Sáng hôm sau.
“Nghĩ lại thì, những hiệp sĩ có nhiệm vụ đưa tin không có ở đây.”
Tôi không nhìn thấy Nữ Hiệp Sĩ để truyền tin. Cô ta đâu rồi nhỉ?
Raphtalia, Rishia, và vài đứa nô lệ khác đã bị Babaa đưa đi cắm trại huấn luyện rồi.
Gaelion thì đang bông đùa với Atlas và Taniko...
Ọc*...
Bụng Gaelion đang biểu tình do đói bụng.
Nó ngốn trái cây Bioplant quá nhanh, việc sản xuất không thể cung ứng kịp.
“Vậy thì, các ngươi ngày hôm nay tiếp tục đi săn đi.”
“Vâ~ng.”
“Kyua!”
“Chúng em đi đây.”
“Atlas! Anh cũng đi nữa.”
Fohl tiếp tục gia nhập vào tổ đội đi săn như hôm qua.
À thì, có gì không ổn nhỉ?
“Tôi sẽ không cho bất kì kẻ địch nào tới gần Atlas!”
“Ổn thôi, Oni-sama. Vả lại thì Gaelion-chan cũng sẽ bảo vệ em nữa.”
“Không được chút nào! Làm sao anh có thể tin tưởng Atlas cho con ma thú này được...”
“Kyua!”
“Em không phải ma thú, Gaelion, đừng nghe Fohl nói làm gì.”
Và cuối cùng thì bọn nhóc đã rời đi, cũng huyên náo như vậy.
Bọn nhóc vui vẻ thì tốt thôi.
“Tốt rồi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ ra biển đi săn luôn đây, dù thế nào đi nữa tôi cũng muốn tăng Lv của mình luôn.”
Sadina nói một cách tự nhiên và tiến về phía bờ biển.
Bây giờ thì, tôi cũng nên làm công việc quản lý đất đai của mình luôn.
Những người dân làng đã nhận được chỉ thị từ tôi, nên trong khoảng thời gian ban ngày này ngôi làng khá vắng vẻ.
Và khi các nhóm bán rong rời đi nữa, số người sẽ còn giảm đi.
Tôi đã dạy một công thức thuốc đơn giản cho vài nô lệ Lemo cũng như những đứa nô lệ khéo tay khác và chúng cũng khá quan tâm đến việc làm thuốc.
Ngay sau buổi trưa, tôi thông báo rằng thức ăn do những nô lệ học nấu ăn làm đã sẵn sàng và tất nhiên là, chúng tôi đã dùng bữa trưa ngay sau đó.
Nói thế nào đây nhỉ, ngày hôm nay trôi qua thật yên bình.
Tôi cảm thấy bất an về những gì Rat có thể đang làm nhưng cô ta chắc đang trông coi những con ma thú ở trong chuồng của chúng.
“Ngài Bá Tước.”
Rat xuất hiện khi chúng tôi đang dùng bữa trưa.
“Bá Tước cũng cho phép ma thú được Thăng Cấp, đúng không.”
“Tất nhiên.”
“Tôi sẽ chọn ra một vài con ma thú sẽ sớm Thăng Cấp, nên ngài có thể trông nom chúng chứ?”
“Được rồi.”
Ngẫm lại thì đúng là những con ma thú cũng có thể Thăng Cấp nữa.
“Caterpilland ư?”
“Hẳn là nó. Nếu tôi nghiên cứu trên Caterpilland, nó sẽ không mạnh hơn được quá nhiều kể cả khi được Thăng Cấp. Chúng tuy phát triển nhưng năng lực của nó không cao đến vậy, cho dù đang ở nơi của Ngài Bá Tước.”
Hm...
Nói về điều này thì gần đây cô ta có nói rằng đang phân vân có nên cải tạo lại nó không.
Bao gồm cả khía cạnh đó thì đây là một loài khá yếu.
“Như vậy chẳng phải tốt hơn là không làm gì hết sao?”
“Đúng là vậy.”
Sau khi chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện về việc Thăng Cấp của ma thú và mấy thứ khác, tôi xuất hiện ở thị trấn.
