Vết thương trong lòng bàn tay… là ngày đó tại nhà họ Phùng vì muốn giữ lại một chút thần trí, cô đã cố ý làm mình bị thương.
Cũng là một đêm đó, anh đã cứu cô ra từ nơi cận kề tuyệt vọng.
“Hình như tay chị vẫn luôn lạnh như vậy, muốn tôi sưởi ấm cho chị không?” Anh dịu dàng hỏi.
Cô kinh ngạc nhìn bàn tay lớn của anh bao lấy đôi tay cô, hơi ấm trên tay anh đang truyền một chút vào tay cô.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa phòng bao.
Dịch Quân Phi tự nhiên cất tiếng: “Mời vào”
Cánh cửa được đẩy ra, người quản lý và nhân viên phục vụ mang đồ ăn tiến vào, Lăng Y Mộc muốn rút tay về theo bản năng nhưng Dịch Quân Phi vẫn giữ chặt tay cô, bao bọc lấy nó rồi nói: “Đừng cử động, trời vẫn lạnh”
Ánh mắt của người quản lý và nhân viên phục vụ đều hướng về bàn tay chồng lên nhau của họ. Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Nhưng Dịch Quân Phi vẫn thản nhiên sưởi ấm đôi tay giúp Lăng Y Mộc như thể không có ai ở xung quanh.
Đây… thực sự là anh Dịch sao? Anh Dịch mà mọi người vẫn luôn đồn thổi, có thể trực tiếp lột sạch quần áo của người phụ nữ cố tình quyến rũ mình sau đó ném xuống đường?
Người ta vẫn thường nói anh Dịch không gần nữ sắc, nhưng lúc này đây lại đối xử với một người phụ nữ dung mạo bình thường… dịu dàng đến vậy!
Chuyện này quả thực khiến người ta phải lau kính mà nhìn!
Cũng may quản lý đã kịp thời phản ứng lại, hẳng giọng khụ một tiếng, nhanh chóng yêu cầu nhân viên phục vụ đặt rượu và thức ăn xuống, sau đó rời khỏi phòng bao, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
“Quản lý, ban nãy tôi không có nhìn nhầm chứ?” Có người ghé tai quản lý nói nhỏ: “Người phụ nữ đó là ai vậy?”
Người quản lý dùng sắc mặt nghiêm túc nói: “Người phụ nữ đó, nói không chừng tương lai sẽ trở thành bà chủ của chốn Thanh Thủy này”
Đúng vậy, nếu một người phụ nữ được Dịch Quân Phi để ý thật lòng, chẳng mấy chốc tương lai sẽ trở thành người chẳng thể trêu chọc được trong thành phố Thanh Thủy.
Trong phòng bao, không gian lại trở nên tĩnh lặng, chờ đến khi hai bàn tay của Lăng Y Mộc cuối cùng cũng được Dịch Quân Phi sưởi ấm, cô cảm thấy hai gò má mình cũng trở nên nóng bừng theo.
“Được rồi, dùng bữa thôi, những món này phải tranh thủ ăn khi còn nóng” Dịch Quân Phi lên tiếng, ngồi bên cạnh Lăng Y Mộc, rất tự nhiên giúp cô gắp đồ ăn.
Lăng Y Mộc ăn mà không tập trung cho lắm, ánh mắt vẫn luôn lén đánh giá Dịch Quân Phi, một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm, một lần nữa cất tiếng: “Ừm… anh sẽ cho đồn cảnh sát thả người thân của tôi ra chứ?”
“Xem ra chị thật sự mong rằng tôi sẽ thả người thân của chị ra?”
Anh nói.
Cô chỉ vì bà ngoại thôi! Lăng Y Mộc nhìn thẳng vào mắt Dịch Quân Phi: “Anh sẽ làm vậy đúng không?”
Đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn người trước mặt, dường như: cô đã gầy hơn ngày trước một chút, cắm có chút nhọn, dưới hàng lông mày lá liễu cong cong là đôi mắt hạnh càng lúc càng to, khuôn mặt nhỏ nhắn như thế anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thế che phủ trọn ven.
Lúc này trong mắt cô hiện lên vẻ mong mỏi và chờ đợi như một con thú nhỏ đáng thương, khuấy động sự xót xa trong lòng người khác.
“Trước giờ Dịch Quân Phi chưa bao giờ thích những động vật nhỏ.
Nhưng dường như đứng trước mặt cô, anh luôn có ngoại lệ.