Lại qua vài ngày sau, vết sẹo ở lòng bàn tay này cũng càng ngày càng mờ dần đi, giống như tình cảm giữa cô và Dịch Quân Phi cuối cùng cũng dần phai nhạt. Dường như tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra Vậy.
Lăng Y Mộc khẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, đi ra khỏi Sở bảo vệ môi trường.
Nhưng cô còn chưa đi được bao xa, một chiếc xe Porsche màu xám đã chặn đường đi của cô. Một bóng dáng cao lớn bước xuống xe, điều bất ngờ người đó chính là Cố Vĩ Ngạn – nhân vật chính được mấy cô gái ở Sở bảo vệ môi trường bàn tán.
“Có chuyện gì sao?” Lăng Y Mộc hỏi.
“Tôi muốn mời cô một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn” Cố Vĩ Ngạn nói, sau đó mở cửa của ghế phụ ra, tỏ ra muốn bảo Lăng Y Mộc lên xe.
“Tôi cũng không tốn công sức gì cho cái vòng tay của anh, anh không cần bày tỏ lòng cảm ơn gì đó đâu” Lăng Y Mộc nói rồi nhấc chân lên, muốn lách qua đối phương.
Nhưng cô vừa mới đi được một bước, anh ta đột nhiên giơ tay lên cản đường đi của cô lại. Đôi mắt phượng của anh ta nhìn chăm chằm vào cô, nhưng ánh mắt lại giống như được một lớp voan mỏng bao phủ mang theo ánh mắt mà cô không thể hiểu được.
“Tôi không quen nợ ân tình, cho nên nhất định phải mời bữa cơm này” Anh ta nói với giọg điệu không được từ chối, đôi mắt phượng trở nên sâu thảm hơn.
Lăng Y Mộc khẽ cần môi, chỉ sợ rằng người giống như Cố Vĩ Ngạn không thể nào bị người ta từ chối được. Mình càng từ chối thì có thế đối phương sẽ càng bám víu, như vậy chỉ bằng cứ ăn bữa cơm này là được rồi.
Dù sao nếu như anh ta thật sự muốn gây bất lợi với cô thì anh ta đã làm như vậy vào tối hôm qua rồi.
Lăng Y Mộc không nói gì mà ngồi lên trên tay lái phụ.
Lúc này Cố Vĩ Ngạn mới đóng cửa và quay trở về ghế lái, lái xe rời đi.
Trên đường đi Lăng Y Mộc chỉ nhìn phong cảnh đang không ngừng lùi lại, trong lòng thầm cười khổ. Trước kia khi tốt nghiệp đại học và trở thành luật sư, cô luôn cảm thấy mọi thứ đầu có thể nói lý.
Nhưng sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện cô mới nhận ra, hoá ra có đôi khi phải xem đối phương có muốn nói lý với bạn hay không.
Nếu như đối phương không muốn nói lý với bạn, vậy thì bạn cũng không có cơ hội để nói lý.
“Cô đang nói gì vậy?” Giọng nói của Cố Vĩ Ngạn đột nhiên vang lên trong xe.
“Tôi đang nghĩ về chiếc vòng tay đó dường như rất quan trọng đối với anh” Cô thuận miệng nói.
Dường như trên gương mặt hờ hững của Cố Vĩ Ngạn loáng thoáng hiện lên nụ cười: “Ừm, nó rất quan trọng”
“Nếu như nó đã quan trọng như vậy, vậy thì chẳng phải người lấy trộm đồ của anh chắc thê thảm lắm nhỉ?” Cô nói.
Ánh mắt của anh ta liếc sang nhìn cô: “Ừm, thảm lắm”
Giọng nói của anh rất hời hợt qua loa, nhưng cô nghĩ e rằng cái người trộm đồ của anh ta thật sự không có kết cục tốt đẹp gì.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng.
Lăng Y Mộc biết nhà hàng này, đây là nhà hàng rất nổi tiếng ở Thanh Thuỷ. Nhưng đặt bàn ở nhà hàng này rất khó, hơn nữa giá cũng rất cao, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản nhưng cũng tốn mất tiền lương một hai năm của người bình thường. Huống hồ người bình thường cũng không ăn nối một số đồ ăn đặc biệt ở đây.
Nhưng e rắng người như Cố Vĩ Ngạn đến nơi này ăn là chuyện vô cùng bình thường.
Hai người đi vào trong nhà hàng, Cố Vĩ Ngạn đưa Lăng Y Mộc đến một căn phòng riêng.
“Cô muốn ăn gì?” Cố Vĩ Ngạn hỏi.
“Ăn gì cũng được” Lăng Y Mộc trả lời.
Cuối cùng Cố Vĩ Ngạn đi gọi món ăn, đồ ăn xếp đầy cả bàn ăn, trông vô cùng phong phú.