Những sản phẩm của các cửa hàng đã cải thiện, chúng dường như có sự nâng cấp tốt hơn. Vấn đề là việc hình thành bè phái nhưng dường như Thương Buôn Phụ Kiện đã trở thành kẻ cầm đầu đám đó và cho đến giờ thì chưa có biến động lớn nào.
Tôi đến tòa dinh thự của Melty.
... Melty đang vật lộn với đống giấy tớ y như bà Nữ Hoàng vậy.
Không tin được... Cô bé giải quyết nó nhanh chóng, y như bà ta.
Melty làm...
Melty làm...
Melty tiếp tục làm...
Melty làm đến chết là lá la... (Đùa tí, 2 câu này không có trong bản Eng)
“Firo-chan, duyên dáng.”
“Un.”
Cô bé đang “tạo dáng” trước Firo nhằm giảm bớt áp lực công việc mang lại. (Ý là như kiểu mấy bạn nữ chụp ảnh ấy)
Thoạt nhìn, cô nhóc trông như đứa ngốc.
“Hai ngươi...”
Từng đứa trong tụi bây đều là đồ đầnー.
Nhưng tôi sẽ không nói điều đó ra đâu.
À thì. Đã từng nghe trước đây rằng, những đứa trẻ thông minh thì hay có những thói quen kì quặc.
Tôi chắc rằng đây cũng là trường hợp như vậy. (Main mà nghĩ tốt ư, chậc chậc)
Nhìn xem, Melty là đứa cuồng chim chóc, nên chắc cô bé có thể là loại người tôn sùng thái quá.
“Huh? Không phải Naofumi đấy sao? Anh muốn gì đây?”
“Ta đến đây để xem có tình trạng công việc như thế nào.”
“Chúng tôi đang làm rất tốt.”
Melty lấy một cái xe ngựa và quàng vào lưng Firo khi đang xoa bóp vai của mình.
Định cưỡi Firo ư?
Có phải cô nhóc này đang giả vờ như cưỡi một con ngựa hay thứ gì đó khác?
Tôi thật sự không hiểu nổi mối quan hệ giữa 2 đứa chúng nữa rồi.
“Những người trong lâu đài đang làm việc chăm chỉ và những người trong Guild Thương Nghiệp cũng nỗ lực vì lợi ích của Naofumi. Tôi đoán, vấn đề chính là lập trường của những mạo hiểm giả Á Nhân vẫn không hiểu toàn bộ hoàn cảnh bây giờ.”
“Ta hiểu rồi, thứ lỗi cho ta về những vấn đề đó. Bên cạnh đó, những hiệp sĩ truyền tin đâu nhở? Và ta cũng không biết một vài binh sĩ đang ở đâu nữa.”
“Huh? Anh chưa nghe gì à. Chúng tôi đã nhận được đơn xin nghỉ phép nói rằng Nữ Hiệp Sĩ và những binh sĩ khác đang đi cùng với Cố Vấn Chiến Đấu và đang tách biệt bản thân ở trên núi.”
Tôi gần như ngã ngửa.
Cái quái gì vậy?
Cô ta nói muốn được học, nhưng lại đi xa như vậy để cho kì nghỉ ư!?
Động lực của cô ta là như thế nào vậy!?
“Mà, Naofumi đã có kĩ năng dịch chuyển rồi, nên việc di chuyển thật dễ dàng, đúng không? Bây giờ chúng tôi chỉ cần nhận tin nhắn đến từ lâu đài nữa thôi nên mức độ ưu tiên giảm xuống.”
“Vậy ra đó là kiểu như vậy sao... Dù ta chưa bao giờ thử dùng cô ta để gửi chỉ thị về lâu đài.”
“Chỉ là do Naofumi không dùng cô ấy thôi. Chúng tôi vẫn trông cậy vào vào cô ấy khi Shadow có những mệnh lệnh chính thức khác.”
Những giấy tờ ở chỗ Metly đang ngồi... Có một số được đánh dấu chữ thập trên đó.
Tôi có nên viết rằng đó là một trò đùa không? Tôi mô phỏng ra thiết kế của một cái máy bay giấy.
“Nhắc mới nhớ, đó là luật lệ của của thị trấn ư? Ta chắc rằng nó được viết ở một chỗ nào đó rồi.”
