Sư Tôn, Người OOC Rồi

Chương 6: Người ngoài cuộc



Edit: MegSau khi đã chuẩn bị ổn thỏa, Trần Tẩy bước ra khỏi cửa, lại vừa vặn chạm mặt sư tôn cũng đang mở cửa phòng.

Y bước lên: “Sư tôn, chào buổi sáng.”

Lâm Tịnh Nhiễm gật đầu với y.

Đúng lúc này, một con hạc giấy lại bay ra từ trong phòng Lâm Tịnh Nhiễm, lướt tới trước mặt Trần Tẩy.

“Làm quen đi, nó sẽ dẫn đường cho ngươi.”

Trần Tẩy vui vẻ ra mặt, y tươi cười đáp: “Cảm ơn sư tôn!”

Có thể là do bị nét cười của đồ đệ lây nhiễm, nơi khóe mắt của Thanh Ngọc tiên tôn dường như cũng xuất hiện độ cong mờ nhạt: “Muốn đến chỗ nào, nói với nó một câu là được.”

Trần Tẩy gật mạnh đầu, y tò mò nhìn hạc giấy một lúc, lại vươn tay sờ nó: “Thời gian tới phải làm phiền mi rồi.”

Hạc giấy như thể nghe hiểu lời y nói, bắt đầu bay lên hạ xuống.

Trần Tẩy không khỏi kinh ngạc mà than: “Sư tôn, nó hiểu đệ tử nói gì kìa!”

Lâm Tịnh Nhiễm chỉ cười.

“Sư tôn, đệ tử tới lớp sáng đây ạ.” Trần Tẩy bước đến khúc ngoặt, lại thấy Lâm Tịnh Nhiễm vẫn còn đang đứng tại chỗ, y bèn vẫy tay với đối phương, hô to: “Sư tôn, buổi tối gặp lại người!”

Lúc Trần Tẩy tới còn quá sớm, bên trong Tục Vật Đường chưa được mấy mống, mãi cho tới khi y dùng bữa xong, người đến mới bắt đầu đông hơn.

Ăn xong, y tới thẳng Vấn Y Đường.

Trên đường đi đến lớp, Trần Tẩy gặp được rất nhiều người, song có vẻ như đệ tử Linh Phong Môn đã sớm thấy đủ các loại phép thuật kì lạ, nên việc y có hạc giấy dẫn đường cũng không khiến ai tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trần Tẩy vẫn là người đầu tiên có mặt tại lớp, y đặc biệt tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.

Căng da bụng trùng da mắt, Trần Tẩy ngồi trong lớp xem sách được chốc lát, mồm miệng đã ngáp mấy hồi.

Y bèn cứ thế ngả người lên bàn, định bụng chợp mắt một chốc, còn che cả sách lên mặt.

Song tiếng động xung quanh y lại bắt đầu mỗi lúc một ồn, Trần Tẩy không tài nào ngủ yên nổi, y bỏ sách xuống, nhập nhèm mà nhìn gian phòng đã xuất hiện thêm rất nhiều người.

Thậm chí y còn loáng thoáng nghe được tiếng lục lạc.

Trần Tẩy ngồi dậy, trong lúc y đang định duỗi eo, lưng lại bất chợt ăn một cú đập khá mạnh.

Chắc chắn là Tư Đồ Diệu.

Trần Tẩy quay phắt người lại định đấm cho đối phương một cú, song may là y kịp nhìn được mặt mũi người nọ, tay cũng khựng lại.

Ra là Lăng Ngạo Nguyệt.

Thấy mặt mũi đối phương lộ vẻ hoảng sợ, Trần Tẩy hơi ngượng ngùng: “Tôi còn tưởng là Tư Đồ Diệu, tự dưng cô đánh tôi làm gì?”

“Làm tôi sợ muốn chết.” Lăng Ngạo Nguyệt vỗ vỗ ngực rồi thở dài, “Thấy cậu còn đang chưa tỉnh ngủ hẳn, muốn giúp cậu lấy lại tinh thần chút thôi, mà ý cậu là nếu người vừa rồi là Tư Đồ Diệu, cậu sẽ ra tay thật hả?”

Trần Tẩy: “Tên đó thiếu đòn…”

Lăng Ngạo Nguyệt cực kỳ tán thành mà gật đầu.

“Dô, hai người ở đây à.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

“Tào Tháo” kéo thêm một vị nữa đi cùng, vừa xuất hiện đã đẩy Lăng Ngạo Nguyệt sang một bên, lôi A Bách cùng ngồi xuống sau lưng Trần Tẩy.

Lăng Ngạo Nguyệt bị Tư Đồ Diệu đẩy một cái thì hơi sửng sốt, ngay sau đó cô nàng đã phản ứng lại, lập tức chất vấn: “Cậu làm gì đó?”

Tư Đồ Diệu: “Chẳng phải là tự do chọn chỗ ngồi sao? Tôi đây chọn chỗ.”

“Cậu đúng là có bệnh, A Bách, chúng ta lên ngồi phía trước Trần Tẩy đi.” Lăng Ngạo Nguyệt vừa nói vừa định chạm vào vai A Bách, lại bị Tư Đồ Diệu hất tay ra.

Đối phương chỉ thiếu điều làm mặt quỷ với cô nàng: “Xem thử xem A Bách chịu nghe cô hay là nghe tôi.”

Lăng Ngạo Nguyệt hừ lạnh.

Chỗ ngồi bên trong đều là chỗ đôi, Trần Tẩy thấy hai người kia lại có xu thế cãi cọ, bèn đứng ra hòa giải: “Lăng Ngạo Nguyệt, cô ngồi cùng với tôi đi.”

Thấy Trần Tẩy mời mình, Lăng Ngạo Nguyệt mỉm cười, lại quay sang lè lưỡi với Tư Đồ Diệu: “Tôi đây ngồi trước A Bách cũng được.”

Tư Đồ Diệu: “Tôi nói này, cô dù sao cũng là con gái, có thể biết giữ ý hơn một chút được không? Ngày nào cũng A Bách A Bách liên hồi.”

Lăng Ngạo Nguyệt cãi lại: “Tôi nói này, cậu đường đường là một nam tử hán, làm ơn phong độ hơn dùm đi, đừng có suốt ngày càm ràm không ngớt nữa.”

“Tôi mà còn không đủ phong độ?”

“Làm ơn đi, bản thân mình như nào thì tự cậu biết.”

“Cô ngứa đòn đúng không? Hôm nào cũng phải cãi nhau?”

“Ha, đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng.”



Lại bắt đầu rồi.

Trần Tẩy lên tiếng can ngăn: “Đủ rồi, hai người nhất định phải thấy nhau lần nào là gây gổ lần đó đấy à?”

Tư Đồ Diệu và Lăng Ngạo Nguyệt cùng nhau tặng cho đối phương một tiếng “Hừ” rồi đồng loạt quay mặt đi, trăm miệng một lời: “Tôi không thèm cãi cọ với cô ta/cậu ta.”

Cả hai nói xong thì phản ứng lại, lập tức quay đầu chất vấn đối phương: “Đừng có bắt chước tôi!”

Cảnh vừa rồi thực sự quá buồn cười, Trần Tẩy cũng không kiềm được mà cười thành tiếng, song y lại đột ngột cảm thấy sau lưng lạnh toát, vừa quay đầu đã bắt gặp Phương Dương Lễ đang âm u nhìn y chằm chặp.

Mới sáng ra đã muốn gây sự? Trần Tẩy cáu kỉnh hỏi: “Làm sao?”

Song Phương Dương Lễ lại chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi dời đường nhìn sang Lăng Ngạo Nguyệt: “Tỷ tỷ, tỷ ngồi chung với ta đi.”

Lăng Ngạo Nguyệt nghe thấy tiếng thì quay đầu lại: “Dương Lễ tới rồi hả? Tỷ ngồi đây là được rồi, đệ cũng tìm một chỗ mà ngồi đi.”

Phương Dương Lễ bĩu môi: “Sao tỷ lại ngồi với tên nhóc này?”

“Nói ai là tên nhóc đấy?” Trần Tẩy lên tiếng, “Con nít thì đừng có vô lễ, trông ngươi còn nhỏ hơn ta vài tuổi đấy.”

Phương Dương Lễ: “Ngươi —”

“Được rồi được rồi.” Lăng Ngạo Nguyệt hòa giải, “Dương Lễ, đệ ngồi phía trước tỷ được chứ?”

Phương Dương Lễ tủi thân gật đầu, đến lúc ngồi xuống rồi vẫn còn dùng vẻ mặt uất hận mà nhìn chằm chằm Trần Tẩy.

Vốn y thật sự không muốn chấp nhặt với đối phương chút nào, song cảm giác bị nhìn chằm chằm thật sự rất khó chịu, Trần Tẩy lên tiếng: “Không phải chỉ là bái sư bất thành thôi sao? Đừng có dùng biểu cảm như thể ta giết cả nhà ngươi nữa có được không?”

“Ngươi cướp sư tôn của ta, bây giờ còn cướp cả tỷ tỷ của ta!” Phương Dương Lễ giận giữ bất bình.

Trần Tẩy cảm thấy hết sức khó hiểu: “Ta cướp tỷ tỷ ngươi hồi nào?”

“Tỷ tỷ là của ta!” Phương Dương Lễ nhấn mạnh lại, “Bởi vì có ngươi mà tỷ ấy không muốn ngồi chung với ta nữa!”

Trần Tẩy buồn cười: “Phiền ngươi làm ơn xác định rõ đối tượng để trút giận đi, suy nghĩ xem vì sao tỷ tỷ ngươi lại ngồi ở đây, còn nữa, tỷ tỷ ngươi không phải đồ vật, không thuộc quyền sở hữu của bất cứ ai hết.”

Phương Dương Lễ: “Tỷ tỷ chính là của ta!”

“Được rồi Dương Lễ, tỷ không của ai hết được chưa, đệ lên ngồi phía trước tỷ đi, cũng gần tỷ lắm mà, sắp vào tiết học rồi, đệ mau về chỗ đi.” Lăng Ngạo Nguyệt ôn hòa khuyên bảo.

Phương Dương Lễ gườm Trần Tẩy một cái sắc lẻm, hệt như đang nói “Ngươi chờ đó” rồi quay người đi.

Trần Tẩy chau mày nhìn sang Lăng Ngạo Nguyệt: “Tên nhóc này…”

Lăng Ngạo Nguyệt ngượng ngùng cười: “Thằng bé còn nhỏ, cậu đừng so đo làm gì.”

Đối với nhóm đệ tử nhập môn, tiết học đầu tiên sẽ do Chưởng môn tới đứng lớp, nội dung là về lịch sử của môn phái.

Chưởng môn Lăng Lập vuốt râu, ông cười híp mắt lại, hòa ái lên tiếng: “Chào buổi sáng các vị tiểu hữu, tiết học đầu tiên ngày hôm nay sẽ do lão hủ phụ trách, có thiếu sót gì mong được lượng thứ.”

Cả đám đồng thanh lên tiếng: “Chào buổi sáng Chưởng môn ạ!”

Chỉ thấy Lăng Lập phất tay một cái, bức tường trắng phía sau ông chợt hiện ra một cảnh tượng, mà cảnh tượng đó sẽ còn tùy thời thay đổi theo lời nói của ông.

Trần Tẩy khá ngạc nhiên, đúng là văn hay tranh đẹp.

Lăng Lập vuốt chòm râu hoa râm của ông, chậm rãi lên tiếng: “Linh Phong Môn là môn phái do Minh Hoa tiên tôn thành lập, tới nay cũng đã có hơn ngàn năm lịch sử. Giới Tu Tiên và nhân gian ngày xưa vốn tuy hai mà một, do năm gia tộc lớn đứng đầu giới Tu Tiên cai quản, về sau Minh Hoa tiên tôn mới chia cắt giới Tu Tiên và nhân gian thành hai nửa, cũng sáp nhập năm gia tộc lớn nọ thành Linh Phong Môn.”

Trên bức tường trắng hiện lên hình ảnh một vị tiên tôn áo trắng, người nọ thân đeo kiếm đứng trên đỉnh núi Vạn Phong, trông xuống chúng sinh vạn vật.

“Sau này Ma Tôn hoành không xuất thế[1], nhiễu loạn sự yên bình vốn có của giới Tu Tiên, là Minh Hoa tiên tôn lấy thân tuẫn kiếm mới có thể đày tên ma tu này xuống Vô Vọng Hải.”

[1]Ý chỉ người không tầm thường, nổi bật giữa đám đông.

Hình ảnh chuyển dời sang khung cảnh tiên tôn áo trắng ngoảnh đầu liếc nhìn, đôi con ngươi ánh lên nét bi thương cùng quyết tuyệt, rồi người nọ không chút do dự thả mình xuống từ đỉnh núi cao, trong khi thiên địa còn đang đổi sắc, cùng Ma Tôn đồng quy vu tận chốn biển sâu, chỉ để lại từng làn sóng lớn của  Vô Vọng Hải đương cuồn cuộn không ngừng.

“Về nguồn gốc của môn phái, có vị tiểu hữu nào muốn đặt câu hỏi không?”

Vấn Y Đường rơi vào yên tĩnh, dường như tập thể các đệ tử vẫn còn đang đắm chìm vào khung cảnh bi tráng xúc động ban nãy.

Trần Tẩy nhìn hình ảnh sóng biển ầm ầm của Vô Vọng Hải mà xuất thần, Linh Phong Môn kể từ thuở mới xuất hiện cũng đã đối lập với Ma Vực như nước với lửa, mà hơn thế nữa, Minh Hoa tiên tôn lại còn đồng quy vu tận với Ma Tôn đời đầu.

Nếu như thân phận thật của y bị người của Linh Phong Môn phát hiện ra, e là y sẽ chết chìm trong biển nước bọt, đến lúc đấy không biết sư tôn y sẽ có phản ứng như thế nào? Trục xuất sư môn ư? Hay là thanh lý môn hộ[2]?

[2]Giải quyết tàn dư còn sót lại, hay còn gọi là giết.

“Đệ tử nghe nói, đạo lữ của Minh Hoa tiên tôn là nam tử đúng không ạ?”

Lời này vừa dứt, bầu không khí nguyên bản còn đang bi tráng cũng đã bớt đi được phần nào, các đệ tử bên dưới bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.

Trần Tẩy quay đầu nhìn thoáng qua Tư Đồ Diệu, tên này sao lại bỗng dưng làm ra hành động khiến người khác phải khó chịu thế kia?

Loại tin tức bí mật như thế mà cũng dám hỏi thẳng ra trước mặt Chưởng môn.

Song nếu hắn mà không hỏi, Trần Tẩy cũng không biết hóa ra vị Minh Hoa tiên tôn này còn có sở thích Long Dương.

Lăng Lập cười hiền: “Đây chỉ là tin đồn, thật giả khó kiểm chứng, song Linh Phong Môn cũng không ngăn cấm chuyện này, bởi dù sao thì nguồn gốc của ái tình cũng nằm ở con người, chứ không ở thân phận nam nữ.”

Âm thanh bàn tán bên dưới dần dần nhỏ lại.

Lăng Ngạo Nguyệt không kiềm lòng được mà quay đầu, nàng nhẹ giọng trách cứ Tư Đồ Diệu không biết quan sát tình hình: “Cậu cũng hiếm lạ mấy cái này quá ha, Long Dương thì làm sao? Sư tôn tôi và đạo lữ của người đều là nữ đây.”

Tư Đồ Diệu nhìn A Bách chằm chằm, thuận miệng đáp lời cô nàng: “Mạo phạm rồi.”

Ủa?

Thấy Tư Đồ Diệu không những không phản bác mình mà còn rất tốt tính đồng tình, Lăng Ngạo Nguyệt bỗng có hơi không quen lắm.

“Biết vậy là tốt.” Dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, Lăng Ngạo Nguyệt vỗ nhẹ Trần Tẩy rồi cười, “Năm đó ông tôi còn nghi ngờ Thanh Ngọc tiên tôn là đoạn tụ chi phích, không ít lần nói bóng nói gió với ngài ấy, thậm chí ông còn nghĩ là nếu như thế thật, sẽ giới thiệu vài nam tử cho Thanh Ngọc tiên tôn cơ, cười chết!”

“A?” Trần Tẩy nghe nàng nói mà sửng sốt, không ngờ Linh Phong Môn còn thoáng tới mức độ này đấy.

“Khụ khụ…” Vị Chưởng môn đứng trên đài bất chợt ho vài tiếng rất to.

Trần Tẩy và Lăng Ngạo Nguyệt đồng thời quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện tất cả mọi người đều đang hướng ánh nhìn về phía hai người họ, có lẽ là do âm thanh trò chuyện của bọn họ quá to, mấy lời vừa rồi mới bị cả phòng nghe được…

Lăng Ngạo Nguyệt ngại ngùng cười cười, nàng chậm rãi nhích người về lại bàn, quay đầu đi, tránh khỏi ánh nhìn của biết bao đệ tử khác, trộm làm mặt xấu với Trần Tẩy.

Trần Tẩy yên lặng che mặt.

Nhiều chuyện quá là sẽ bị nghiệp quật đó.Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Ngọc tiên tôn: Nghe nói có người đang tám chuyện về ta à?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv