Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 867: Nhà họ Tiền ở Trung Hải



Núi Lục Long ở Trung Hải.

Nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, được đặt tên từ sáu đỉnh núi nối lại với nhau thành hình rồng, là thắng cảnh và khu biệt thự nghỉ ngơi nổi tiếng ở Trung Hải.

Có thể có một biệt thự trên núi Lục Long, tận hưởng cảnh đẹp của nó, có thể thấy chủ nhân của biệt thự giàu có đến mức nào ở Trung Hải.

Mà người ở Trung Hải đều biết biệt thự kia thuộc về nhà họ Tiền, một gia tộc cắm rễ mấy trăm năm ở Trung Hải, một trong những thế lực không thể trêu chọc nhất ở Trung Hải.

Mặc dù nhà họ Tiền không mấy nổi danh trong giới lánh đời, nhưng các thế lực lớn thật sự trong giới lánh đời cũng không dám khinh thường bọn họ. Thế lực của nhà họ Tiền ở Long Quốc không mạnh, bọn họ chủ yếu chỉ phát triển ở nước ngoài.

Nhà họ Tiền cũng là một trong những thế lực mạnh nhất của thế giới ngầm phương Tây, nhưng bọn họ chỉ phát triển trong các quốc gia ở phương Đông, những thế lực ở thế giới ngầm rất hay hợp tác với bọn họ.

“Tiềm Long Tại Uyên”.

Chàng trai ngồi đánh cờ trong biệt thự đứng dậy, nhìn tấm biển trên đình nghỉ mát rồi đọc ra thành tiếng, làm như vô tình nói: “Ông nội, ông treo tấm biển Tiềm Long Tại Uyên trong đình này chẳng phải chứng tỏ rồng thật đang ẩn nấp, luôn tìm cơ hội bay lên chín tần mây sao”.

“Không biết bây giờ cơ hội đã đến chưa?”.

Ông lão ngồi đối diện chàng trai đang dọn dẹp bàn cờ hơi dừng tay lại, sau đó cười nói: “Tu Vĩnh, khó lắm cháu mới lên núi gặp ông một lần, chúng ta lại đánh thêm hai ván đi, bây giờ mấy người trong biệt thự kia không dám đánh cờ với ông, cũng chẳng có ai là đối thủ của ông, chỉ mỗi cháu có thể so với ông thôi”.

Tiền Tu Vĩnh cười, ngồi xuống cầm quân đen đi trước.

“Ông nội, ông thấy cam lòng sao? Nhà họ Tiền chúng ta ẩn nấp nhiều năm như vậy, đã đến lúc bay lên trời rồi. Tuy nhà họ Tiền chúng ta rất có tiếng tăm ở nước ngoài, nhưng trong giới lánh đời Long Quốc có mấy ai biết đến chúng ta chứ?”.

Tiền Tu Vĩnh chậm rãi nói, trong mắt hiện lên sự không cam lòng.

“Vẫn chưa đến lúc!”.

Ông lão đánh cờ, lạnh nhạt nói.

“Vẫn chưa đến lúc, bây giờ giới lánh đời hỗn loạn, là cơ hội tốt để nhà họ Tiền chúng ta phát triển!”, Tiền Tu Vĩnh không cam lòng nói.

Ông lão chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Bên cạnh hai người là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, năm tháng như không để lại chút dấu vết gì trên mặt chị ta, sườn xám trên người làm tôn lên vóc dáng vô cùng hoàn mỹ.

Chị ta quỳ xuống bên người bọn họ thuần thục pha trà, nếu có cao thủ trà đạo nhìn thấy chắc chắn sẽ xem như tri kỷ.

“Kỹ thuật pha trà của dì Thanh lại tiến bộ rồi!”.

Tiền Tu Vĩnh uống một hớp trà, khen ngợi.

Người phụ nữ được gọi là dì Thanh mỉm cười: “Nếu Tu Vĩnh thích thì có thể thường xuyên đến đây uống”.

Người phụ nữ nhìn qua chỉ lớn hơn chàng trai hai ba tuổi, nhưng lại nói chuyện giống hệt như trưởng bối.

Nếu ở Trung Hải có người nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phải trợn mắt há mồm. Liễu Thanh Ti được xem như nữ vương của thế giới ngầm Trung Hải lại đích thân pha trà cho người khác.

Phải biết rằng lúc hai mươi bốn tuổi, Liễu Thanh Ti đã một mình áp đảo các thế lực trong thế giới ngầm Trung Hải, có bao giờ tươi cười trước mặt người khác đâu.

Người ở Trung Hải đều cho rằng nữ vương thế giới ngầm Liễu Thanh Ti không biết cười.

“Bây giờ trong thế hệ trẻ tuổi của giới lánh đời thế giới, Thanh Nhi cháu xứng đáng là người đứng đầu!”.

Ông lão nói.

Liễu Thanh Ti lắc đầu đáp: “Bây giờ cháu cũng không có tự tin sẽ đanh bại được Bùi Thanh Y của thế hệ trẻ tuổi ở Long Quốc”.

“Bùi Thanh Y đúng là rất giỏi, nhưng không phải đối thủ của cháu, cháu là xứng nhất!”, ông già nói.

