nhanh chóng vang lên. Đó là sự kết hợp giữa các nhạc cụ như đàn piano, đàn violin, guitar, cello tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, đầy cảm xúc. Cô đứng trước mặt anh nhún chân cúi người chào hỏi trước khi nhảy. Đó là văn hóa đẹp và là một phép lịch sự tối thiểu trước khi hai người bắt đầu nhảy. Duệ Trân nắm lấy tay anh, khóe môi cô khẽ mỉm cười.
Hai người đứng trước nhau và bắt đầu nhảy theo nhịp điệu của bản nhạc. Các bước chân xoay tròn, liên tục và nhẹ nhàng, tạo ra một cảm giác đồng bộ mang đầy tính nghệ thuật. Trong khi nhảy, anh thường giữ lấy tay cô, tạo ra sự liên kết và tình cảm giữa hai người.
Hòa vào điệu nhạc du dương hai người dường như hợp làm một. Tử Quân và Duệ Trân tạo ra những cử chỉ, cảm xúc đầy tình cảm và lãng mạn, thể hiện sự thấu hiểu và kính trọng lẫn nhau.
- Không ngờ rằng một người khô cứng như anh cũng biết nhảy đấy.
Cơ thể cô chuyển động nhịp nhàng theo bước chân của anh, Duệ Trân nhỏ giọng nhìn thẳng vào đôi mắt kia mà nói. Ai biết được rằng một người chinh chiến nhiều năm như anh, cuộc sống hàng ngày gắn với máu và chiến tranh lại có thể biết nhảy một điệu nhảy nhẹ nhàng như này.
- Vậy sao? Tôi đã học nó vì em đấy.
Nói rồi anh đưa tay cao lên để cô nhẹ nhàng vòng qua. Chiếc váy bồng bềnh di chuyển khiến cô trở nên sáng rõ hơn. Giữa một biển người mênh mông Duệ Trân vẫn tỏa sáng, bông hoa xanh càng nổi bật hơn giữa một rừng hoa đỏ.
Động tác nhịp nhàng lại vô cùng ăn khớp. Dường như thời gian xung quanh cô ngừng lại chỉ còn là một không gian riêng để cô có thể thoải mái nắm lấy tay anh mà nhảy múa.
Bên cạnh là những tiếng trách móc, những lời quát mắng của những nàng tiểu thư đỏng đảnh chọn sai bạn nhảy. Họ không ăn khớp ý nhau, dần dần đều đã bỏ hết giữa chừng của bài nhạc. Để rồi hai mươi phút sau chỉ còn lại giữa sân khấu là một cặp đôi còn đang say trong điệu nhạc của The Blue Danube. Đây là bản nhạc với giai điệu vô cùng đẹp và trang trọng, mang đậm tính lãng mạn.
Tử Quân xiết chặt lấy eo cô, anh kéo cô lại gần để chuẩn bị cho phần điệp khúc của bản nhạc.
- Hôm nay Duệ Trân thật xinh đẹp.
Anh cúi xuống nhỏ giọng nói bên tai cô khiến gương mặt cô bất giác đỏ ửng. Duệ Trân quay đi, trái tim cô không hiểu tại sao lại đập nhanh đến vậy.
Mỗi lúc nhạc lại chuyển từ chậm lên cao dần, với âm thanh đầy màu sắc và cực kỳ sôi động The Blue Danube đã đến đoạn trung tâm. Cô xoay người, để chiếc váy dạ hội tỏa sáng trước ánh mắt của bao người. Điệp khúc được tấu lên cũng là lúc đèn điện trên sân khấu tắt. Đây mới chính là phần quan trọng nhất. Khi đèn vừa tắt cũng là lúc chiếc váy của cô sáng lên. Tựa như một biển sao lấp lánh, cô thắp sáng cả một bản nhạc.
Nhạc dần tiết tấu chậm lại rồi trầm xuống, bất chợt lại vút lên cao rồi tắt hẳn. Cô nắm lấy tay anh, nụ cười còn nguyên trên gương mặt xinh đẹp. Để kết thúc điệu nhảy cô nhún chân cúi người xuống rồi làm nghi lễ với anh, Tử Quân cũng không quên cúi người xuống chào cô để kết thúc điệu nhảy.
- Đẹp quá.
- Đúng vậy, cô ấy đẹp quá. Người bạn nhảy với cô ấy là ai vậy?
- Là thượng tướng Cảnh nổi tiếng kia đó.
Đèn điện vụt sáng cũng là lúc một tràng pháo tay vang lên không ngớt. Sự chú ý đổ dồn vào cô, có người chụp ảnh lại cũng có người ghi hình. Bởi lẽ trước mắt họ chính là một nàng công chúa đến từ biển cả, mang âm hưởng là sắc thái mới cô tạo ra một nét đẹp mà không gì có thể sánh nổi.
Giáo sư Hồ vô cùng hài lòng, ông bước xuống từ khán đài rồi đi đến phía cô.
- Không ngờ rằng Duệ Trân cũng có một mặt như vậy. Đúng là ta không nhìn nhầm người.
Hồ Minh Trạch không ngừng mỉm cười, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp ông cô đã lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng ông. Đó là hình ảnh một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán có phần quyến rũ nhưng lại ẩn chứa nhiều bí mật khiến người khác tò mò.
- Giáo sư đã quá khen.
Bữa tiệc nhanh chóng được tiếp tục. Bây giờ cũng đã là mười một giờ tối có lẽ cô nên thông báo với Lộ Lộ để cô ấy không lo lắng.
Duệ Trân bước ra ngoài ban công của tòa nhà lớn. Từ đây có thể nhìn xuống hồ nước trong veo của Hồ gia. Cô lấy điện thoại, tìm số của Lộ Lộ rồi gửi đi một tin nhắn.
Thả người ra phía sau lan can, cô tự hỏi đã bao lâu rồi cô không được đến những bữa tiệc sa hoa trong giới thượng lưu như này. Có lẽ là từ rất lâu, rất lâu rồi. Cô chỉ nhớ rằng khi bản thân cô chưa ngập trong đống công việc chất cao như núi cô đã từng là một cô gái vô lo vô nghĩ. Gia đình cô cũng không gọi là quá nghèo, việc dự những bữa tiệc thượng lưu trong giới nhà giàu cũng không ít. Những lần đó cô luôn chọn một góc yên tĩnh để ngồi, chờ đợi ba mẹ xong việc. Bởi lẽ nơi cô vốn thuộc về không phải nơi xa hoa. So với việc tới một nơi xa lạ, tranh đoạt một mảnh trời riêng cho mình, chẳng bằng trở lại nơi mình đã quen thuộc, đoạt lại những thứ vốn nên thuộc về mình.
Khi nãy cô nói có việc cần ra ngoài nên mới có thể ra đây còn anh vẫn phải ở trong đó để tiếp rượu những người quen biết. Vì vậy bây giờ chỉ còn có cô thưởng thức cảnh đẹp.
- Hôm nay có vẻ trời đẹp hơn bình thường thì phải.
Cô nhìn lên bầu trời nơi hàng vạn ngôi sao đang sáng. Ánh đèn vàng lấp lánh như những viên kim cương trên đỉnh các tòa nhà cao tầng phía xa tạo nên một không gian thần tiên và êm đềm đến lạ. Tiếng nhạc du dương và nhẹ nhàng cất lên từ trong bữa tiệc, vang lên trong không gian rồi chạy ra đến tận ban công nơi cô đứng. Duệ Trân có thể cảm nhận được hương thơm của hoa cỏ kết hợp với mùi hương của những món ăn từ bữa tiệc, tạo nên một không gian đặc biệt đầy mê hoặc và quyến rũ.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực căng tràn thứ không khí trong veo lại mát lạnh. Cái yên bình này vốn dĩ sẽ chẳng được bao lâu, cô biết điều đó. Xung quanh cô còn quá nhiều những trông gai một ngày không cố gắng một ngày không bước sẽ là một lần thụt lùi.
- Thì ra tiểu thư Cẩn là ở đây.
Một cô gái bước đến bên cạnh cô trên tay cầm theo hai ly rượu. Theo như cô nhớ không lầm thì đó là Từ Ngọc Tuyền đại tiểu thư của Từ gia năm nay hai mươi sáu tuổi, bằng với tuổi của Lộ Lộ.
- Tiểu thư Từ, đã lâu không gặp.
Cô theo phép lịch sự cũng quay người lại để chào hỏi Từ Ngọc Tuyền.
- Không ngờ mới đó mà đã một năm, chị bây giờ xinh đẹp thật đấy lại có thể đứng bên cạnh thượng tướng Cảnh.
Từ Ngọc Tuyền đi đến gần cô hơn, sâu trong ánh mắt có phần hỗn độn. Nhưng chỉ cần nhìn hành động của cô ta cô cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong đó. Nếu như một kỹ thuật mềm như vậy cô còn không biết thì còn gọi gì là tiến sĩ tâm lý học nữa chứ.
- Cảm ơn em.
Cô mỉm cười rồi nhận lấy lời khen của Từ Ngọc Tuyền. Cũng đã khá lâu không gặp cô ta nhưng ấn tượng lần đầu Từ Ngọc Tuyền để lại cho cô là không quá tốt. Có lẽ giang sơn khó đổi, bản tính khó rời đến bây giờ Từ Ngọc Tuyền vẫn chẳng khác là bao.
- Chị xinh như vậy mới được Cảnh tướng để ý. Đâu như em, chỉ là một cô gái bình thường.
Dường như trong câu nói của Từ Ngọc Tuyền có ẩn ý, cô không ngốc đến mức không nhận ra điều đó. Cố gắng hạ thấp bản thân tỏ vẻ yếu đuối sao? Cô ta cũng quá xem thường cô rồi.
" Thì ra cũng chỉ là một cô gái si mê Cảnh Tử Quân quá mức rồi đến đây kiếm chuyện. "
Duệ Trân mỉm cười đáp lễ mặc dù biết rằng Từ Ngọc Tuyền này không hề có ý tốt.
- Đóa hồng đẹp mới xứng với lâu đài, một đóa cúc dại làm sao có cửa được bước chân?