Trước đó không lâu, Tân Nguyệt cung điện còn đang thương nghị làm thế nào để ngăn cản liên minh tám thế lực lớn tiến công. Tất cả mọi người mất ăn mất ngủ chỉ vì lo lắng Tân Nguyệt Địa tồn vong.
Giờ phút này, cả đám người ở trong đại điện hội nghị cũng đang sầu mi nhăn mặt.
Lần này bọn họ âu lo không phải vì Tân Nguyệt Địa sắp sửa diệt vong, mà do Sở vương ban tặng món quà quá lớn làm cho bọn họ ứng phó không kịp.
Lãnh tụ nhân loại, phó thủ Thiết Quân của hải quân Ô Bàn đã bị bắt sống. Sở vương đánh lui hải quân Ô Bàn coi như xong, nhưng mà tin tức bắt sống một vị lãnh tụ áp giải trở về khiến cho các nguyên lão và thống soái đều hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm.
Thời điểm Sở Mộ áp giải một đầu Cự Quy thú cao đẳng Bất Hủ và một gã nam tử hung thần ác sát trở về Vạn Tượng thành đã dẫn đến oanh động thật lớn, lúc này cả đám người Tân Nguyệt cung điện mới tin đó là sự thật.
Như vậy bây giờ bọn họ phải thương nghị xử lý phó thủ Thiết Quân của hải quân Ô Bàn như thế nào. Rốt cuộc là tử hình nhằm tạo ra lực chấn nhiếp hay là trao đổi tù binh tìm kiếm lợi ích?
Cũng có người khuyên Sở Mộ không nên giết cường giả lãnh tụ, làm thế sẽ kích động hai đại hoàng tộc phái quân chinh phạt.
Đáng tiếc là Sở Mộ tâm ý đã quyết, bao nhiêu người khuyên nhủ cũng vô dụng.
Một là Sở Mộ còn chưa quên lúc ban đầu ở Ấn cốc, nguyên thủ Ô Bàn khiến cho hắn cảm thụ đau đớn tê tâm liệt phế và thống khổ cùng cực. Ngoài ra Tân Nguyệt Địa đã giành thắng lợi trong hai trận chiến oanh liệt, bây giờ không cần phải sợ hãi bất kỳ thế lực nào nữa. Hắn giết chết lãnh tụ Thiết Quân chính là muốn tuyên bố với tất cả thế lực nhân loại rằng Tân Nguyệt Địa không sợ bọn họ, tránh cho bọn họ mượn gió bẻ măng gây ra phiền toái sau này.
Sở Mộ là vương giả Tân Nguyệt Địa, thay đổi thế cục chiến tranh cũng là công lao của hắn.
Mặc dù trước giờ hắn rất ít khi xuất hiện, nhưng bây giờ toàn bộ người dân Tân Nguyệt Địa đều biết hắn, xem hắn là tín ngưỡng tối cao. Hắn nói muốn giết, vậy thì tất cả mọi người sẽ đồng lòng hô to, tuyệt đối không có một ai phản đối.
Chiến tranh kéo dài thêm mấy ngày, chiến hỏa không ngừng bốc cháy ở chung quanh biên cảnh Tân Nguyệt Địa.
Có rất nhiều thế lực lợi dụng thời cơ xông vào Tân Nguyệt Địa, tận lực cướp bóc tài nguyên ở trong tòa thành và các khu mỏ khoáng, Mê giới. Mỗi ngày đều có hàng loạt khu vực phát sinh chiến đấu, cho dù tám thế lực lớn chiến bại cũng không hề ảnh hưởng đến đám người tham lam này. Bọn họ chỉ biết cướp bóc Tân Nguyệt Địa càng nhiều càng tốt.
Thế nhưng, đám người này chỉ là quân đội rời rạc, tuy đông nhưng chiến lực không mạnh. Trải qua mấy ngày phá hoại Tân Nguyệt Địa, mấy chục vạn người không ngừng giảm bớt, Tân Nguyệt cung điện phản công càng lúc càng mạnh.
Thời gian ba tháng trôi qua, chiến tranh kéo dài từ mùa xuân đến mùa hạ, chiến hỏa mới dần dần rút đi.
"Sở Mộ, Sở Mộ, bọn họ tìm chúng ta đàm phán."
Triêu Lãnh Xuyên vội vàng chạy vào trong trang viện Sở Mộ, vui mừng báo tin.
Sở Mộ rất ít khi tham gia hội nghị, phần lớn tin tức là do Băng Lam cho người thông báo.
Mà lần này Triêu Lãnh Xuyên không thể che giấu vui sướng trong lòng, tự mình chạy ra khỏi hội nghị tìm Sở Mộ thông báo tin vui.
"À, bọn họ muốn ngưng chiến, hay là thế nào?"
Sở Mộ bình tĩnh vuốt ve khải giáp bóng loáng trên người Chiến Dã, mở miệng hỏi.
"Nhất định là muốn ngưng chiến, bọn họ còn có tư cách gì đánh tiếp? Chiến trường Đông Cuồng Lâm bốn mươi vạn đại quân bị chúng ta tiêu diệt hơn phân nửa, sau đó liều mạng tiến công chỉ còn lại năm vạn, binh lực còn không bằng một phần tư so với lúc ban đầu."