Tiền Tu Vĩnh cũng cười tiếp lời: “Thầy của cháu cũng từng nói trong thế hệ người trẻ tuổi của giới lánh đời Long Quốc, ông ấy xem trọng dì Thanh nhất, cho rằng dì chắc chắn là người đầu tiên bước lên trên bảng Thiên, hơn nữa còn có thể lên đến Thần cảnh!”.

“Hả?”.

Liễu Thanh Ti tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Thanh Ti có tài có đức gì mà được Điện chủ Sâm La khen ngợi đến mức này chứ!”.

“Thanh Ti, cháu đừng khiêm tốn, cháu hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi!”.

Ông già cười nói.

“Hầy!”.

Liễu Thanh Ti thở dài: “Chẳng lẽ bố nuôi và Tu Vĩnh quên Lâm Ẩn của nhà họ Lâm rồi sao?”.

“Lâm Ẩn à!”.

Vừa nghe thấy cái tên này, trong đình lập tức trở nên yên tĩnh, cho dù là ông lão hay Tiền Tu Vĩnh cũng mở to mắt, ánh mắt nặng nề.

Một lúc lâu sau đó, ông lão mới lắc đầu nói: “Lâm Ẩn quá mạnh, ông thật sự không có cách nào xếp cậu ta vào lớp người trẻ tuổi, không nói tới mấy người trẻ tuổi các cháu, cho dù là mấy ông già bọn ông cũng có mấy ai là đối thủ của cậu ta chứ?”.

“Ông nội, Lâm Ẩn thật sự mạnh đến mức đó sao?”.

Tiền Tu Vĩnh hơi không phục nói, hắn là tiểu đệ tử của Điện chủ Sâm La, ông nội cũng là cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, bây giờ chỉ hai mươi bảy tuổi đã bước vào cảnh giới bảng Thiên, chỉ chậm hơn Bùi Thanh Y mấy tháng. Vốn cho rằng ngoài dì Thanh, thế hệ trẻ trong giới lánh đời chỉ có Bùi Thanh Y có thể đấu với hắn một trận.

Nhưng Lâm Ẩn đột nhiên xuất hiện!

Lại còn có chiến tích khiến người ta giật mình, khiến hắn thấy tuyệt vọng, không nhìn ra được chút hy vọng có thể đánh bại Lâm Ẩn nào, tranh giành vị trí thứ hai với Bùi Thanh Y cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Trên cơ bản ông đã từng gặp tất cả cao thủ đương thời rồi, lại không tìm được ai có thể xấp xỉ với Lâm Ẩn, chỉ sợ nói không chừng trên người cậu ta thật sự có bí mật lớn, cơ duyên lớn”.

Ông lão lắc đầu nói: “Lâm Ẩn này ông không nhìn thấu được, sau này hai đứa có gặp Lâm Ẩn chỉ nên kính trọng đứng nhìn từ xa thôi”.



Lúc này Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y đã tới Trung Hải.

Lâm Ẩn đã đồng ý với Bùi Thanh Y là một tháng sau sẽ đi gặp Điện chủ Lăng Tiêu -ông cậu trong truyền thuyết kia với hắn ta, nhưng khoảng thời gian này anh định đến thế giới ngầm phương Tây tìm Caesar, điều tra xem ông cố Lâm Kình Thương ở đâu.

Anh cứ cảm thấy việc mất tích của Lâm Kình Thương có liên quan đến Caesar, nhưng bây giờ anh hoàn toàn không biết Caesar ở đâu, chỉ có thể tìm người giúp đỡ.

Bây giờ Lâm Ẩn không thể tin tưởng người của thế giới ngầm phương Tây, lần này đến phương Tây, có vài món nợ cũng phải đòi lại rồi.

Danh tiếng của nhà họ Tiền anh cũng có nghe nói, cho nên định đến Trung Hải nhờ nhà họ Tiền giúp đỡ, nhưng anh chỉ từng nghe nói đến chứchưa từng làm quen bọn họ, chỉ biết nhà họ Tiền cắm rễ ở Trung Hải thôi.

Lâm Ẩn ngồi trong một quán cà phê.

Một lát sau, Bùi Thanh Y bèn đi vào từ bên ngoài, nói: “Cậu Ẩn, đã hỏi thăm xong rồi, hôm nay người của nhà họ Tiền sẽ tham gia tiệc từ thiện bên Trung Hải, buổi tối chúng ta đi qua chắc chắn có thể tìm thấy người nhà họ Tiền”.

Bùi Thanh Y hơi bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên hắn ta nghe nói tới nhà họ Tiền, hỏi thăm người của điện Lăng Tiêu một chút mới biết nhà họ Tiền rất mạnh, chỉ là rất ít qua lại với người của giới lánh đời Long Quốc, cho nên mới không có tiếng tăm gì nhiều.

“Được, vậy buổi tối đi dự tiệc!”.



Tám giờ tối.

Trung Hải, khách sạn quốc tế Trung Hải.

Bên ngoài khách sạn lúc này tập trung rất nhiều siêu xe, trên cơ bản đều là siêu xe bạc triệu, không có chiếc nào là rẻ.

Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y đi tới bên ngoài khách sạn, sải bước đi vào trong.

Bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng rồi, tiệc từ thiện được tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Trung Hải.

“Đứng lại, hai người làm gì đó?”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv