Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 866: Trên đời này Lâm Ẩn thật sự vô địch rồi sao?



Người của liên minh nhà họ Cao hoảng hốt nhìn cảnh này, bọn họ chỉ thấy Lâm Ẩn phất tay một cái, hai mươi mấy cao thủ gồm cả cụ ông nhà họ Cao đang xông lên lập tức trở thành hai mươi mấy cái thi thể không đầu.

Cảnh này khiến bọn họ cực kỳ chấn động.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, lạnh lùng nói: “Cút đi!”.

“Nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không đợi tôi tự mình đến cửa thì không dễ giải quyết như vậy đâu!”.

Mọi người đã bị một kiếm này của Lâm Ẩn làm sợ mất mật rồi, một tên nhát gan vội vàng chạy xuống dưới chân núi, mấy người khác thấy thế cũng đều chạy như điên theo.

Trong đó dù là người luyện võ bảng Địa cũng không quan tâm đến hình tượng của bọn họ nữa, chỉ muốn chạy xuống dưới chân núi nói tin này cho gia tộc, tránh xảy ra hoạ diệt tộc.

Lâm Ẩn tuyệt đối không thể trêu vào!

Đây là suy nghĩ duy nhất của những người còn sống trong liên minh nhà họ Cao!

Người của nhà họ Lâm cũng bị cảnh này làm sợ đến ngây người, vốn tưởng rằng sẽ là một trận chiến kịch liệt, nhưng không ngờ nhiều người như vậy lại cứ thể bị Lâm Ẩn tiện tay giải quyết.

Trong đó còn có Cao Trường Thắng là cao thủ nằm trên bảng Thiên.

Cao Trường Thắng ở trong mắt Lâm Ẩn chẳng khác gì mấy người luyện võ có cấp bậc bảng Thiên bảng Địa cả.

“Ẩn Nhi, chẳng lẽ cháu đã đạt đến cảnh giới kia rồi sao?”.

Cụ bà nhìn Lâm Ẩn, nhẹ giọng hỏi.

Bà cũng từng hiểu về Thần cảnh qua lời của Lâm Kình Thương, Lâm Kình Thương vẫn luôn than rằng Thần cảnh khó vào. Trong lòng cụ bà hiểu rõ cho dù là Lâm Kình Thương ra tay, đánh bại Cao Trường Thắng trong một chiêu là chuyện dễ dàng, thậm chí giết chết lão ta luôn cũng được. Nhưng hoàn toàn không thể giết chết Cao Trường Thắng và hai mươi mấy cao thủ bảng Thiên trong một chiêu như Lâm Ẩn được!

“Cháu đã vào Thần cảnh rồi!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

“Tốt!”.

“Tốt!”.

“Tốt!”.

Cụ bà vui đến rơi nước mắt, khoé mắt ẩm ướt, lớn tiếng nói: “Ông trời phù hộ nhà họ Lâm chúng ta, nhà họ Lâm chúng ta có nhân tài xuất hiện rồi!”.

“Nhưng Kình Thương, ông đang ở đâu thế này!”.

Lâm Ẩn nhíu mày hỏi: “Bà cố, cụ có biết ông cố có kẻ thù hay bạn bè gì ở thế giới ngầm phương Tây không?”.

Với thực lực như Lâm Kình Thương lại mất hết tin tức sau khi tách khỏi anh ở phương Tây, chuyện này quá bất hợp lý.

“Người như Kình Thương nếu có thù oán sẽ lập tức báo thù ngay, chưa từng nghe nói có kẻ thù gì ở phương Tây, nhưng ông ấy là bạn với Vua Hắc Ám Caesar”.

Cụ bà im lặng suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vua Hắc Ám Caesar!”.

Lâm Ẩn nhíu mày, Vua Hắc Ám Caesar là người từng tham gia bao vây tấn công anh, xem ra muốn biết tin tức của ông cố chỉ có thể đi tìm Caesar thôi.

Nhưng bây giờ chưa được, còn phải xử lý chuyện ở giới lánh đời đã.

“Bà cố yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm ông cố trở về!”.



Sau khi những người còn sống trong liên minh nhà họ Cao xuống núi, cả giới lánh đời đều bùng nổ, chuyện Lâm Ẩn chém chết Cao Trường Thắng và hai mươi mấy cao thủ bảng Thiên chỉ với một kiếm xôn xao khắp giới lánh đời.

Núi Ngọc Hoàng, điện Lăng Tiêu.

Trong đại điện, Điện chủ điện Lang Tiêu – Diệp Đạp Thiên đứng khoanh tay, sắc mặt nặng nề.

Một ông lão râu tóc bạc trắng đứng bên dưới ông, chính là đại trưởng lão Diệp Phong của điện Lăng Tiêu, Bùi Thanh Y lo lắng không yên nhìn hai người, không biết bọn họ gọi mình đến có chuyện gì.

“Thanh Y, cháu có biết chuyện Lâm Ẩn một kiếm chém chết Cao Trường Thắng và hai mươi mấy cao thủ bảng Thiên chứ?”.

“Cái gì?”.

Trong chốc lát Bùi Thanh Y không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

‘Cậu Ẩn mạnh đến thế sao?’.

Diệp Đạp Thiên nhìn thoáng qua Bùi Thanh Y, thở dài nói: “Thanh Y, cháu đến nhà họ Lâm một chuyến, kêu Lâm Ẩn và Lâm Huyền Diệp tới đây đi!”.

Bùi Thanh Y nhìn sư phụ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con cũng không chắc mình có thể kêu cậu Ẩn và tiền bối Huyền Diệp đến được!”.

Sư phụ vẫn luôn rất nghiêm khắc với hắn ta, không ngờ lần này sẽ kêu hắn ta đi tìm cậu Ẩn, không biết là có chuyện gì nữa.

“Con cứ nói ông cậu của nó tìm nó là được!”.

Diệp Đạp Thiên lạnh nhạt nói.

‘Cái gì?’.

Bùi Thanh Y khó tin nhìn sư phụ, hắn ta không ngờ cậu Ẩn lại có quan hệ đó với sư phụ mình, chẳng trách lúc điện Sâm La muốn ra tay với nhà họ Lâm, sư phụ hắn ta đã ra tay hẹn đấu với Điện chủ điện Sâm La trên Nam Hải.

Nhà họ Bùi của hắn ta cũng muốn ra tay giúp đỡ, nhưng thực lực của ông nội hắn ta vừa mới khôi phục, hoàn toàn không phải đối thủ của mấy người Cao Trường Thắng, chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi.

“Được rồi, con đi đi!”.

Đại trưởng lão Diệp Phong phất tay, ý bảo Bùi Thanh Y có thể rời khỏi rồi.

Đợi Bùi Thanh Y đi rồi, Diệp Phong mới thở dài, nói với Diệp Đạp Thiên: “Ông chắc chắn muốn cháu của em gái ông dính dáng đến chuyện này chứ?”.

“Không phải tôi muốn thằng bé dính dáng vào, mà là thân phận của thằng bé nhất định sẽ bị cuốn vào chuyện này, đợi tôi nói với thằng bé rồi, nên lựa chọn thế nào, tự nó sẽ quyết định!”, Diệp Đạp Thiên cũng thở dài, ngơ ngác nhìn biển mây xa xa.



Trong Kiếm Môn, sau khi về đến đây, Liễu Bạch Y lập tức xử lý phe cánh của Liễu Nhược Tùng.

Nâng đỡ Danh Kiếm Chân Nhân ngồi trên ghế Môn chủ.

Lão cũng biết tính cách mình lười biếng, hoàn toàn không thích hợp với vị trí Môn chủ, dù sao bây giờ lão cũng chỉ bốn mươi mấy tuổi, còn có thể đánh đấm giúp Kiếm Môn mấy năm.



Trên một hòn đảo nhỏ ngoài Đông Hải.

Một người mặc áo choàng đen đứng trên một tảng đá ngầm, trong tay cầm một cây cần câu, tập trung câu cá, còn ngài Cố đứng ở nơi cách người đó không xa.

Ngài Cố nặng nề nhìn người áo đen:

“Lâm Ẩn đã về rồi, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn rất nhiều, ít nhất là nửa bước vào Thần cảnh!”.

Người áo đen nâng tay, thu lại cần câu vừa vung ra, cười nói: “Chỉ mới nửa bước vào Thần cảnh mà thôi, chẳng là cái gì với tôi cả, nhưng tôi đi tìm cao thủ Thần cảnh mà ông nói thì không biết đã trốn ở đâu rồi, cũng không có trong cái hang núi bí mật của Long phủ kia, có lẽ bị người ta giấu đi rồi”.

“Mấy tên Thần cảnh kia giống như con rùa đen rụt cổ vậy, nếu muốn trốn hoàn toàn không thể tìm ra được”.

Nếu có người nghe thấy lời của người áo đen chắc chắn sẽ rất giật mình, Thần cảnh cả trăm năm nay chưa từng xuất hiện chỉ là rùa đen rụt cổ trong miệng lão ta.

“Tiêu Túng Hoành đã chết, Lâm Ẩn đã khống chế được Mưu Môn trong tay, chỗ chúng ta đã không còn an toàn nữa rồi!”, ngài Cố nặng nề nói.

Không thể không thừa nhận, với thực lực của Lâm Ẩn bây giờ, lão ta hoàn toàn không phải là đối thủ.

“Lâm Ẩn đến đây thì tốt, tôi còn cần cái chìa khoá mở ra bí tàng Long phủ thật sự trong tay cậu ta, nếu bị mấy lão quái vật kia biết bí tàng Long phủ ở đây, đoán chừng sẽ chen chúc chạy tới, mà kho báu nhất định phải thuộc về tôi!”.

Ánh mắt người áo đen vô cùng nóng bỏng.

“Đừng quên lợi ích mà ngài từng đồng ý với tôi!”, ngài Cố nặng nề nói.

“Yên tâm! Tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời, nếu không nhờ vào tôi, ông có thể lớn mạnh đến mức này nhanh như thế sao?”, người áo đen hờ hững nói.

“Ông chuẩn bị sẵn sàng đi, không bao lâu nữa chắc chắn Lâm Ẩn sẽ đến đây tìm ông, nếu không thật có lỗi với chuyện tôi để lại nhiều sơ hở như vậy cho cậu ta”.

“Vì sao không trực tiếp bắt Lâm Ẩn luôn?”, ngài Cố nhỏ giọng hỏi.

“Ha hả!”.

Người áo đen cười nói: “Mấy tổ tiên của Long phủ cũng không phải người tốt lành gì, để Lâm Ẩn lót đường mới là an toàn nhất!”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv