『Chết tiệt... Ý chí của cơ thể này mạnh mẽ hơn ta tưởng. Nhưng theo dòng thời gian...』
Tôi nghĩ mình đã nghe giọng nói này rồi.
Kẻ phát ra giọng nói có vẻ như đang chán nản.
『Kukuku, may mắn thay, 2 phần của ta lại đang ở gần kề, chỉ cần ta có được một phần...』
Chuyện này giống như một tình huống chuunibyou vậy.
Hầu hết là do bầu không khí tạo ra cảm giác đó.
『Cảm giác gì thế này?... Có phải là do có sự hiện hữu của Windea không? Con bé vẫn còn sống! Nhưng...』
Đã 6 ngày kể từ khi Raphtalia đi lên núi rồi.
Buổi sáng ngày hôm đó.
“*Haizzz*...”
Nó lại xảy ra.
Dạo này, Atlas cứ chui vào giường của tôi mãi.
Do Firo cũng thỉnh thoảng ngủ ở đây, nên tôi cứ ngỡ đó là con bé nên không để ý lắm và đi ngủ trở lại.
Mỗi khi chuyện này xảy ra, tôi đều đi gọi Fohl, nhưng tình hình của Fohl lại dần thay đổi.
Vào buổi sáng của ngày thứ 2.
Fohl đã ăn phải quả lừa.
Trong giường của Atlas chỉ có một đống ‘dummy’. [1]
Ngày kế tiếp, thằng nhóc đột nhiên bị một cơn buồn ngủ hạ gục.
Tôi tin chắc rằng Atlas đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của thằng nhóc.
Xuất xứ của món thuốc đó là Gaelion.
Dạo gần đây, nó đã học được cách dùng Hơi Thở Gây Ngủ (Sleep Breath).
Rồi ngày kế tiếp... Tên nhóc bị cưỡng ép phải lăn ra ngủ bằng phương pháp vật lý.
Nó đang dần thua trước con bé.
Tôi băn khoăn chẳng biết cái chuyện quỷ gì sẽ xảy ra vào ngày hôm nay.
“Naofumi-sama! Em đã về rồi đây!”
Với một tiếng *Sầm*, cánh cửa mở ra và Raphtalia bước vào.
Trông em ấy như rất mong mỏi được gặp tôi, nhưng ngay khi bước vào, nét mặt em ấy thay đổi ngay tức thì.
“Gần đây, con bé rất thường lẻn vào đây. Em có cách gì giải quyết chuyện này không?”
“Ừm... Để cho rõ ràng, thì chưa có gì xảy ra hết, phải không ạ?”
“Cái gì là cái gì?”
Việc con bé này cứ bò vào giường của tôi khiến tôi thấy rất phiền toái.
Cả Firo lẫn Atlas đều chả thèm nghe khi tôi bảo chúng dừng lại.
Có lẽ tình trạng không đứng đắn này là thứ đã khiến cho Raphtalia trong sáng này nổi giận.
Em ấy thực sự nghĩ rằng tôi là một gã đàn ông thích ba cái trò đó à?
“Haa... Phải rồi. Naofumi-sama là người như thế mà.”
“Đi tìm Fohl đến đây đi. Tạm thời, anh lo lắng cho tên nhóc đó nhiều hơn.”
“Vâng.”
Hôm nay, tên nhóc đã bị đặt nằm theo kiểu ‘sumaki’ [2]
Không thể di chuyển được, tên nhóc, ngay trong nhà của mình, bị đặt nằm úp mặt xuống sàn suốt quãng thời gian đó.
“Naofumi-sama? Tại sao ngài không từ chối em ấy?”
“Hôm qua, anh chắc chắn là đã đuổi con bé ra ngoài. Nên con bé đã ngủ ngoài sân. Ngày trước đó, anh đã dùng tới phong ấn nô lệ, nhưng con bé vẫn đến, phớt lờ đi hình phạt.”
