Một đường dọc theo Thiết Đằng đi tới, huyệt động cao chừng hai mươi thước. Sở Mộ để cho Mạc Tà đi trước dò đường, còn mình thì từ từ theo sau.
"Phải mau luyện xong Thừa Phong thuật mới được, lần sau lại bị con gì đuổi theo thì chạy trốn cũng nhanh hơn một chút." Sở Mộ lầm bầm trong lòng.
Thừa Phong có thể giảm bớt sức nặng thân thể, đạt tới toàn kỳ sẽ có khả năng tiến hành bay lượn ngắn ngủi, hiệu quả cực kỳ thực dụng.
"Ô ô..." Mạc Tà đã bò tới gần huyệt động, lên tiếng báo cho Sở Mộ trong huyệt động không có yêu thú nào khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nơi này hẳn là sào huyệt Băng Chuẩn, lúc nãy một nhóm Băng Chuẩn phải ở lại giữ động, kết quả bị tiểu Thanh Trùng biến thành thức ăn cho giai đoạn hóa kén luôn rồi."
Sở Mộ vừa bò tới gần huyệt động lập tức cảm thấy một trận hàn khí đập vào mặt, khiến cho hắn không nhịn được rùng mình một cái.
Tiếp tục đi theo huyệt động về phía trước, không khí rét lạnh càng thêm đậm đặc, trên vách huyệt động không còn Thiết Đằng màu xanh biếc nữa rồi, mà là lớp băng thật dày bao phủ.
"Vù vù ~~~!"
Hơi lạnh thấu xương làm cho Sở Mộ hít thở tràn ra không khí mờ đục, mới vừa rồi còn là rừng rậm nhiệt đới, trong giây lát y như tiến vào một thế giới băng hàn, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến cho Sở Mộ không kịp thời thích ứng.
Đến lúc cuối cùng, Sở Mộ dứt khoát ôm Mạc Tà vào ngực, bảo Mạc Tà dùng hỏa diễm gia tăng nhiệt độ lên một chút chống đỡ hơi lạnh xâm nhập.
Huyệt động dần dần tối đen, Sở Mộ buông thả hồn niệm ra bốn phía chuẩn bị đề phòng hết thảy biến cố có thể phát sinh.
Bỗng nhiên Sở Mộ cảm thấy chỗ sâu trong huyệt động có cái gì đó đang ngọa nguậy, thanh âm cực nhỏ, cảm giác tựa như hai khối băng nhẹ nhàng ma sát vào nhau vậy.
"Mạc Tà, Diễm Mang." Sở Mộ đặt Mạc Tà xuống đất, lập tức hạ chỉ lệnh.
Mạc Tà nhảy xuống, hai con người lập tức phát ra ánh lửa yêu dị, nhất thời hai đạo hỏa quang bay thẳng vào trong huyệt động.
Ánh lửa bừng sáng trong nháy mắt, huyệt động bởi vì bị Băng Tinh bao trùm nên phản chiếu ánh sáng bóng loáng, ngọn lửa không ngừng phản xạ, huyệt động càng lúc càng sáng ngời.
"Đinh ~~~!"
Trong nháy mắt ánh lửa sáng lên, bên trong huyệt động lập tức phát ra một thanh âm thanh thúy, Sở Mộ nhìn thấy một sinh vật trắng như tuyết, toàn thân trong suốt.
"Băng Không Tinh Linh."
Mặc dù chỉ sáng lên trong chốc lát, nhưng Sở Mộ đã nhận ra loại Hồn sủng ẩn núp ở trong huyệt động.
Băng Không Tinh Linh là Nguyên Tố giới - Băng hệ - Tinh linh tộc - cao đẳng cấp chiến tướng.
Nửa người trên là hình thái tương tự người, nửa người dưới là băng tuyết đục ngầu. Thân thể Băng Không Tinh Linh có một tầng Băng Tinh thật dày bao trùm, tương đương với lúc nào cũng được gia trì kỹ năng Băng Khải. Tư chất thiên phú về Băng hệ mạnh hơn bất kỳ sinh vật nào khác, nếu được bồi dưỡng bằng các loại khoáng thạch ở vùng cực bắc, thực lực có thể không ngừng tăng trưởng.
"Đang ở hai đoạn sáu giai đã có thể tạo ra một huyệt động bằng hàn băng lớn như vậy, thậm chí trở thành thần thủ hộ của Băng Chuẩn. Con Băng Không Tinh Linh này tư chất cao khó lường." Sở Mộ liền lộ ra vẻ mừng rỡ.
Băng Chuẩn sống thành đàn ở chỗ này hiển nhiên là vì con Băng Không Tinh Linh tạo ra huyệt động đóng băng này. Là vì sinh tồn tốt hơn, Băng Chuẩn tự nhiên sẽ cung phụng Băng Không Tinh Linh như thần hộ mệnh của mình. Còn Băng Không Tinh Linh nhất định là được Băng Chuẩn chiếu cố đặc thù nên phát triển mạnh hơn những con Băng Không Tinh Linh bình thường rất nhiều.
Thời gian tiểu Thanh Trùng kết thúc thời kỳ hóa kén biến thành Hồn sủng chân chính còn rất lâu. Sở Mộ tự nhiên không thể để cho không gian Hồn sủng ở cấp bậc Hồn Sĩ luôn luôn trống. Con Băng Không Tinh Linh này chính là Hồn sủng được Sở Mộ vô cùng hài lòng.
"Mạc Tà, dựa vào ngươi." Sở Mộ cố ý lui về sau một chút, nói với Mạc Tà.
Mạc Tà hiển nhiên biết Sở Mộ đã yêu thích con Băng Không Tinh Linh này rồi, cặp mắt của nó lập tức bốc cháy hỏa diễm nhìn vào con Băng Không Tinh Linh còn đang mờ mịt.
Hình như con Băng Không Tinh Linh này luôn sống ở trong huyệt động, được Băng Chuẩn bảo vệ quá tốt nên không có bất kỳ địch ý đối với những sinh vật khác, tâm trí cực kỳ tinh khiết. Cho đến khi Mạc Tà đánh tới, Băng Không Tinh Linh mới ý thức được đối phương không có hảo ý.
Sở Mộ vừa lui về phía sau đã bắt đầu niệm chú ngữ, sau đó thi triển kỹ năng Viêm Phụ gia trì hỏa diễm lên trên người Mạc Tà.
Thực lực Mạc Tà là hai đoạn chín giai, cao hơn con Băng Không Tinh Linh này ba giai. Thế nhưng Băng Không Tinh Linh là Hồn sủng cao đẳng cấp chiến tướng, lực phòng ngự và ma pháp thương tổn tương đối kinh khủng. Cho dù là Hồn sủng cấp nô bộc vào khoảng hai đoạn năm, sáu giai cũng không phải là đối thủ của nó.
Hơn nữa, hai đoạn sáu giai Băng Không Tinh Linh lúc nào cũng có một tầng Băng Khải bảo vệ, thân thể phòng ngự khẳng định cực mạnh. Nếu Mạc Tà không có Viêm Phụ sẽ rất khó tạo thành thương tổn đối với Băng Không Tinh Linh.
"Vù vù ~~~!"
Thân thể Mạc Tà từ từ bốc cháy hỏa diễm, kỹ năng Viêm Phụ giúp cho trảo nhận Mạc Tà tăng thêm khả năng thiêu đốt.
Huyết Liệt Trảo.
Mạc Tà có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Băng Không Tinh Linh nhiều lắm. Sở Mộ vừa ra lệnh một tiếng, Mạc Tà đã tìm được vị trí công kích tốt nhất, Huyết Liệt Trảo đột nhiên xẹt qua thân thể Băng Không Tinh Linh.
"Keng ~!"
Thanh âm y như đánh lên tường băng bóng loáng vậy, Mạc Tà thi triển Huyết Liệt Trảo đánh trúng Băng Không Tinh Linh, nhưng không thể gây ra bao nhiêu lực sát thương, chỉ có thể lưu lại trên Băng Khải một dấu vết mờ mờ mà thôi.
Sở Mộ ngẩn người, bản thân mình đã gia trì cho Mạc Tà thêm kỹ năng Viêm Phụ, vì thế lực công kích của Mạc Tà đã tăng cường lên tới cực hạn. Dưới tình huống này đánh chính diện một kích hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì đối với Băng Không Tinh Linh, lực phòng ngự đúng là mạnh kinh người.
"Đinh !"
Băng Không Tinh Linh bị công kích liền kêu lên một tiếng kỳ lạ, có lẽ nó cảm giác đau đớn, theo bản năng giơ tay buông thả kỹ năng Băng hệ.
Chung quanh thân thể Băng Tinh Tinh Linh xuất hiện hàng loạt Hàn Băng Nhận.
"Xẹt xẹt xẹt !"
Hàn Băng Nhận bay ra lượn vòng vòng khắp huyệt động, nhất thời vách động xuất hiện vô số vết xước khá sâu, thanh âm chói tai không ngừng quanh quẩn.
Sở Mộ quyết đoán lui về sau, Mạc Tà cũng không có di động, trực tiếp thi triển Nguyệt Ảnh né tránh Hàn Băng Nhận tập kích.
"Mạc Tà, tiếp tục công kích."
Sau khi né tránh cơn mưa Hàn Băng Nhận, lệ trảo của Mạc Tà lại hiện lên hỏa diễm tiếp tục xông về phía Băng Không Tinh Linh.
Băng Không Tinh Linh căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu, nhìn thấy Mạc Tà cả người bốc cháy hỏa diễm cũng lộ vẻ kinh hoảng, không ngờ lại trực tiếp xoay người chạy trốn.
Mạc Tà thi triển Huyết Liệt Trảo đánh lên thân thể Băng Không Tinh Linh, vẫn là một vết cào nhàn nhạt, hầu như không có tác dụng gì đối với Băng Không Tinh Linh.
"Mạc Tà, vòng quanh nó, tiếp tục di chuyển." Nhìn thấy Băng Không Tinh Linh không có bao nhiêu ý chí chiến đấu, Sở Mộ lập tức hiện lên nụ cười vui vẻ.
Tốc độ Mạc Tà di chuyển rất nhanh, lúc trái lúc phải chạy vòng quanh Băng Không Tinh Linh, ngọn lửa trên người liên tục dao động tạo thành một vòng tròn lửa bao quanh Băng Không Tinh Linh, kìm chế phạm vi nó hoạt động.
Ngọn lửa không làm cho Băng Không Tinh Linh thương tổn gì lớn, nhưng nó lại cực kỳ sợ hãi, liên tục kêu hoảng né tránh.
"Ài, may mắn gặp hoàn cảnh sinh tồn sung sướng, vì thế hoàn toàn không có ý chí chiến đấu." Sở nhìn Băng Không Tinh Linh biểu hiện quá nhu nhược, nói: "Cũng không sao, huấn luyện một thời gian nhất định là một con Hồn sủng không kém."
Sở Mộ để cho Mạc Tà tiếp tục duy trì hỏa diễm lượn lờ chung quanh, Băng Không Tinh Linh không thích nhiệt độ từ hỏa diễm, ngay cả kỹ năng Hàn Băng Nhận cũng quên mất, cứ đứng tại chỗ không ngừng kêu thảm.
"Con Băng Không Tinh Linh này khờ thật, nhưng tương đối khả ái." Sở Mộ lắc đầu bất đắc dĩ, cảm thấy không cần thiết đả thương nó làm gì, trực tiếp niệm chú ngữ hồn ước.
"Gào... gào..."
Đúng lúc này, bên ngoài huyệt động truyền tới thanh âm Băng Chuẩn đang tức giận.