Khi tám thế lực lớn tuyên bố muốn đàm phán với Tân Nguyệt Địa, cả Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa đồng loạt oanh động.
Không ai nghĩ tới liên minh tám thế lực lớn tiến công một lãnh thổ độc lập nho nhỏ lại thất bại thảm hại, đối phương vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Thậm chí tám thế lực lớn còn bị ép buộc đến mức phải chủ động đưa ra đề nghị đàm phán.
Nếu như trước cuộc chiến có người nào nói như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng đầu óc tên đó có vấn đề.
Nhưng bây giờ chuyện không tưởng đã biến thành sự thật, cho dù tám thế lực lớn và các phe phái cố ý che giấu cuối cùng vẫn truyền ra ngoài.
Hội nghị đàm phán diễn ra trong một tòa thành phía dưới Vân Môn. Đây là thành trì được Vân cảnh xây dựng, chủ yếu là phòng ngừa Tân Nguyệt Địa đánh ngược lại Vân cảnh trong quá trình chiến tranh diễn ra.
Trước đó không có người nào tin là thật, nhưng bây giờ đã tiến vào giai đoạn đàm phán.
Ai dám cam đoan Tân Nguyệt Địa đang nắm lợi thế không vồ ngược một cú?
Song phương đã quyết định đàm phán, quân đoàn hiển nhiên sẽ đi theo bảo vệ thành viên cao tầng. Nhưng cả hai vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, tạm thời đóng quân chờ đợi kết quả.
Số người đàm phán không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có ba người Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên và Liễu Băng Lam.
Tạm thời bọn họ còn chưa rõ ràng bên kia phái ai tới thương lượng.
Thực lực Sở Mộ bây giờ rất mạnh rồi, cho dù đối diện phái ra nhân vật cấp lãnh tụ cũng có thể toàn thân trở lui. Cho nên bọn họ không cần lo lắng đám người kia sử dụng âm mưu quỷ kế.
Ngày hè ánh nắng chói chang, nhưng trong khu vực Thiên Sơn vẫn lạnh giá, băng sương đông cứng cả tòa thành.
Ba người Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Băng Lam chậm rãi đi trên đường chính.
Bọn họ chờ đợi trong chốc lát, một hồi sau phía Vân cảnh từ từ xuất hiện bốn người.
Sở Mộ nhận ra bốn người này, đó là chưởng môn Thần Tông - Hàn Nham, quân sư hải quân Ô Bàn – Trí Nang, Hỏa phu nhân cùng với Thần Tông - Tiêu tông chủ.
Tiêu tông chủ xuất hiện hẳn là chịu trách nhiệm điều hòa quan hệ song phương, thật ra hắn đã không màn thế sự từ lâu rồi. Chiến tranh cũng tốt, ích lợi cũng được, muốn chém giết cứ việc chém giết, hết thảy mọi chuyện không còn liên quan đến hắn. Trừ phi Thần Tông gặp tai nạn hủy diệt, ngoài ra hắn sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Trừng Phạt điện chỉ là một phe phái trong Thần Tông, cho dù có bị toàn diệt cũng không liên quan đến Tiêu lão tông chủ.
Ba người kia đoán chừng là bị tám thế lực lớn đẩy ra làm đại biểu, bởi vì xuất hiện trong trường hợp thật sự rất mất thể diện.
Sở Mộ nhìn đám người kia đi tới, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, bàn tay khẽ đảo ngưng tụ một đoàn ma diễm màu đen.
Sở Mộ phe phẩy bàn tay qua lại hù dọa đám người Hàn Nham, Trữ An, Hỏa phu nhân mặt mày tái nhợt.
"Sở Mộ, ngươi làm cái gì đó? Đã nói là đàm phán, ngươi muốn giết chúng ta hay sao?"
Hàn Nham vội vàng nói.
Hai người khác quay đầu nhìn sang Tiêu tông chủ.
Bây giờ ai cũng biết vương giả Tân Nguyệt Địa là một kẻ tính tình quái dị, điên cuồng hiếu chiến, thực lực đạt tới cao đẳng Bất Hủ. Hơn nữa, hắn còn thu phục một con Hồn sủng Hoàng Tuyền, lấy khí thế áp đảo đánh bại Thiết Quân.
Vì thế hắn đã bị liệt vào danh sách những nhân vật cực kỳ nguy hiểm, lúc này đám người Hỏa phu nhân, Hàn Nham thấy Sở Mộ là sợ hãi phát run.
"Sở Mộ, bình tĩnh chớ nóng, trước hết nghe bọn họ nói thế nào !"
Tiêu lão tông chủ bình thản nói.
"Ba người bọn họ đỡ không nổi một chiêu của ta, bọn họ có tư cách gì nói chuyện ở chỗ này?"
Sở Mộ xoay vòng quả cầu ma diễm đen nhánh, bộ dạng làm như tùy thời đều có thể ném ra.
Tiêu lão tông chủ liếc sang ba người bị dọa hồn phi phách tán, hắn gật đầu rất là chân thành:
"Nói cũng đúng !"
Ba người Hỏa phu nhân, Trữ An, Hàn Nham nghe thấy Tiêu lão tông chủ nói câu này cũng muốn khóc rồi. Rốt cuộc hắn đứng về phe nào chứ?
Cấp chưởng môn?
Sở Mộ bây giờ cần phải đặt cấp chưởng môn vào trong mắt sao?
Ý tứ của hắn quá rõ ràng rồi, đi tìm một vị lãnh tụ tới rồi hãy nói.
Ba người Hỏa phu nhân, Trí Nang, Hàn Nham tức giận xanh cả mặt.
Nhưng mà bọn họ quả thật không phải là đối thủ của Sở Mộ, hoàn toàn không có tư cách đàm phán. Bọn họ có quyền quyết định thay tám thế lực lớn sao?
Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, tốc độ tu luyện của người này tại sao nhanh đến trình độ này? Thời điểm tại Ấn cốc, Hỏa phu nhân có thể bóp chết hắn dễ dàng, thế mà thời gian chỉ qua không lâu mọi chuyện đã bị đảo ngược triệt để.
"Hừ, nếu chiến tranh có lãnh tụ tham dự, ngươi cảm thấy Tân Nguyệt Địa có thể an ổn tới ngày hôm nay?"
Hàn Nham tức giận nói.
"Không có? Vậy hắn là thứ gì, một đống cứt sao?"
Sở Mộ xoay người lại chỉ về phía tù binh Thiết Quân đang bị áp giải ở đằng xa.
Thiết Quân bây giờ đã bị phong ấn linh hồn, thể lực cũng suy yếu tới cực điểm, mặt mày hắn trắng bệch không còn chút máu. Khí sắc nhìn từ bên ngoài còn không bằng dân chạy nạn đói bụng lâu ngày, làm gì còn có khí phách bá đạo của một vị thống soái hải quân Ô Bàn.
Thấy bộ dạng phó thủ Thiết Quân như thế, thần sắc một gã nam tử trung niên ở hậu phương lập tức phát sinh biến hóa.
Tên này rõ ràng là cố ý nhục nhã hải quân Ô Bàn.
"Ta tới nói chuyện với ngươi !"
Bỗng nhiên một thanh âm từ trong tòa thành truyền tới, sau đó một gã nam tử đứng trên lưng một đầu Yêu Linh xuất hiện ở giữa không trung.
Người này mặt ưng, mình hổ, thần sắc kiêu ngạo tột đỉnh, nhìn qua là biết hắn thuộc hạng người tàn khốc vô tình.
Khuôn mặt hắn còn rất trẻ, nhưng mái tóc có hai đường trắng cho thấy số tuổi chân thật phải cao hơn rất nhiều.
Hắn khống chế Yêu Linh Hồn sủng cũng âm tà chí ực, làn da xanh thẫm, móng vuốt kéo dài gần bằng thân hình của nó.
"Nguyên... nguyên thủ..."
Quân sư Trí Nang ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người xuất hiện lại là chỉ huy tối cao của hải quân Ô Bàn.
Hải quân Ô Bàn hiện tại vốn nằm trong tay sáu người, bao gồm Trí Nang, Thiết Quân cùng với bốn vị hải quân chủ soái đức cao vọng trọng.
Mặc dù sáu người bọn họ có thể tùy ý chi phối hải quân Ô Bàn, mệnh lệnh cho toàn quân thi hành nhiệm vụ.
Nhưng Trí Nang vô cùng rõ ràng chỉ cần vị nguyên thủ này còn sống, hải quân Ô Bàn chính là của hắn.
Tiêu lão tông chủ cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn tới nguyên thủ hải quân. Lão tông chủ biết người này tên là Phan Quân, tới tận bây giờ mới biết được thì ra hắn là một trong những chủ mưu núp sau màn phát động chiến tranh.
"Ta tới nói chuyện với ngươi, đủ tư cách chưa?"
Nguyên thủ tối cao của hải quân Ô Bàn - Phan Quân bay tới khu vực đàm phán, cặp mắt lạnh lẽo nhìn vòa Sở Mộ.
Sở Mộ không nói gì, chỉ im lặng đối diện với hắn.
Hai loại ma diễm đen trắng dần dần mất đi khống chế hiện ra từ làn da Sở Mộ, lặng lẽ bốc cháy. Nội tâm hắn cũng táo bạo như núi lửa sắp sửa bộc phát.
Cái mặt ưng này… Sở Mộ đã ghi khắc vào trong tâm khảm.
"Thực lực tăng cường rất nhanh! Mới không gặp ít lâu đã có thể ngồi ngang hàng với chúng ta."
Nguyên thủ Phan Quân mỉm cười nhàn nhạt, ngữ khí có vẻ như là bề trên khen ngợi tiểu bối.
Liễu Băng Lam và Triêu Lãnh Xuyên đồng thời cảm thấy áp lực cực lớn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mộ liền phát hiện tên này đang mất bình tĩnh.
Liễu Băng Lam nhìn Sở Mộ tràn đầy kinh ngạc, tại sao một người luôn trầm ổn tĩnh táo như hắn lại nổi giận dễ dàng như thế?
"Ngươi không phải là người thừa kế bia khóc, nhưng lại nhận được lực lượng cường đại trong thời gian ngắn. Xem ra thiếu nữ Thế Chủ Thụ đã cung cấp cho ngươi chỗ tốt rất lớn, từ một kẻ bất nhập lưu bước lên vị trí như hiện tại."
Nguyên thủ Phan Quân tiếp tục cười nhạo Sở Mộ.