“Chuyện này thì có gì không được chứ, trước đấy chị xin nghỉ phép, không phải là em cũng giúp chị làm việc sao” Chị Từ đồng ý một cách thoải mái.
Lăng Y Mộc mỉm cười cảm kích, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Cũng không biết buổi chiều cô thực sự chạy đến tòa nhà văn phòng của tập đoàn Dịch Nguyên, thì có thể gặp được Dịch Quân Phi hay không. Nhưng ngoài việc chạy đến đó, cô cũng không biết mình có thể đi tìm anh ở đâu nữa.
Nghĩ thử thì thấy những gì cô biết về anh thực ra lại ít đến đáng thượng, thậm chí còn không biết anh sống ở đâu!
Chỉ là buổi chiều khi Lăng Y Mộc đến tập đoàn Dịch Nguyên, cô mới nhận ra rằng đừng nói là Dịch Quân Phi rời đi, mà cô đến cả cửa cũng chẳng vào được, trực tiếp vị bảo vệ chặn lại.
Khi cô nói rằng cô muốn gặp Dịch Quân Phi thì lập tức phải nhận lấy ánh mắt chế giểu của người khác.
“Nếu như ai nói muốn gặp tổng giám đốc Dịch của chúng tôi đều có thể gặp thì không phải anh ấy sẽ bận chết à! Có đầy người mỗi ngày chạy tới đây muốn gặp tổng giám đốc Dịch như cô đó.”
“Nếu người khác muốn gặp tổng giám đốc Dịch thì ít nhất cũng phải ăn diện một chút, trông bề ngoài của cô mà xem, cô nói mình quen tổng giám đốc Dịch, thế này thì ai mà tin cơ chứ?”
Lăng Y Mộc cúi đầu nhìn xuống vẻ bề ngoài của mình, biết rằng quần áo mua ở lề đường này trông rất rẻ tiền và thô kệch.
Trong mắt những nhân viên bảo vệ này, có khi cô chỉ là một người tới tìm cơ hội mà thôi.
Đối với Lăng Y Mộc mà nói, thứ duy nhất mà cô có thể sử dụng cũng chỉ có cách cách ngốc nghếch là ôm cây đợi thỏ này. Đứng trước cổng tòa nhà Tập đoàn Dịch Nguyên, cô kéo kéo áo bông trên người.
Gió lạnh mùa đông khẽ thối vào má cô, gió lạnh tràn vào cổ áo, khiến cho cả người cô cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.
Lăng Y Mộc xoa hai tay vào nhau, thỉnh thoảng lại hà một hơi nóng lên bàn tay, đôi mắt lại nhìn ra lối vào của tòa nhà, hy vọng rằng mình có thể canh ở đây cho đến khi Dịch Quân Phi đi ra.
Tất nhiên, cô cũng biết rắng không chỉ có một lối vào tòa nhà này.
thôi, nhưng bây giờ tất cả những gì cô có thể làm là canh giữ ở lối ra có khả năng cao nhất này.
Đột nhiên, đôi mắt của Lăng Y Mộc sáng lên, cô thấy Cao Kiến Vĩ bước xuống từ một chiếc xe, đi vào tòa nhà Tập đoàn Dịch Nguyên.
“Thư ký Cao!” Lăng Y Mộc vội vàng hét lên, tính ra thì trong những người bên cạnh Dịch Quân Phi, cô cũng chỉ biết thư ký Cao này mà thôi.
Cao Kiến Vĩ nhìn theo giọng nói thì thấy Lăng Y Mộc, vẻ mặt anh ta sững sờ, dường như có chút ngạc nhiên.
“Cô Lăng, sao cô lại ở đây?” Cao Kiến Vĩ bước tới lịch sự cất tiếng nói.
“Tôi..” Lăng Y Mộc khế cắn môi dưới, vẻ mặt có vẻ hơi bất an và xấu hổ: “Tôi muốn gặp… anh Dịch Quân Phi. Nhưng tôi không thể vào tòa nhà được, thư ký Cao, có thể làm phiền anh dẫn tôi đi vào gặp anh Dịch được không?”
Cao Kiến Vĩ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, cô Lăng, cô cứ đi theo tôi đã”
Sau đó, Cao Kiến Vĩ đi lên trước dẫn đường, Lăng Y Mộc đi theo phía sau.
Các nhân viên bảo vệ vẫn còn cười nhạo Lăng Y Mộc trước đó lập tức há mồm trợn mắt.
“Cô ta… cô ta đi theo thư ký Cao vào sao?”
“Nhìn thái độ thư ký Cao đối với cô ta, hình như có chút cung kính ấy”
“Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự quen biết tổng giám đốc Dịch sao?”
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn nhau, đều vô thức toát mồ hôi lạnh.
Lăng Y Mộc đi theo Cao Kiến Vĩ vào thang máy, lên đến tận tầng nơi văn phòng tổng giám đốc.
Tâng này khá yên tĩnh, khi đến cửa phòng tổng giám đốc, Cao Kiến Vĩ nói với Lăng Y Mộc: “Cô Lăng xin đợi một lát, tôi vào báo cáo một tiếng”