“Cô bé là loại Quỷ gì vậy chứ!?”
Khi tôi thử đuổi con bé ra, con bé ngủ ngoài sân. Và vì cơn đau của căn bệnh trước đây hành con bé nhiều hơn so với cơn đau từ cái dấu phong ấn nô lệ, nên con bé vẫn ngủ ngon bất chấp bị phạt.
Fohl rất là giận dữ.
Ngươi muốn ta làm gì mới được chứ?
Chính bản thân Fohl cũng đã bị cưỡng ép phải ngủ 2 lần rồi.
“Đúng rồi. Naofumi-sama là người như vậy cơ mà.”
“Mắc gì mà em lại phải lặp lại câu đó chứ? Em nói vậy là có ý gì?”
“... Có chuyện gì vậy, Naofumi-sama?”
Atlas từ từ thức dậy và hỏi một cách vô tư.
Nhóc thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra à?
“... Em không hiểu sao?”
“Em chỉ chia sẻ chỗ ngủ với ngài ấy thôi mà. Vậy là không được ư?”
“Nói thẳng ra là nó làm ta thấy phiền phức. Bộ cái dấu phong ấn nó không làm em đau đớn gì sao?”
“Hơi ấm mà con tim em nhận được nhiều hơn cả nỗi đau. Tại sao em không được ngủ chung với ngài chứ?”
“Anh trai của em sẽ làm nhặng cả lên.”
“Atlas! Tại sao em lại đến nhà của một người như ông ta chứ?”
“Đấy, thấy chưa.”
“Đừng quan tâm đến onii-sama. Em chỉ muốn được Naofumi-sama chú ý tới thôi.”
“Em nói cái gì!?”
Atlas đã gây ra một vụ rắc rối...
Cái quái gì đã khiến cho con bé này như vậy chứ? Có một khả năng.
“Raphtalia, và cả Fohl nữa.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện gì!?”
“Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc Yggdrasil.”
“Hả?”
Đúng rồi. Nếu quả như vậy thì mọi chuyện đều ăn khớp với nhau.
Rất nhiều loại thuốc quý đều có tác dụng phụ rất phiền phức. Có lẽ thuốc này gia tăng sự phụ thuộc về tinh thần của người dùng nó.
Đó là khả năng duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới.
“Nhìn vào bà Cố Vấn Chiến Đấu xem. Bà ta đã rất thiết tha gọi ta bằng cái tên Thánh Nhân-sama. Có lẽ thuốc Yggdrasil này có tác dụng phụ kiểu như một loại tình dược. Nên ta là người cho uống thuốc lãnh đủ. Nó thậm chí còn mạnh hơn cả cái giới hạn của cái phong ấn nô lệ nữa.” (Trans: WTH??? Vậy mà cũng nghĩ ra được à?)
Vậy là loại thuốc quý này tồn tại một khuyết điểm. Ừ, chắc vậy rồi.
Và tác dụng phụ của nó lên Atlas thì mãnh liệt hơn lên Babaa.
Nhưng tôi lại không thể gia tăng hình phạt của cái phong ấn nô lệ trên con bé. Làm vậy, rất có thể con bé sẽ chết.
“Dẫu sao, cho tới khi tác dụng phụ tiêu biến, chúng ta phải thật cảnh giác.”
“V-vâng!”
“Hả!?”
Raphtalia đồng ý với giả thuyết của tôi, nhưng Fohl lại trông rất ngạc nhiên..
“Ngươi không hài lòng chuyện gì à?”
“Kh-Không! Chắc hẳn là vậy rồi! Chắc hẳn là do tác dụng phụ rồi! Dù gì thì đó cũng là loại thuốc cực mạnh đã giúp Atlas hồi phục hoàn toàn mà. Nên tác dụng phụ của nó chắc chắn rất mạnh.”
“Ngài sai rồi, Naofumi-sama! Em khao khát Naofumi-sama từ tận đáy lo-”
“Bây giờ, Atlas, Cùng đi luyện Lv thật nhiều trong ngày hôm nay nào!”
“Ô, Naofumi-samaaaaaaaaa!”
Fohl tóm lấy Atlas và đi ra khỏi nhà.
Lần này khác hẳn với mấy lần trước.
Thật là sảng khoái.
Bất kể là làm gì, bọn họ vẫn là anh em cơ mà.
“Còn em, Raphtalia. Em kết thúc đợt tập huấn trên núi rồi à?”
“Chưa... Chúng em đã quyết định đổi nơi tập luyện, nên em chỉ ghé qua thôi...”
“Thánh Nhân-sama, Môn Sinh Raphtalia của tôi có ghé chỗ ngài không vậy?”
Babaa lớn tiếng hỏi tôi từ bên ngoài.
Môn Sinh à...
“Vậy sao...”
“Có vẻ như... Em phải quay về đợt tập luyện trên núi rồi.”
Hengen Musou à...
Có vẻ như việc tu hành rất gian khổ đây.
Tôi tự hỏi không biết nó có tốt cho tôi không nữa.
Có lẽ sau này tôi cũng nên học nó.
Nếu lỡ mà tôi lãnh một đòn tấn công gây sát thương tỉ lệ với khả năng phòng ngự thì tôi tiêu là cái chắc.
Đúng vậy, tôi sẽ cố dành ra ít thời gian rảnh để rự mình học nó.
“... Cậu bé, cậu có muốn sức mạnh lớn hơn nữa không?”
Ngoài kia, tôi thấy Babaa đang cố gắng tuyển mộ thêm Fohl.
... Nữ Hiệp Sĩ đang từ xa nhìn chăm chăm về phía tên nhóc với vẻ ghen tị.
Cô ta đã xin nghỉ phép để đi với Babaa nhưng chẳng lẽ cô ta chưa được dạy gì hết sao?
“Tôi-Tôi có nhiệm vụ chăm sóc cho em gái của tôi!”
“Ta không chấp nhận cậu trốn tránh với lý do kiểu đó. Vì Thánh Nhân-sama, cậu phải mạnh mẽ hơn nữa!”
“A-Atlas! Anh-Anh...! Anh aaaaaaaaaaaa!”
Vậy là số phận của Fohl đã được định đoạt ngay từ đầu rồi ư?
... Thế này thì không ổn rồi.
Nếu Fohl không có ở đây, làm thế quái nào mà tôi có thể ngăn chặn Atlas chui vào giường của tôi chứ?
Hửm? Atlas thì lại đang vẫy tay với tôi.
Tôi chắn chắn như vậy.
“Giờ thì không còn gì có thể ngăn cản em ngủ với ngài nữa.”
Chắc hẳn con bé đang nghĩ như thế.
Tôi phải tìm ra các biện pháp đề phòng thôi.
“Được rồi, để em tìm cách xử lý chuyện này. Naofumi-sama không cần phải quá lo lắng đâu!”
“À, được rồi. Nhờ cả vào em vậy.”
“Vâng. Chắc chắn em sẽ không để cho Naofumi-sama mắc phải sai lầm nào đâu.”
Nếu tôi để cho Raphtalia xử lý, mọi việc rồi sẽ ổn.
Mà khi nói ‘mắc phải sai lầm’, ý em là gì chứ?
Thế rồi sau khi đã ăn sáng, Raphtalia và những người khác một lần nữa lại lên đường.
Họ mang theo cả Fohl nữa.
*Cộc*,* Cộc*
Lại một lần nữa. Dạo gần đây nhà tôi rất hay bị trò Ping-Pong Dash quấy rầy. (Ping-Pong Dash: Bấm chuông bỏ chạy: V)
Bọn chúng chắc hẳn rất vui sướng khi thấy tôi ra mở cửa mà lại chẳng bắt gặp ai cả.
Đó là lý do mà, sau khi các nô lệ tập trung lại để ăn sáng, tôi đánh dấu check vào bảng giới hạn của nô lệ.
“Gần đây, có ai đó đã bày trò phá cửa nhà ta. Có ai có bất cứ điều gì cần phải nói không?”
... Không có ai giơ tay lên cả.
Thêm vào đó, cũng chẳng có con dấu phong ấn nô lệ nào được kích hoạt.
Vậy đó chẳng phải là hành động của một đứa nô lệ nào à?
Vậy thì...
Tôi liếc nhìn các người lính, và cả những người chủ cửa tiệm, những người đến mở tiệm trong làng.
Tất cả bọn họ đều lắc đầu.
... Vậy đó là ai chứ?
Tôi kiểm tra rồi.
Khi tôi mở cửa ra, chẳng có một ai ở đó cả.
Chuyện này xảy ra trung bình 3 lần một ngày.
Tôi vẫn có thể nhờ ai đó canh cửa, nhưng nếu vậy, họ có lẽ sẽ chẳng bày trò nữa.
Tuy vậy, tôi lại không thể để trò này tiếp diễn nữa.
*Cộc* * Cộc*
Nhân tiện nói luôn, ngày hôm qua tôi đã chờ sẵn ngay bên cánh cửa, và mở nó ra ngay lúc nghe thấy tiếng gõ.
Người gõ là Kiel.
Và cũng giống như Atlas, con bé bảo rằng đó là lần đầu tiên gõ cửa nhà tôi.
Con bé đến hỏi những mệnh lệnh nào cần thực thi trong ngày và con bé đi chung với một nhóm lớn nô lệ nên chắc hẳn con bé không phải là thủ phạm.
Còn ngày hôm nay, Kiel và những người khác đã lên đường đi bán rong rồi.
Những nô lệ còn lại trong làng chỉ là những kẻ khéo tay, và tôi đã bảo bọn họ không được đến nhà tôi sáng nay rồi.
Nên lúc này đây chắc chắn đó phải là tên tội phạm.
Hôm nay, tôi sẽ không để cho hắn thoát thân.
「Shield Prison!」
Tôi bắt giữ bất cứ ai ở bên kia cánh cửa.
Tôi mở cửa ra để xem coi ai là kẻ nghịch phá.
Cái tù giam đang rung lắc khá nhiều; Có vẻ như tôi đã thành công trong việc bắt hắn rồi.
“Có chuyện gì vậy, Ngài Bá Tước?”
“Rat, cô làm gì ở đây vào giờ này vậy?”
“Tôi đi dạo để thay đổi không khí một tí. Mà quan trọng hơn, ngài đang cố gắng làm gì vậy?”
“Dạo gần đây, có ai đó cứ gõ cửa nhà ta rồi bỏ chạy. Ta đã nói trong bữa điểm tâm rồi mà.”
“À, đúng rồi. Ra đây là thủ phạm à?”
“Ừ.”
“Tôi tự hỏi không biết đó là ai nhỉ.”
Thời gian hiệu quả của Shield Prison kết thúc và nó biến mất.
“KYUAAAAAAA!?”
...
Cả Rat và tôi nhìn sững vào nó với cùng cảm giác chán nản.
Đúng vậy, khi đã không phải là một nô lệ thì lẽ ra tôi nên nghi ngờ tới bọn ma thú. Nhưng tôi thực không thể ngờ có một con ma thú lại cố chơi trò Ping-Pong Dash này.
Gaelion đang cố gắng thoát thân bằng cách bay lên trời.
Tôi mở dấu phong ấn ma thú ra và kích hoạt hình phạt.
“KYUAAAA!?”
Gaelion rơi thẳng xuống đất và bắt đầu vùng vẫy.
Tính luôn cả cái đuôi, tổng chiều dài của con rồng đã đạt tới 2 mét.
Bây giờ, ngoại hình của nó trông như một con rồng hoàn chỉnh.
Nhưng cái đuôi vẫn còn to quá.
Nó có đôi mắt to, tạo ra ấn tượng nó là một đứa trẻ ngây thơ. Dù vậy, nó vẫn khá mập mạp.
Lv hiện tại của nó là 35.
Sự tăng trưởng của nó dã bắt đầu chậm lại. Nó không lớn tới mức mà tôi nghĩ nó sẽ đạt tới.
Taniko nghe tiếng kêu của Gaelion nên chạy đến.
“Gaelion, có chuyện gì vậy!?”
“Nó là thủ phạm. Ta bắt ngay tại trận.”
“Ể?”
Dường như Taniko đang thận trọng xem có nên bảo vệ Gaelion hay không. Con bé nhìn tôi.
“Đừng bao che cho nó. Nó làm sai thì nó phải chịu phạt.”
“Rõ... Gaelion hư. Cậu không được phép chơi khăm người khác. Hư!”
“Kyuaa...”
“Có chuyện gì vậy, Chủ Nhân?”
Firo nghe có tiếng ồn ào nên đến xem.
Chẳng phải con nhóc đang chơi với Melty sao?
“A, ngươi làm cho Chủ Nhân giận rồi kìa!”
Firo trêu chọc Gaelion và cố làm nó điên tiết thêm.
“Gaelion làm Chủ Nhân giận rồi. Đó là lý do Chủ Nhân chỉ thuộc về lưng của Firo mà thôi.”
“GYAUUUUUUUUUU!” [3]
Gaelion bắt đầu nổi giận.
Tôi cũng kích hoạt hình phạt của Firo luôn.
“AKYAAAAAA! T-Tại sao chứ?”
“Không cười vào những lỗi lầm của người khác.”
“Nh-Nhưng Chủ Nhân cười khi người khác...”
... Mà quả thật thì con bé nói không sai.
Tôi ngừng kích hoạt cái phong ấn ma thú.
Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của Raphtalia rồi.
Mặc dù tôi vẫn chẳng hề có cái ý định sửa đổi bản thân.
“Ngài không phủ nhận gì hết à!?”
“Ta cười vào những thất bại của kẻ khác nên ta không có quyền cảnh cáo người khác trong chuyện này.”
“Vậy sao...”
Rat đưa tay gãi đầu do cô ta thấy ngạc nhiên.
Tôi cười vào sự thảm hại của Witch và của Trash. Tôi cũng cười vào tình trạng của bọn Anh Hùng còn lại.
Nên tôi chẳng thể nào vào vai người thuyết phục kẻ khác đừng làm như vậy được.
Mặc dù tôi vẫn chẳng hề có ý định sửa đổi bản thân.
“Mặc dù em có xem Gaelion như là một đối thủ, nhưng em cũng không thể đi vòng vòng và nói năng như vậy.”
“Bu...”
“Nếu em làm chị tức giận, em biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
“Không!”
Cái trò hề quái gì thế này? Mặc dù chuyện này có thể xem như là một liệu pháp tốt cho Firo.
“Tại sao em lại ngỗ nghịch như vậy?”
Taniko vỗ nhẹ vào má của Gaelion.
Gaelion yếu ớt kêu lên ‘Kyuaaa’.
“Bởi vì cậu ấy chỉ muốn được chơi với ngài, cậu ấy nói vậy đấy.”
“Hả?”
“Ngài chưa từng chơi đùa với cậu ấy. Ngài chỉ chơi với con chim đó thôi.”
“Mu...!”
Firo và Taniko nhìn sững vào nhau.
Cứ mỗi khi có dính đến Gaelion, Firo đều trở nên nghiêm trọng.
Mà dù sao đi nữa, cũng chẳng phải là tôi chỉ chơi với Firo.
“Khoan, khoan... Vậy nếu ta không chơi với nó, nó sẽ làm vậy mãi?”
“KYUA!”
Gaelion gật đầu.
Tôi thật chẳng muốn chăm sóc nó chút nào.
Tôi nhìn về phía Rat.
“Sự thân mật cũng rất quan trọng. Cho cả 2 đứa chúng luôn.”
Vậy sao? Chẹp! Phiền phức quá.
“Vậy thì, Firo và Gaelion. Ta sẽ chơi với 2 đứa theo kiểu xoay vòng mỗi ngày. Tuy nhiên, nếu có ai trong 2 đứa quấy rầy đứa kia, lượt của đứa đó sẽ bị bỏ mất.”
“Mu...!”
“KYUA!”
Cả 2 đứa nhìn nhau và thốt lời phản đối.
“Nếu vậy, ta sẽ không chơi với đứa nào hết.”
“F-Firo hiểu rồi.”
“KYUA KYUA.”
Cả 2 bên đều đầu hàng và gật đầu đồng ý.
“Vậy ngày hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với Gaelion.”
“KYUA!”
“Ể...!”
“Nửa ngày đã trôi qua rồi. Ngày mai, em sẽ có nhiều thời gian hơn, nên cố chịu đi. Chẳng phải em là chị lớn trong 2 đứa sao?”
“Mu... Firo hiểu rồi. Được rồi.”
Firo miễn cưỡng mời Taniko đi tăng Lv.
Atlas cũng đi chung với cả bọn.
“À, đúng rồi, ngài Bá Tước này. Tôi cho rằng tôi nên nói cho ngài biết cách tận dụng một con rồng.”
“Cách nào?”
“Các loại dịch thể của rồng đều là nguyên liệu thuốc cao cấp không đấy.”
“Vậy à...”
“Nước bọt và hơi thở của nó có thể là những nguyên liệu rất tốt đó.”
À, đúng rồi, Atlas đã có thể tạo ra thuốc ngủ từ hơi thở của Gaelion.
Đối tượng được thử thuốc lại là anh trai.
Tôi tự hỏi làm thế nào mà tên nhóc đó lại dễ bị trúng thuốc dữ vậy...
“Tương tự như vậy, một vài bộ phận của Filo Rial cũng có thể dùng làm thuốc, nhưng... Cô bé đó lại cực kỳ đặc biệt. Tôi khuyên ngài nên bóc lột cô bé đáng yêu của ngài để kiếm thêm tiền.”
“Này, cô có chắc cô là người yêu ma thú chứ?”
Nước bọt của Firo à?
Chỉ có tên Motoyasu mới muốn thứ đó thôi.
Có lẽ tôi phải xem xét lại mới được.
“Vậy, Gaelion. Ta chơi gì nhỉ?”
“KYUA!”
Đuôi của nó vẫy như đuôi chó vậy. Nó trông rất vui.
Tôi đoán tôi sẽ dùng Frisbee Shield để chơi vậy.
Tôi biến đổi cái Khiên thành một cái đĩa Frisbee và ném nó đi.
Gaelion đường bệ đập cánh đuổi theo nó.
Cái đĩa bay đi khá xa.
Khi Gaelion bắt được cái đĩa Frisbee được ném đi, cái đĩa biến mất và quay trở về tay tôi.
Gaelion trông rất vui. Nó bay thẳng đến tôi và bắt đầu liếm mặt tôi.
Thật tốt khi Gaelion thật đơn thuần. Chứ chẳng giống như con chim lắm lời kia.
Sau khi chơi với Gaelion một lúc, tôi trở lại làm việc của mình.
Chú thích
[1] Kiểu như độn 1 cục gối dưới nệm ấy mà
[2] Kiểu bắt giữ tội phạm của Nhật bằng cách dùng chiếu tre/mền quấn quanh người rồi buộc dây cứng lại để đề phòng trốn chạy.
[3] Tiếng kêu của Gaelion thực sự thay đổi ở đây