“Phải, vùng đất dưới sự bảo hộ của Khiên Hiệp Sĩ, nhưng tuy nhiên, Á Nhân vẫn đang cố gắng đối xử phân biệt chống lại con người.”
“Thật là rắc rối.”
Phân biệt đối xử bị cấm tiệt, Khiên Hiệp Sĩ luôn đối xử với Á Nhân và con người như nhau, tôi đã ban hành luật lệ bằng văn bản cho mọi thứ rồi.
Nhưng không phải là tôi không hiểu.
Nhưng có những kẻ ngu ngốc nghĩ rằng chúng có thể làm bất kì việc gì chúng thích ở đây, chỉ bởi vì, tôi là Thần của bọn chúng (Thần của Á Nhân).
Dĩ nhiên, tôi sẽ không khoan nhượng cho những thể loại như vậy.
Tôi sẽ không tha thứ bất kì ai phân biệt đối xử mà không có lý do chính đáng. (Chắc ý là Witch vs Trash là trường hợp này:3)
Chỉ cần có bản ghi chép lại, nếu họ làm mà có lý do, tôi có thể tha thứ trong một mức độ nhất định nào đó.
Nếu không thì tôi sẽ không thể phân biệt đối xử với mấy tên Anh hùng kia, đúng không?
“Ah, may mắn thay. Những nô lệ của Naofumi đang tuần tra xung quanh nên chúng ta quản lý mà không gặp bất kì vấn đề nào. Nhưng khi thị trấn mở rộng hơn nữa, có thể có một số náo động chúng ta không thể bỏ qua được.”
“... Chắc cũng tương tự như những chuyện xảy ra ở thành phố lâu đài.”
“Đúng vậy. Chúng tôi phải chịu đựng với một mức độ nào đó nhưng tôi lấy làm lạ khi những người từ Silt Welt và Shildfrieden biết được điều đó.”
Melty thở một hơi dài.
Đứa trẻ như vậy buộc phải chịu đựng gánh nặng với chức vụ quản lý tầm trung. Đúng thật, để trở thành một Nữ hoàng thì sẽ khó khăn lắm.
“Tôi sẽ nói thật. Chúng tôi đã bí mật giữ chúng khỏi Naofumi nhưng có nhiều đứa trẻ Á Nhân bị bỏ rơi quá, chuyện này thật rắc rối.”
“... Hả?”
“Naofumi chỉ chọn duy nhất Á Nhân để làm nô lệ, đúng không? Tuy nhiên, không thể tránh khỏi nếu người ta bỏ rơi những đứa bé gần thị trấn và ngôi làng, muốn những đứa trẻ đó trở thành bề tôi của Naofumi mà không biết đến điều đó.”
“Thế cô định làm gì với nó?”
“Tạm thời, chúng tôi quyết định đưa những đứa trẻ đó trở về nơi mà chúng tôi nghĩ là chúng thuộc về, dựa trên đánh giá ngôn ngữ và chủng tộc. Không phải là chúng tôi không thể phân biệt được chủng tộc mà chúng tôi còn phải chịu những chi phí đưa những đứa trẻ đó về nước nữa. Nhưng chúng tôi không biết chúng lại nghiêm trọng như thế nào.”
“Vậy nên những quốc gia Á Nhân đã có những hành động?”
“Bây giờ, anh có thể cảnh cáo họ ở những nơi công cộng không? Chuyện này rắc rối quá.”
“Vậy sao... Ta hiểu rồi.”
Không trực tiếp quấy rấy tôi là thứ họ nói khi họ trở nên tức giận.
Tôi tự hỏi có cách nào để giải quyết vấn đề này không.
Dĩ nhiên, không phải là tôi không thể chọn những đứa trẻ bị bỏ rơi và biến chúng thành nô lệ.
Nhưng tôi làm thế, có khả năng sẽ có nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi hơn.
Tôi hiểu điều này nên tôi không thể làm vậy.
“Quả đúng là chúng ta được hưởng lợi từ tiền của những mạo hiểm giả Á Nhân, nhưng kiểm soát họ cũng khó... Và bên cạnh đó, có cả con người cũng đến đây nữa.”
Dù theo phía nào, tộc Á Nhân vẫn đáng được coi trọng.
Ngẫm lại thì, khi nhìn ra phố, có rất nhiều Á Nhân đang qua lại.
“Nếu Firo-chan không ở đây khi có những náo loạn trước đây xảy ra, thì e rằng có nguy hiểm rồi.”
“Hiểu rồi, vậy ra ta đã được giúp đỡ rất nhiều.”
“Nếu anh đã hiểu vấn đề rồi, tại sao không cảnh cáo họ đi? Ít nhất thì cũng cho đến hết ngày hôm nay.”
“Được rồi.”
Tôi mang Melty theo và đi tới quảng trường thị trấn.
Tôi đứng trên bục cao ở quảng trường và nói lớn.
“Er... Nào mọi người, những người đang nổ lực cho sự phát triển của thị trấn và tất cả các Nhà thám hiểm đang hoạt động ở thị trấn, có vài điều mà ta muốn mọi người lắng nghe.”
Sau khi kiểm tra rằng tất cả mọi người đã tập trung lại, tôi bắt đầu thông báo.
Tôi không có ghi chú nào (note ở tay dùng để thuyết trình ấy) nhưng nó là một nhiệm vụ đơn giản khi nói những câu mà tôi đã ghi nhớ trước đây.
“Gần đây, một số người đã có quan niệm sai lầm rằng chúng ta là tầng lớp đặc quyền và đã gây ra một số rối loạn. Đó là lý do tại sai ta lạo đứng đây thông báo hôm nay. Hãy ghi nhớ. Không hề có phân biệt gì giữa nhưng chủng tộc ở đây.”
Một phần ba số Á Nhân bắt đầu ồn ào.
“Ta không có ý nói phải quên đi quá khứ và làm bạn bè. Tuy nhiên, dù đó là thị trấn hay ngôi làng, mục đích của chúng ta là tái thiết nơi đây. Mục tiêu của ta không phải tạo ra một thị trấn ở Melromarc mà cung cấp những đặc quyền cho Á Nhân, ta còn muốn tạo ra một chính quyền còn hơn những gì những người từng sống ở nơi này trước đây có. Đừng quên điều này.”
Trong chừng mực nào đó, tôi nghe nói rằng người cai quản trước đây muốn truyền bá nhận thức rằng Á Nhân và con người là những sinh vật bình đẳng, kể cả về quyền lợi lẫn phân biệt đối xử.
Tôi cũng tham gia vào động cơ đó.
“Cũng giống như vậy, gia tăng số nô lệ không phải do đây là một tổ chức từ thiện, mà là vì mục đích tăng cường tiềm lực chiến tranh chống lại Đợt Sóng. Xin hãy nhớ rằng ta không có ý định nhận bất kỳ đứa trẻ bị bỏ rơi nào.”
Đây là một vấn đề mà tôi bắt buộc phải công khai.
Nó không phải thứ gì mà có thể bị lãng quên.
Jeez... Không phải họ thật sự nghĩ rằng họ có thể hỏi bất kì điều gì từ Thần-sama ư?
Cho dù đó có là Silt Welt hay Schild Frieden...
Đấy là những những quốc gia có thể rồi tôi sẽ đến, nhưng tôi hi vọng đấy không phải là loại quốc gia mà không muốn bị ảnh hưởng, nếu có thể.
Khi mà những vấn đề như vậy đang xảy đến.
Tôi kết thúc thông báo mà không gặp rắc rối nào, và trở về làng sau đó.
Sau khi nghe thêm vài lời đổ lỗi của Melty vì làm trì hoãn công việc của cô bé, trong khi đó nguyên nhân thực sự chính là bởi cô bé này đùa với sách vở bằng trò máy bay giấy. Cô nhóc đã nhờ Firo dạy cho làm thế nào để làm một cái và dùng những tờ giấy ở trên bàn-những tờ mà mà có chữ Thập vẽ lên đó như một trò đùa.
Nghĩ về nó thì, tôi đã từng làm máy bay giấy với lũ trẻ trước đây.
Mặc dù chúng bay không được tốt lắm bởi vì chúng tôi dùng lá cây Bioplant thay vì giấy thường.
Tôi nghe nói rằng trên tờ giấy đó chính là những kế hoạch của thị trấn.
Thật vậy, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Khi tôi nói vậy, mặt Melty đỏ bừng, cơn cuồng loạn bộc phát và bỏ đi cùng với Firo sau đó.