"Được. Vậy tôi cho anh nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu tôi vẫn không thể thích anh, vậy chúng ta sẽ ly hôn. Anh đồng ý chứ?" Tuyết Vũ nói. Đây là điều kiện cuối cùng cô trao đổi cùng hắn. Sau khi trả thù xong, cô đâu còn lí do gì ở chung với nhà họ Lục, tất nhiên là phải li hôn. Từ giờ cho đến nửa năm sau, vậy là quá đủ cho kế hoạch của cô rồi. Thần Hạo thoáng khựng người, rồi vẫn chấp thuận: "Được. Nếu sau nửa năm anh không thể khiến em rung động, anh sẽ tác thành cho em."
Tất nhiên, anh không phải kiểu dễ buông xuôi như vậy. Ly hôn cô sao? Không có đâu!
Trong thời gian nửa năm này, anh nhất định sẽ khiến cô yêu mình. Tuyệt đối sẽ không để chuyện ly hôn diễn ra.
Nhưng anh đâu biết, bản thân mình vốn dĩ đã là con mồi rơi vào trong bẫy của bác thợ săn là cô, chứ không phải là thợ đi săn.
"Hy vọng anh không nuốt lời."
"Anh không biết nuốt lời là gì." Thần Hạo như cười như không lấy trong túi ra một hộp quà, đưa cho cô: "Quà Giáng Sinh của em."
"Cảm ơn." Tuyết Vũ nhận lấy, hờ hững liếc qua vỏ ngoài bằng nhung mềm mại.
Loading...
Cô không tò mò lắm với thứ bên trong. Quà con của kẻ thù giết hại cha mẹ, có gì mà ham.
Huống hồ, với một người có tiền như Lục Thần Hạo, cô đại khái cũng có thể đoán ra nó là cái gì. Chẳng hạn như trang sức hay váy vóc gì đó, đám công tử, đại gia lắm tiền đều thích tặng quà theo kiểu phong trào như vậy còn gì. Chẳng có gì lạ.
Người được tặng quà không nôn nóng, nhưng trái lại người tặng quà lại nóng lòng cứ như mình mới là người nhận quà.
Thần Hạo giục: "Mau mở ra xem đi."
"Trở về tôi sẽ mở xem sau. Anh không có ý kiến gì chứ?" Tuyết Vũ phũ phàng bóp nát luôn sự mong chờ của ai kia, bỏ chiếc hộp xinh xắn vào luôn trong túi áo. Chờ khi về phòng cô sẽ bỏ nó vào trong va li, đỡ nhìn thấy, đỡ ngứa mắt.
"Không có. Quà là của em, em muốn mở khi nào cũng được." Thần Hạo xua tay, cười méo mó.
Anh nào dám có ý kiến chứ. Chỉ cần cô thích, thể nào cũng được. Chắc là cô muốn trả đũa khi nãy anh chưa mở quà cô xem đây mà. Phụ nữ thù dai ghê! Có điều, lúc đó vì nôn nóng muốn kéo cô ra đây nên không thấy vội lắm. Giờ sự nghiệp vĩ đại "cua vợ" đã thành công bước đầu, không còn phải lo lắng cái gì nữa, anh lại thấy háo hức muốn xem quà cô tặng là gì rồi.
Thế nên, vừa về đến phòng, Thần Hạo hồ hởi lấy
hộp quà của Tuyết Vũ tặng ra bóc. Trông hộp quà to thế này, chắc là món quà khá là to đây. Anh chắc mẩm là thế, những tưởng mở nắp ra là sẽ thấy quà luôn. Ai dè, vẫn là một cái hộp. Không chỉ là một hộp mà là được lồng rất nhiều hộp, chẳng khác nào đang bóc hành tây vậy, bóc mãi không hết.
Thần Hạo nhíu mày, quay ra nhìn người nào đó đã leo lên giường ngủ say từ khi nào. Cô troll anh đấy à?
Không bỏ cuộc, anh tiếp tục mở, nhưng bên trong vẫn là hộp quà. Anh mở, mở, mở. Cuối cùng chỉ còn lại một chiếc hộp nhỏ xíu đặt vừa lòng bàn tay. Tốt nhất là bên trong phải có thứ gì đó có ý nghĩa, bằng không tối nay anh sẽ không để cô ngủ yên. Nhắm mắt, hít sâu. Thần Hạo mở chiếc hộp cuối cùng ra. Đó là một chiếc kẹp cà vạt mạ vàng bốn số chín, mặt trên có khảm một miếng đá sapphire đen hình chữ nhật óng ánh, huyền bí, cao quý. Nhưng nói về mặt giá trị thì không cao lắm, so với người có địa vị cao quý như Thần Hạo càng không xứng chút nào.
Có điều, Thần Hạo đâu quan tâm điều ấy. Thứ anh để ý nhất chỉ là, nó là quà cô tặng. Chỉ cần là quà của cô, cho dù chỉ là một chiếc kẹp giá vài chục ngàn, anh cũng thấy vui. Còn chưa nói, mẫu kẹp cà vạt này anh chưa thấy trên thị trường bao giờ, kiểu thiết kế rất mới lạ. Chắc chắn là đồ hiếm có!
Thể rồi sáng hôm sau, có vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng chuyên dùng đồ hàng hiệu giá toàn tiền tỉ nay bỗng dưng lại mang một chiếc kẹp cà vạt trị giá hơn năm triệu đồng đến cuộc họp các bộ phận.
Giám đốc các bộ phận thấy vậy, kinh sợ không thôi.
Họ có nhìn nhầm không vậy? Sếp tổng vậy mà lại mang chiếc kẹp rẻ tiền đó trên người? Thế này chắng phải tự hạ thấp tôn nghiêm của bản thân xuống sao. Tổng giám đốc không để ý, chả lẽ thiếu phu nhân lại không biết?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ nào có ai dám dạy đời cấp trên. Vả lại, không thể phủ nhận, sếp tổng mang nó cũng đẹp lắm ấy chứ, khí chất quyền quý phát ra từ xương tủy kia nào có bị ảnh hưởng gì tới món đồ rẻ tiền cho chó cũng không thèm ngửi ấy đâu. Con cháu gia tộc thế gia có khác, cho dù mang đồ rách trên người vẫn đẹp miễn chê. Chả khác gì mang đồ hiệu.
Đám nhân viên nam thấy sếp tổng mang đẹp, liền kéo tới gặp Thạch Đường, lân la hỏi thăm sếp mua ở đầu để đi mua.
Khổ nỗi, Thạch Đường nào có biết địa chỉ bán chiếc kẹp đó đâu. Nó là quà Giáng Sinh thiếu phu nhân tặng sếp tổng đấy, anh làm sao biết được. Mà anh nói họ không tin, cứ bảo anh giấu, không muốn nói cho anh em biết.
Thấy phiền quá, anh trợ đành khai ra Tuyết Vũ. Cứ nghĩ đám người này sẽ ngại thân phận của Tuyết Vũ, không dám bén mảng tới hỏi. Ai dè, bọn đấy vì đẹp bất chấp tất cả, liều mạng cử ra một người đi hỏi. Anh này là nhân viên bộ phận sản xuất, chăm chỉ, có năng lực. Tuần vừa rồi còn được Tuyết Vũ khen, cô khá là có ấn tượng về hắn. Nghe hắn hỏi, cô không làm khó dù chỉ nửa lời, cứ thế nói cho hắn địa chỉ.
Anh nhân viên nọ mừng rơn, cám ơn cô rồi đi luôn. Thế nên anh ta đâu có biết, một tin nhắn ra đời ngay sau đó.
"Anh Hai, chuẩn bị nổ đơn mẫu kẹp V309." Khắc Dương đang bận họp, đọc qua tin nhắn của cô, không hiểu ý lắm nhưng không có thời gian gọi, tạm thời để sang một bên.
Cho tới cuối chiều, trang web bán lẻ trực thuộc tập đoàn Trần Thị có gần hai ngàn đơn hàng kẹp cà vạt được đặt từ nhân viên tập đoàn Hải Vận.
Khắc Dương sau khi nghe trợ lý báo cáo, nhớ tới tin nhắn của Tuyết Vũ, mới hiểu ra ý của cô, không khỏi tán thưởng cô một phen. Không biết cô lại dùng chiêu gì mà dụ được toàn bộ nhân viên tập đoàn Hải Vận mua hàng từ thương hiệu phụ kiện mới thành lập đã đăng ký nhưng chưa kịp khai trương của Trần Thị.
Nghĩ nghĩ, anh cầm điện thoại gọi cho cô. "Nói xem, em đã dùng cách gì mà dụ được toàn bộ nhân viên bên đó vậy?"
Tuyết Vũ đang làm việc, nghe vậy nhắn mày, không hài lòng với cách dùng từ của anh: "Dụ đâu mà dụ. Anh có cần dùng từ khó nghe vậy không." Khắc Dương bật cười: "Vậy thì dùng từ gì?" "PR!" Tuyết Vũ cảm thấy không thể phù hợp hơn. "Rồi thì PR. Giờ em nói được chưa?"
Tuyết Vũ cười khì, chống tay xuống bàn, bàn tay còn lại tinh nghịch quấn lấy lọn tóc bồng bềnh, hờ hững nhìn văn kiện trước mặt, nói:
"Có gì đâu, anh nhớ chiếc kẹp mẫu bữa em lấy không? Em đã tặng nó cho Lục Thần Hạo rồi."
"Gì cơ? Em tặng cho Lục Thần Hạo rồi?" Khắc Dương sững sờ, giọng nói lại không có gì thay đổi. Tuyết Vũ không nhận ra, vô tư nói tiếp: "Đúng vậy. Sáng nay hẳn mang đi làm, đám nhân viên nhìn thấy mới tạo ra hiệu ứng đẹp như vậy đấy. Thế nào, em có thông minh không?"