Dịch Quân Phi khế động đậy ngón tay, cầm ly rượu đặt trước mặt, rót một ly rượu đỏ, đưa cho Lăng Y Mộc: “Vậy uống rượu được không?”
“Uống rượu?” Cô sửng sốt, dường như không nghĩ anh lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Đúng, uống rượu, tôi muốn nhìn dáng vẻ của chị lúc uống say sẽ như thế nào” Dịch Quân Phi cười nhẹ nói.
Lăng Y Mộc vẫn còn do dự, tửu lượng của cô không được tốt lắm, nếu chẳng may uống say, chỉ sợ không biết sẽ làm ra chuyện gì.
“Uống… bao nhiêu mới được?” Cô hỏi.
“Uống đến khi tôi hài lòng thì thôi” Anh nói.
Cô cần chặt môi, khép hờ đôi mắt, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay anh. Ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt cô, phản chiếu trên hàng mi khế run lên mang theo một chút gì đó rất khó diễn tả.
“Sợ rằng sau khi chị say, tôi sẽ nhân lúc cháy nhà mà hôi của sao?”
Anh nói như thể đã nhìn thấu tâm can cô: “Nếu tôi thực sự muốn một người phụ nữ, có rất nhiều cách để tôi đạt được mục đích thay vì phương pháp này. Kể cả bây giờ tôi trực tiếp chiếm lấy chị ở đây, chỉ sợ cũng chẳng ai nói được điều gì”
Đúng vậy, Lăng Y Mộc tự giễu trong lòng, vừa nãy bản thân thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô cầm lấy ly rượu, trực tiếp ngửa đầu uống cạn nó.
Rượu đi vào cổ họng, mang theo cả vị đẳng ngắt lẫn ngọt ngào.
Thực ra cô không biết uống rượu, ngày trước khi phải đi xã giao vì yêu cầu công việc, cô cũng chỉ uống một chút sâm panh là cùng.
Bởi vì khi đó, cô vẫn là bạn gái của Tiêu Thiên Định nên sẽ không có ai ép buộc cô phải uống rượu cùng hay gì đó.
Dịch Quân Phi rót một ly rượu khác, Lăng Y Mộc tiếp tục ngẩng đầu và uống cạn ly rượu thứ hai.
Hết chén này đến chén khác, cô cứ như uống thuốc, không ngừng dốc cạn từng ly rượu, chỉ để anh hài lòng.
Mà trên gương mặt anh từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười trong suốt, giống như được nhìn thấy cô uống rượu là một chuyện gì đó vô cùng vui vẻ.
Uống được một lúc, Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu hỗn loạn, tay chân ngày càng không nghe lời, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp.
“Anh cũng uống đi..” Khi rượu vang đỏ một lần nữa tràn đầy chiếc ly đang cầm trong tay, cô đẩy ly về phía anh, còn nhếch miệng cười quyến rũ.
Nhìn dáng vẻ này, anh biết cô đã say.
Ngày trước anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ cô uống say một lần, nhưng hôm nay cảm giác hoàn toàn không giống với lần trước.
Vào thời điểm đó, anh chỉ không thích việc bị người khác động chạm vào đối tượng trong trò chơi của mình.
Nhưng bây giờ… ánh mắt anh lại bị nụ cười và cái nhíu mày của cô thu hút, cho dù biết cô thực sự đã say, nụ cười của cô hay những gì cô nói ra đều chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn không nhịn được trả lời: “Chị muốn tôi uống sao?”
“Ừ” Cô dùng sức gật mạnh đầu một cái: “Uống một mình… rất chán. Anh uống cùng với tôi đi”
Anh khẽ nhướn mày, giọng điệu nũng nịu như vậy, chỉ sợ lúc cô tỉnh táo sẽ tuyệt đối không bao giờ thốt ra.