“Được” Lăng Y Mộc đáp, mắt cụp xuống, dáng vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim im lặng đứng ở đó.
Cao Kiến Vĩ đi vào một lúc rồi lại đi ra, bảo Lăng Y Mộc đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Có lẽ anh Dịch chỉ muốn Lăng Y Mộc mềm mỏng hơn với anh ấy, mà vẻ mặt ban nãy của Lăng Y Mộc rõ ràng chứng tỏ cô đang không ổn, điều này chẳng khác nào là bậc thang tốt cho anh Dịch.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Cao Kiến Vĩ tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, trong phòng thư ký có người tò mò hỏi Cao Kiến Vĩ: “Thư: ký Cao à, người phụ nữ vừa rồi trong phòng tổng giám đốc là ai thế?”
Dù sao nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ kia cũng chẳng giống người có thể ra vào phòng của Tổng giám đốc.
Nhưng Cao Kiến Vĩ chỉ bình thản đáp: “Đừng nghe ngóng làm gì, khi thời điểm tới cô tự khắc sẽ biết”
Mà trước đó, những người khua môi múa mép lung tung e rằng sẽ phạm vào điều cấm ky của anh Dịch.
Trong phòng làm việc, Lăng Y Mộc đứng đấy có chút bối rối bất an nhìn Dịch Quân Phi đang ngồi xem tài liệu trước bàn làm việc, cảm thấy bầu không khí dường như hơi ngượng ngập.
Lúc trước, cô luôn miệng từ chối ở bên anh, cô tưởng rằng sau khi như vậy mình và anh sẽ chẳng dính dáng gì nữa.
Không ngờ ngày vả mặt đến rất nhanh, mới mấy ngày, cô lại xuất hiện trước mặt anh.
Có điều, Dịch Quân Phi bây giờ khiến cô cảm thấy như mình chưa từng hiểu rõ anh.
Trong văn phòng lớn như thế, cả người anh mặc bộ vest màu xám đậm, tóc mái chải ngược ra sau đầu để lộ ra cái trán đầy đặn, lông mi dài khẽ cong, cặp mắt hoa rũ xuống đang đọc tài liệu trong tay mình.
Đường nét đẹp đế ở cổ được cố áo sơ mi ôm gọn, kết hợp với chiếc cà vạt màu xanh đậm.
Trên ngón tay thon dài cầm chiếc bút ký tên màu đen, khi anh cầm bút ký vào tài liệu, tư thế đó mang đến cho người cảm giác lịch sự tao nhã tới cực điểm.
Bầu không khí im lặng trong phòng làm việc cứ kéo dài như thế, mãi đến khi giọng nói của anh phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Chị đến đây rồi mà cứ định đứng nhìn tôi mãi sao?”
Lăng Y Mộc sửng sốt, như thể không ngờ đến bây giờ anh vẫn gọi cô là chị.
Cách gọi này như đang châm biếm chê cười cô ngây thơ đến nhường nào, lúc đó còn dẫn anh vào nhà và nhận anh làm em trai.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh” Lăng Y Mộc liếm cánh môi hơi khô rát.
“Được, chị nói đi” Anh đáp, nhưng vẫn vùi đầu vào phê duyệt tài liệu như trước.
Cô hơi ngập ngừng: “Là như vậy, tôi mong anh có thể thả cậu của tôi và những người khác ra, bị nhốt mấy ngày nay cũng coi như dạy bọn họ một bài học rồi. Tôi muốn đến sở cảnh sát hủy đơn khiếu nại, nhưng vụ án này phải có luật sư bên anh và công tố viên cùng có mặt… Vậy nên, tôi muốn nhờ anh nói với luật sư bên anh một tiếng”
Dịch Quân Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên mặt của Lăng Y Mộc: “Trước đây, tôi nhớ rõ đã cho chị chọn lựa, chính chị nói đừng thả người, sao bây giờ lại muốn đổi ý?”