"Hải quân Ô Bàn bên kia tổn thất quân đoàn chín vạn người, hơn nữa phó thủ đang nằm trên tay chúng ta. Bọn họ nhiều lắm là tụ binh ba mươi vạn hải quân tại Quan hải phô trương thanh thế, chắc chắn không dám tiến vào Ám Thiên hải một bước. Những thế lực nhỏ xông vào lãnh thổ Tân Nguyệt Địa đúng là có tính uy hiếp, nhưng sau đó không biết tại sao lần lượt rút lui hết rồi."
Triêu Lãnh Xuyên nhanh chóng nói ra suy luận của mình.
"Ta bảo Vũ Sa cho người tiêu diệt những thế lực xông vào Tân Nguyệt Địa quậy phá."
Sở Mộ cười nói.
"Tiêu diệt?"
Triêu Lãnh Xuyên nghe thế liền ngây ngẩn cả người.
Khó trách những thế lực nhỏ kia rút lui khỏi Tân Nguyệt Địa còn nhanh hơn thời điểm tiến vào, thì ra hang ổ ở nhà đã bị Vũ Sa bứng gốc rồi.
Bàn về lòng dạ độc ác, Triêu Lãnh Xuyên còn thua xa Thiện Ác nữ vương. Hắn đã lĩnh giáo bản lãnh của nàng không ít lần, có lẽ đám người kia trở về thấy tòa thành của mình biến thành một bãi phế tích và đống thi thể rữa nát, hẳn là ruột gan lộn ngược cả lên. Cho dù hối hận cũng đã quá muộn rồi.
"Đây chính là nguyên nhân bọn họ tìm chúng ta đàm phán?"
Triêu Lãnh Xuyên nghi ngờ hỏi.
"Hẳn là thế, ẩn hình vương quốc của Vũ Sa bắt đầu nổi lên mặt nước rồi, cỗ lực lượng này dùng thời gian một tháng đầu tiên hủy diệt tất cả thế lực xâm nhập Tân Nguyệt Địa. Sau đó thừa dịp tám thế lực lớn điều binh đến chuẩn bị tiến công Tân Nguyệt Địa, bắt đầu xâm nhập ngược vào các phe phái của bọn họ. Tám thế lực lớn liên minh còn lại mấy chục vạn quân, nhưng bọn họ không dám tiến công chúng ta nữa. Đó là vì hậu viện sau đít bọn họ bị đốt cháy đen rồi."
Sở Mộ cười nói.
"Thì ra là thế! Hèn gì ta cảm thấy bọn họ vốn luôn tự cao tự đại, làm sao đi làm những chuyện mất thể diện như vậy."
Triêu Lãnh Xuyên bừng tỉnh đại ngộ.
Cuộc chiến tranh này là do hoàng tộc chỉ thị, tám thế lực lớn đồng loạt tham dự. Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Sở Mộ dựa vào thực lực cường đại trực tiếp quét sạch cường giả cấp chưởng môn các thế lực lớn, thậm chí cấp lãnh tụ cũng bị đánh bại.
Đại quân Yểm Ma, đại quân Hoa yêu, đại quân Hải tộc, ba lực lượng không thuộc về nhân loại tạo thành bức tường vững chắc bảo vệ Tân Nguyệt Địa, khiến cho tám thế lực lớn không có cách nào tiến vào một bước.
Trong khi địch nhân sa lầy chiến tranh tại Tân Nguyệt Địa, Vũ Sa đã chỉ huy thế lực ẩn hình vương quốc điên cuồng phát triển, âm thầm cho người giành lấy những chức vị quan trọng trong thế lực khác nhau, sau đó đoạt mất quyền khống chế các phe phái chiến bại. Vì thế những thế lực ở ngoài chiến trường phải vội vã kết thúc chiến tranh, nếu cứ tiếp tục lưu lại biên giới Tân Nguyệt Địa, bọn họ không chỉ cướp đoạt không được tài nguyên nơi này, mà còn có thể trở về với hai bàn tay trắng, hang ổ trống không.
Cho nên Triêu Lãnh Xuyên mới kích động chạy tới báo tin cho Sở Mộ biết liên minh tám thế lực lớn muốn đàm phán, Sở Mộ không hề cảm thấy kỳ quái.
Trên thực tế, Hải tộc đã bảo vệ đường ven biển Tân Nguyệt Địa, đại quân Yểm Ma không ngừng di động tham chiến, vương quốc Hoa yêu trải rộng khắp các đại thành hình thành cỗ lực lượng bền chắc như thép. Liên minh tám thế lực lớn đã ý thức được bọn họ đối mặt với địch nhân vô cùng cường đại, không chỉ là một khối lãnh thổ Tân Nguyệt Địa nho nhỏ. Thay vào đó Hải tộc Đông Hải, Yểm Ma thế triều, vương quốc Hoa yêu đã kết thành liên minh với Tân Nguyệt cung điện, lực lượng chân chính mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
"Vậy chuyện đàm phán có tiến hành hay không?"
Triêu Lãnh Xuyên nhìn sang Sở Mộ, phát hiện tên này càng lúc càng có khí phách của một vị vương giả.
Có lẽ thực lực tu luyện tới cảnh giới này chính là như thế, khí chất và tính tình cũng sẽ tự động thay đổi theo thời gian. Chính bản thân người trong cuộc cũng không ý thức được chuyện đó, chỉ có những người chung quanh mới cảm nhận được rõ ràng.
"Có !"
Sở Mộ nói rất dứt khoát.
Đàm phán chỉ tồn tại khi hai thế lực có địa vị ngang nhau, nếu không đó chỉ là lời nói suông, hoàn toàn không có giá trị thực tế.