Lần trước tỏ tình Cố Tiểu Mạch đã dọa sợ Cố Tiểu Mạch, sau đó Nam Thần An có chút hối hận, anh lặng lẽ bảo vệ cô suốt năm năm nhưng lại vì chuyện này mà dọa sợ cô, nhưng lúc đó anh không kìm lòng được, nếu anh còn không bày tỏ tình cảm của mình với Cố Tiểu Mạch thì người đàn ông lạnh lùng kia sẽ trở thành mối nguy hiểm của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam Thần An lại trở nên u ám.
Nám Nám nghe thấy câu hỏi này, cô bé gãi đầu gãi tai, hình như bây giờ cô bé thích ông chú lợi hại làm Daddy của mình hơn, thích một cách rất lạ lùng, không có bất kỳ lý do nào.
Còn đối với Nam Thần An, Nám Nám có cách để Nam Thần An vui, “Chú Nam, nếu Nấm đồng ý thì cháu cũng sẽ đồng ý”
Nghe xong, Nam Thần An cười dịu dàng.
Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật thắp hương xong, ông Mộ chuẩn bị bữa tiệc gia đình.
Cố Lan Tâm ngồi xuống bên cạnh Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật hững hờ, cũng có lẽ vì vừa mới bị sốt xong nên anh không muôn ăn chút nào, đũa đã đặt trước mặt nhưng anh lại không động vào.
Cho đến khi chuông điện thoại reo lên, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn một cái, bấm nghe điện thoại, mặt lạnh lùng, “Có chuyện gì?”
“Sếp, không hay.
Dịch Bách ở trong điện thoại nói hết tất cả, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng khó coi.
“Bây giờ tôi sẽ đến đó”
Mộ Bắc Ngật nói một câu rồi tắt điện thoại, Mộ Thiếu Lãnh ngồi bên cạnh nhìn, “Mộ Bắc Ngật, ở trên bàn ăn mà dám nghe điện thoại trước mặt ông nội, anh không coi ông nội ra gì à?”
Cậu ta bắt đầu khiêu khích, sau đó gắp thức ăn mà Cố Lan Tâm đang định gắp.
Một phát chọc tức hai người, Mộ Thiếu Lãnh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn một cái, mặt không biểu cảm, “Ông nội, công ty có việc gấp, cháu phải đi trước đây ạ”
Nghe thì có vẻ là xin ý kiến của ông Mộ, nhưng Mộ Bắc Ngật nói xong đã đứng lên, quay người rời đi.
Ông Mộ ngồi ở đầu bàn ăn, ông cũng không hề không vui khi Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên rời đi, chỉ là hai mắt bỗng trở nên u ám.
Trước đây mỗi lần Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm cùng nhau đến nhà họ Mộ, Mộ Bắc Ngật sẽ rất quan tâm Cố Lan Tâm, quan tâm từng ly từng tí.
Lúc đó ông Mộ còn có chút e ngại, ông ta sợ Mộ Bắc Ngật vì một người phụ nữ mà làm hỏng chuyện, nhưng mấy năm nay Mộ Bắc Ngật điều hành Mộ Thị không có điểm nào có thể bới lông tìm vết, ngược lại còn khiến công ty tiến cao hơn trong sự nghiệp.
Trong lòng ông Mộ vừa phức tạp vừa băn khoăn, so với Mộ Bắc Ngật thì ông ta càng yêu thương Mộ Thiếu Lãnh hơn, nhưng Mộ Bắc Ngật lại có thiên phú về kinh doanh, hơn Mộ Thiếu Lãnh rất nhiều lần.
Vì tránh để Mộ Bắc Ngật leo lên tận đầu ông ta, ông ta buộc phải đề cao cảnh giác và nắm quyền lực trong tay.
Nhưng bây giờ, thái độ của Mộ Bắc Ngật đối với Cố Lan Tâm ngày càng nhạt nho, thậm chí có chút qua loa làm lệ.
Mặt ông Mộ tối sầm, không biết đang nghĩ điều gì.
Còn Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi nhà họ Mộ với sắc mặt u ám, người làm nhìn thấy cậu chủ cũng chỉ cúi đầu không lên tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Đập vào mắt anh là Dịch Bách đang đứng ở trước xe đi đi lại lại rất lo lắng, nghe thấy tiếng giày da bước đến, Dịch Bách lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, cậu ta trầm giọng nói, “Sếp, hôm nay cô Cố cũng ở đó nên em chưa kịp nói với anh, bọn lưu manh đã khai ra rồi”
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lập tức lên tiếng, “Nói”
“Họ Cố”
Cố, Cố Chấn Hải!
Trước là đưa Cố Tiểu Mạch đi gặp Tổng giám đốc Lâm, sau lại thuê đám lưu manh đi hãm hại con gái của mình, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng lạnh, lạnh đến thấu xương.
Dịch Bách vừa nhắc đến chuyện của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật đã kích động như thế, không biết nếu Dịch Bách nói ra chuyện tiếp theo, Mộ Bắc Ngật có nổi trận lôi đình không?
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nói, “Sếp, vẫn còn một chuyện nữa…”
Lúc này không cần Mộ Bắc Ngật lên tiếng, chỉ một ánh mắt, Dịch Bách đã nói một tràng, “Hôm nay Cố Chấn Hải cho người đi theo Cố Tiểu Mạch và Nám Nám, đồng thời lúc ở trên xe đã dùng chút thủ đoạn, muốn đưa Cố Tiểu Mạch đi đến căn biệt thự mới của Tổng giám đốc Lâm, Cố Tiểu Mạch ôm con gái nhảy khỏi xe, chuyện này đã làm kinh động đến cảnh sát, hiện tại cảnh sát đã bắt được tên thuộc hạ lái xe đó, có điều vẫn chưa điều tra Cố Chấn Hải, đại khái là tên thuộc hạ đã nhận hết tội danh, không khai ra Cố Chấn Hải”
Cố Thị Dịch Bách nhăn mặt nhíu mày, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Lời vừa nói xong, mặt Mộ Bắc Ngật đã đen như đít nồi.