Một ngày đẹp trời, sau khi kết thúc buổi học.Hôm nay lại không phải đến công ty,Dung Âm và Phạm Gia Tuệ đã có dịp ngồi vào quán cà phê tâm sự.Buổi hẹn này Phạm Gia Tuệ là người cố ý sắp xếp mời Dung Âm.
Thật sự cô có chuyện muốn nhờ Dung Âm giúp đỡ.
Dung Âm cũng cảm nhận được Phạm Gia Tuệ dường như có tâm sự,cho nên cô không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề.
“Em có chuyện gì sao? Muốn chị giúp gì đúng không?”
Phạm Gia Tuệ nhìn Dung Âm,suy nghĩ rất lâu,sau cùng cô lấy ra một chiếc hộp không nhỏ cũng không lớn để trước mặt Dung Âm.
Dung Âm nghi hoặc nhìn vào chiếc hộp.
“Đây là gì?”
Phạm Gia Tuệ bèn đáp ngay.
“Đây là đồ của em trai chị… Đường Minh Vũ.Hôm nay em gặp chị, chỉ muốn nhờ chị trả cái này lại cho anh ấy giúp em”.
Nghe vậy Dung Âm liền nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.Bên trong có khá nhiều món quà đắc tiền, còn có một sấp tiền với mệnh giá nhỏ được gói gọn trong một chiếc hộp.
“Là của Minh Vũ tặng cho em đúng không?” Dung Âm là người tinh ý, từ lâu cô đã biết Minh Vũ thích thầm Phạm Gia Tuệ,cho nên đã không ngừng giúp đỡ Phạm Gia Tuệ mọi lúc mọi nơi.
Nhưng tại sao bây giờ con bé lại trả lại?
Phạm Gia Tuệ chợt im lặng, cô run rẩy khi giáp mặt với Đường Minh Vũ, cô cũng lo lắng khi nói chuyện với Đường Dung Âm.Hai người họ dù sao cũng là chị em, nếu như chị ấy biết cô tổn thương em trai mình…Chị ấy chắc chắn sẽ giận cô.
Thấy Phạm Gia Tuệ không nói gì,Dung Âm chợt cười khẽ.
“Sao hả? Em sợ điều gì… Tại sao em không tự tay mình trả cho Minh Vũ,hai em có chuyện gì sao?”
Phạm Gia Tuệ siết chặt tay ở dưới gầm bàn, đôi mắt xao động ngước lên, cô khẽ lắc đầu.
“Dạ không… Chẳng qua bây giờ em muốn trả lại những gì anh ấy đã tặng cho em, số tiền còn lại em sẽ cố gắng đi làm trả lại sau…”
"Gia Tuệ…! Em không có tình cảm với Minh Vũ sao? Em ấy rất thích em đấy…"Dung Âm chợt thở dài, dịu dàng nói hết ra sự thật.Cô muốn xem phản ứng vừa Gia Tuệ là như thế nào.
Phạm Gia Tuệ sững người.
“Anh ấy thích em thật sao?” Lúc trước cô cũng có chút nhận ra Đường Minh Vũ hình như thích mình, nhưng cô liền nhanh chóng gạt bỏ, vì cô không dám chắc điều đó đúng.
Một người như cô làm sao có thể lọt vào mắt anh.Cô không xinh đẹp, thân hình cũng không hoàn hảo.Người như cô đi học còn bị bạn bè chọc ghẹo là con vịt xấu xí, chứ đừng mơ mộng được một người con trai vừa đẹp trai giàu có như anh để ý.
Dung Âm nắm lấy tay Phạm Gia Tuệ, mỉm cười.
“Chẳng lẽ em không nhận ra,em ấy luôn xuất hiện bên cạnh em mọi lúc sao? Vì việc gì mà em ấy lại quan tâm đến một người lạ như em”.
“Nhưng em lại nghĩ không phải như chị suy đoán.Thật ra anh ấy không phải thích em đâu… Mà có thể là một lý do nào đó” Phạm Gia Tuệ cứ luôn tự ti bản thân, cô biết mình không xinh bằng chị gái của mình, cho dù có học giỏi nhưng con đường phía trước cô biết rất khó đi.Cô không nên lệ thuộc vào người đàn ông đó.
Anh đẹp trai, tính tình lại tốt bụng.Anh có rất nhiều cô gái tình nguyện chạy theo anh, cô làm gì có thể được như các cô gái đó mà đặt lên tình cảm với anh.
Thật ra anh và cô hoàn cảnh còn khác xa, làm người yêu của anh cũng chẳng phải dễ dàng.
Đúng lúc này, một câu nói đầy chanh chua của một người phụ nữ vang lên.
“A… Thì ra con nhỏ hỉ mũi chưa sạch này chính là người Đường Minh Vũ đã để ý sao?”
Dung Âm chợt nhận ra giọng nói này.Nó luôn làm cô thấy khó chịu mỗi khi nghe đến.
Cuối cùng là sự xuất hiện của Cao Hà Nhi, bên cạnh cô ta còn có một người con gái.
Dung Âm ngẩng đầu lên, người con gái này làm sao cô có thể quên được.
Đây chẳng phải là cô diễn viên người mẫu Gia Mỹ gì đó từng xuất hiện với Vũ Hoàng Long trên ti vi rồi sao?
Mới đây hai người này đã thân thiết đến như vậy sao?
Cao Hà Nhi trừng mắt nhìn Phạm Gia Tuệ, lên giọng.
“Sao không trả lời…?”
“Hỏi ai thế,đùng đùng xuất hiện ăn nói trổng không… Muốn nói chuyện thì ăn nói cho đàng hoàng vào” Thái độ của Dung Âm lạnh lùng,ánh mắt tỏ vẻ chán ghét khi nhìn hai người họ.
Cao Hà Nhi nhìn Dung Âm bằng ánh mắt khinh thường,cố ý mỉa mai cô.
“Tưởng đâu hôm đó cô quyết tâm muốn rời xa Vũ Hoàng Long.Vậy mà chỉ mới lên giường với anh ta được vài hôm lại không muốn rời xa anh… Ở đó mà làm bộ làm tịch…”
Nghe xong,Dung Âm không hề tức giận, thậm chí còn nở một nụ cười thật tươi.
“Ôi chao … Hình như có ai đang ghen tị phải không? Nghe nói trước đây cô không được như tôi, muốn lên giường với Vũ Hoàng Long lắm mà chả được”.
“Cô…” Sắc mặt Cao Hà Nhi biến sắc.
Cô ta căm phẫn trong lòng không ngờ chỉ mới mấy ngày mà Đường Dung Âm đã thay đổi.Không còn dáng vẻ nhút nhát như xưa mỗi lần gặp cô.
Gia Mỹ là một người rất thích Vũ Hoàng Long, thì trong mắt cô ta,Dung Âm chính là một tình địch nặng ký mà luôn khiến cô ta phải bằng mọi cách phải đánh bại.
Nhìn đi nhìn lại Gia Mỹ cũng không biết mình thua kém người phụ nữ này điểm gì mà Vũ Hoàng Long có thể từ chối cô một cách lạnh lùng như thế.
Nghĩ đến hôm đó khi cô cứ nghĩ sẽ được lên giường với anh, vậy mà Vũ Hoàng Long đã làm một chuyện khiến cô càng căm ghét người phụ nữ này hơn.
Quả thật thủ đoạn của anh khiến cô không lườn trước được, nhưng biết phải làm sao bây giờ,khi cô đã rất thích anh.
“Hà Nhi! Chị nói đây là vợ của Chủ Tịch Vũ sao…? Tiếc thật chứ?” Gia Mỹ cũng đưa nét mặt khinh thường giống như Cao Hà Nhi chế giễu Dung Âm.
Dung Âm không tức giận với Cao Hà Nhi, nhưng câu nói của Gia Mỹ nói ra tại sao cô lại căm ghét đến như vậy chứ?
“Ý cô là sao?”
Gia Mỹ nhếch môi cười khẩy thản nhiên nhìn Dung Âm.
“Thì tôi tiếc tại sao Chủ Tịch Vũ lại kết hôn với một người phụ nữ thấp kém như cô…So với địa vị của anh thì cô không hề xứng”.
Bây giờ Gia Mỹ có địa vị trong giới, nên con mắt của cô ta cũng xem như đang để ở cấp độ cao khác.Cô ta cho rằng Dung Âm không có tư cách để nói chuyện với cô ta.
Thật ra việc Dung Âm là con gái của Đường Cố Phong cũng chẳng có ai biết rõ.Họ chỉ xem trên truyền hình là Đường Cố Phong có hai người con là Đường Minh Vũ và Đường Giai Du được công khai bên ngoài nhiều.Với lại trước đó Dung Âm từng ngồi tù,cho nên việc cô bị lãng quên cũng đều dễ hiểu.Nhưng đó là với những người không liên quan đến chính trị hoặc là không thuộc tầng lớp trong giới thượng lưu.Còn đối với tất cả thương nhân, doanh nhân và cả những người thuộc biên chế nhà nước đều biết nhà họ Đường bao gồm có bao nhiêu người con.Việc liên quan đến Dung Âm và Hướng Vãn, Đường Cố Phong cũng dùng nhờ những người thuộc ban lãnh đạo nhà nước, nghiêm cấm các bài báo viết về hai người hoặc là bôi nhọ gia đình của ông.
Đây là cách tốt nhất ông muốn bảo vệ Dung Âm và Hướng Vãn, tránh họ bị người đời xì xầm.Bởi vì một người từng ở tù và một người bị tâm thần,đương nhiên cũng có ảnh hưởng rất nhiều với mối quan hệ xung quanh của nhà họ Đường.
Cho nên việc Gia Mỹ đang công kích Dung Âm vì cô ta nghĩ cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường cũng chỉ qua lời kể bịa đặt của Cao Hà Nhi.
Cũng bởi vì Cao Hà Nhi bị Đường Minh Vũ uy hiếp nên cũng chẳng dám hé răng ra ngoài nữa lời về chuyện của Dung Âm.Dẫu vậy cô ta lại có chút thích thú khi Gia Mỹ mỉa mai Dung Âm, cô biết Dung Âm sẽ không bị ảnh hưởng nhưng cũng sẽ khiến cô ấy chịu không nổi sẽ về nói lại với Vũ Hoàng Long.Cô thừa biết tính tình của Vũ Hoàng Long rồi,anh làm sao bỏ qua khi vợ mình bị người ngoài ức hiếp.
Thật tình cô cũng chả ưa Gia Mỹ, nhưng vì cô ta cứ liên tục làm phiền cô như thế, cô đành phải bày ra trò này thôi.
Một lát sau,Dung Âm mặc kệ hai người họ, cô thở dài rồi nhìn Phạm Gia Tuệ,hờ hững tâm sự.
“Gia Tuệ! Em biết không… Hôm trước chị đã định không muốn đến công ty làm rồi, mà Vũ Hoàng Long lại nằng nặc muốn chị đến…Em có muốn biết nguyên nhân vì sao không?”
Phạm Gia Tuệ cũng tỏ vẻ thơ ngây, cô biết ý đồ của Dung Âm, liền hùa theo.
“Dạ muốn… Nguyên nhân gì vậy chị?”
“Thì anh ấy nói có một cô người mẫu nào đó không biết thân biết phận trước ngày đám cưới anh chị diễn ra, đến trước mặt anh ấy ngang nhiên lột đồ khoe đường cong,muốn lên giường với chồng của chị… Nhưng anh ấy nói đường cong đó không sánh bằng chị,cho nên anh ấy nhường chỗ người khác rồi!”
Ngay sau đó,Dung Âm thu lại nét mặt tươi cười của mình, cô lạnh lùng ngước mắt lên nhìn Gia Mỹ.
Cả người Già Mỹ chợt run rẩy.
“Tôi thấy ba chữ “Đồ tiện nhân” mới xứng với thân phận của cô đó Gia Mỹ…”
Cao Hà Nhi nhíu chặt mày, không hiểu ý của Dung Âm.
“Dung Âm! Cô làm sao vậy?”
Lúc này Dung Âm mới chỉa ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Cao Hà Nhi, khẽ cất tiếng.
“Cô đã cho cô ta xem chiếc CD của hai chúng tôi sao?”
Cao Hà Nhi chột dạ, sự căng thẳng hiện lên trong ánh mắt của cô ta.Trong lòng thầm chửi Gia Mỹ, chắc chắn con nhỏ này đã làm chuyện gì rồi.
Sự im lặng của Cao Hà Nhi cùng với thái độ của cô ta,Dụng Âm cũng ngầm hiểu những suy đoán của mình đã đúng.Người đem lãng hoa cùng với tấm thiệp hâm doạ đến bệnh viện chính là Gia Mỹ.
Đúng thật là trơ trẽn, cô ta lấy cái quyền gì mà viết những từ ngữ đó xúc phạm cô chứ! Người đang ngồi vào vị trí vợ của Vũ Hoàng Long chính là cô và mãi mãi cô sẽ không để ai có thể cướp đi những gì mà cô đang có.
Gia Mỹ cảm nhận được sự thay đổi của Dung Âm, nhưng không vì thế mà cô trùng bước.Gương mặt vẫn hóng hách nhìn Dung Âm, chợt nói.
“Đừng tỏ vẻ mình đáng thương nữa, cô lấy được Vũ Hoàng Long cũng nhờ giả vờ gãy chân.Anh ấy thương hại cô,cho nên mới bất đắc dĩ mới lấy cô thôi”.
Câu nói của cô ta không khiến Dung Âm tức giận, nhưng lại làm cho Phạm Gia Tuệ bỗng trở nên phẫn nộ.Cô đưa tay mạnh trên bàn,lập tức đứng lên, chỉ tay vào mặt cô ta lớn tiếng nói.
“Cô đừng tưởng ỷ mới có một chút chỗ đứng trong ngành giải trí lại vênh váo.Mới nổi tiếng thì lo giữ hình tượng của mình đi, chứ đừng nghĩ một chút lại muốn đi cửa sau…Từ nãy đến giờ cô nói là tôi ngửi được mùi hồ ly toát ra từ trên người của cô.Sao…Muốn làm tiểu tam giật chồng của chị ấy sao?”
Phạm Gia Tuệ tính tình nóng nảy, có thể ăn nói không dịu dàng nhưng lại rất thông minh.Quan sát từ nãy đến giờ cô cũng hiểu được hai người phụ nữ này đến đây chỉ cố ý công kích chị Dung Âm của cô.
Cô làm sao để yên cho họ ức hiếp chị ấy được chứ!