Edit: Meg
Lăng Ngạo Nguyệt tiếp tục nói: “Thanh Ngọc tiên tôn cùng thế hệ với ông nội tôi, theo lý mà nói, đáng nhẽ đến tuổi này rồi ngài ấy cũng nên có đạo lữ.”
“Cũng đúng, nhưng không phải nghe nói Thanh Ngọc tiên tôn một lòng cầu đạo, không màng tư tình sao?” Tư Đồ Diệu khó hiểu.
Lăng Ngạo Nguyệt: “Thật ra là bởi Thanh Ngọc tiên tôn quá lạnh lùng, ông tôi mới muốn tìm cho ngài ấy một đạo lữ, mong người ta có thể khiến Thanh Ngọc tiên tôn thay đổi tính tình một chút.”
“Quay lại chuyện chính, khi ấy vừa nghe tin Thanh Ngọc tiên tôn muốn tìm đạo lữ, các đại trưởng lão ai nấy đều hăng hái đề cử hết người này tới người khác, vị đầu tiên là muội muội của Phương trưởng lão, Phương Khánh.”
Nghe đến đây, Trần Tẩy thầm trợn mắt trong lòng, sao lại là Phương trưởng lão?!
“Người đã định, ông tôi bèn tạo cơ hội cho đôi bên gặp nhau, lúc đầu Phương Khánh còn cực kỳ vui vẻ, bởi dù sao Thanh Ngọc tiên tôn cũng là nhân vật đứng đầu Tiên giới cơ mà.”
Lăng Ngạo Nguyệt không nhịn được mà cười: “Còn nếu mà theo lời của tôi, thì vị này rõ ràng là người tẻ nhạt nhất Tiên giới mới đúng, hôm gặp mặt đó tôi cũng đi theo hóng hớt, ông tôi cố ý gọi hai người họ tới thưởng trà, tôi phụ trách pha trà.”
“Thanh Ngọc tiên tôn thật sự là kiểu người có thể không nói lời nào là sẽ tuyệt không mở miệng, nhiều nhất chỉ nhả ra hai ba chữ là hết, cái bầu không khí khi ấy, thật sự rất, rõ ràng là một buổi thưởng trà đầu thu, cuối cùng lại khiến con người ta có cảm giác y như đang ngồi giữa trời đông giá rét.”
“Dù sao thì Phương Khánh cũng là danh môn khuê tú, dĩ nhiên gặp phải đối tượng như thế sẽ không vui, thưởng trà được một nửa đã viện cớ đi trước, lần đầu tiên đi xem mắt của Thanh Ngọc tiên tôn cũng theo đó mà thất bại.”
Trần Tẩy phát hiện chỗ không đúng: “Lần đầu tiên? Chẳng lẽ còn nữa?”
Lăng Ngạo Nguyệt gật đầu: “Ông nội tôi không bỏ cuộc dễ dàng như thế đâu, mấy người họ lại tiếp tục tìm một nữ tử khác tên là… tôi quên rồi, chỉ biết là người ta tự xưng đã ngưỡng mộ Thanh Ngọc tiên tôn từ lâu, dù có bị đối xử như thế nào cũng đều không dễ chùn bước.”
“Nữ tử này đúng là rất can đảm, sau khi đã được mọi người cho phép lại dám một mình đi tìm Thanh Ngọc tiên tôn. Mấy cậu phải biết rằng, ngày thường tất cả mọi người trong môn phái đều không được mấy ai dám đến Vô Tầm Xử, đầu tiên là vì sợ làm phiền Thanh Ngọc tiên tôn, còn thứ hai là vì sợ thật, ngay cả tôi cũng chưa đi qua đó được mấy lần, chỉ biết ở bên trong có một hồ sen.”
“Hồ sen?” Trần Tẩy nhớ lại khung cảnh tương đồng trong giấc mơ, “Nhưng hôm nay tôi đến thì chỉ là hồ nước trong mà thôi, không có hoa sen…”
Lăng Ngạo Nguyệt: “Cái này tôi cũng không rõ, Vô Tầm Xử vốn là nơi ở của vị tiên tôn thành lập môn phái — Minh Hoa tiên tôn, lịch sử của cái hồ sen kia còn lâu đời hơn Linh Phong Môn không biết bao nhiêu lần, chắc là hoa sen đã biến mất từ lâu. Đúng rồi, tôi vừa nói đến đâu ấy nhỉ?”
Tư Đồ Diệu lên tiếng nhắc nhở: “Nói đến có một nữ tử một mình đi tìm Thanh Ngọc tiên tôn.”
“À đúng rồi.” Lăng Ngạo Nguyệt hắng giọng, “Nữ tử kia đẩy cửa ra, thấy một nam tử mặt mũi bình thường, không có gì nổi bật, sau khi nàng biết được danh tính người nọ là Thanh Ngọc tiên tôn, lập tức quay người rời đi.”
“Mặt mũi Thanh Ngọc tiên tôn mà còn bình thường không nổi bật?” Trần Tẩy và Tư Đồ Diệu trăm miệng một lời, đồng thời kinh ngạc lên tiếng.
Mặt mũi A Bách cũng lộ vẻ khó hiểu.
“Là do tiên tôn cố tình tạo ra gương mặt đấy.” Lăng Ngạo Nguyệt giải thích, tự than thở, “Không ngờ nữ tử kia lại đi thẳng tới chỗ ông nội tôi và các trưởng lão, nói cái gì mà “Lời đồn đại đều là giả, Thanh Ngọc tiên tôn rõ ràng là một nam tử xấu xí”, “Sao ta phải phí thời gian với một nam tử xấu xí như hắn”. Chờ ông nội tôi biết được đầu đuôi câu chuyện, nữ tử kia còn đang chuẩn bị chửi đổng lên rồi.”
“Vì thế ông tôi gọi Thanh Ngọc tiên tôn tới, hóa giải hiểu lầm, nữ tử kia vừa mới thấy dung mạo thật của Thanh Ngọc tiên tôn thì tính tình thay đổi cái vèo, lập tức ra vẻ dịu dàng, còn nói nãy giờ nàng chỉ đang cố tình, làm thế vì muốn được Thanh Ngọc tiên tôn chú ý mà thôi.”
Tư Đồ Diệu đùa: “Nhà ai mà nuôi được một cô nương tính tình dũng mãnh linh hoạt thế? Nói cho tôi biết đường mà né với.”
Lăng Ngạo Nguyệt khinh thường liếc nhìn Tư Đồ Diệu một cái: “Cuối cùng trưởng lão giới thiệu khi ấy phải khuyên can mãi mới mời được nàng đi, trước khi đi nàng còn buông lời tàn nhẫn, nói là chắc chắn phải có được Thanh Ngọc tiên tôn, song mấy năm nay cũng không xảy ra chuyện gì bất thường, chắc chỉ là lời nói đầu môi thôi.”
“Coi trọng ngoại hình của đạo lữ cũng không có gì sai, nhưng tự mình gây chuyện thì chính là nàng ta sai, sau khi chuyện này kết thúc ông tôi cũng từ bỏ, Thanh Ngọc tiên tôn cũng bày tỏ quan điểm từ chối xem mắt, sau đó cứ thế tới tận bây giờ.”
Thấy Trần Tẩy sững sờ, Lăng Ngạo Nguyệt bèn đẩy y một cái: “Đang nghĩ gì vậy? Được Thanh Ngọc tiên tôn ưu ái đến thế, một trăm năm nữa cậu vẫn là độc nhất vô nhị đấy, mau mau chia sẻ chút kinh nghiệm đi.”
“Chắc là do… mặt mũi tôi hiền hòa đi.”
Tư Đồ Diệu và Lăng Ngạo Nguyệt rất ăn ý mà lộ ra biểu cảm cạn lời.
Trần Tẩy đứng lên: “Thôi được rồi, tôi không tán gẫu với mấy người nữa, đi tìm sư tôn của tôi đây.”
Lăng Ngạo Nguyệt vẫy vẫy tay: “Lớp sáng mai gặp nha.”
Tư Đồ Diệu: “Lượn đi lượn đi.”
Trước khi đi về, Trần Tẩy còn đặc biệt lấy một phần cháo.
Lăng Ngạo Nguyệt vừa lúc thấy y, bèn hỏi: “Chưa no sao?”
Trần Tẩy cười cười rồi lắc đầu: “Lấy cho sư tôn tôi.”
“A?” Lăng Ngạo Nguyệt hơi kinh ngạc, “Thanh Ngọc tiên tôn hiếm khi dùng thức ăn phàm tục lắm, cậu có lấy cũng lãng phí.”
“Sư tôn không ăn thì tôi tự ăn.” Trần Tẩy vẫy vẫy, “Mai gặp.”
Y vừa bước khỏi Tục Vật Đường, hạc giấy phát sáng kia lại lần nữa bay tới trước mặt y.
Trần Tẩy hiểu ý mà cười, bước theo sau hạc giấy.
Ánh sáng tỏa ra từ hạc giấy rất vừa vặn, đủ để chiếu sáng đoạn đường phía trước, chúng cắt ngang qua màn đêm, dẫn đường cho lữ khách về tới nhà.
Phía bên ngoài Vô Tầm Xử chỉ có mỗi một chiếc đèn, khác hoàn toàn với những sân viện đèn đuốc sáng trưng còn lại.
Trần Tẩy bước vào trong, y thấy phòng Lâm Tịnh Nhiễm vẫn đang có ánh nến, bèn lại gần gõ cửa: “Sư tôn, con mang chút cháo về cho người, còn nóng.”
“Vào đi.”
Trần Tẩy đáp lại một tiếng rồi đẩy cửa vào, cách bài trí bên trong thiên về hướng cổ xưa nhã nhặn, cực kỳ ăn nhập với khí chất của chủ nhân căn phòng.
Lâm Tịnh Nhiễm liếc mắt bảo y để cháo lên bàn: “Sau này không cần lấy nữa.”
Trần Tẩy đáp: “Đệ tử thấy cháo đậu đỏ này rất dẻo, nên muốn mang về cho sư tôn nếm thử.”
Song thật ra là do y muốn gặp Lâm Tịnh Nhiễm, chỉ là không tìm ra cớ nên mới viện lý do này, có điều đến lúc gặp được người rồi thì lại chẳng biết nên nói gì.
Lâm Tịnh Nhiễm gật đầu.
Cả hai trong nhất thời cũng không nói gì thêm, bầu không khí có hơi lạnh lẽo.
Trần Tẩy cảm thấy trong lòng tức nghẹn muốn chết, y rất muốn nói gì đó, cũng không lên tiếng cáo lui mà cố gắng tìm chủ đề: “Sư tôn, người đã bao giờ rời khỏi Linh Phong Môn chưa?”
“Đương nhiên.” Thanh Ngọc tiên tôn nhìn về phía đồ đệ, bổ sung thêm vế sau, “Phải thường xuyên xuống nhân gian thu phục oán linh.”
Nét cười của Trần Tẩy ẩn chứa chút buồn phiền: “Phụ thân đệ tử quản rất chặt, trước khi tới Linh Phong Môn đệ tử còn chưa được rời khỏi quê nhà lần nào, lúc còn nhỏ vẫn luôn muốn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài, vất vả lắm đệ tử mới chuồn ra được một lần, lại giữa đường bị bắt cóc, thân trúng trọng thương, nằm một lần trên giường suốt bảy năm.”
“Trong bảy năm này, vì muốn giữ lại mạng cho đệ tử mà mọi người đã nỗ lực rất nhiều, đệ tử đều thấy hết.” Vẻ mặt Trần Tẩy buồn bã, nụ cười nơi khóe môi đã sớm tắt, y tiếp tục tự nói với chính mình, “Thật ra muốn giết ta rất dễ, ta từ lâu đã là một kẻ tàn phế, cần gì phải động tay động chân vào thuốc? Ta còn thấy phiền dùm hắn, cứ thẳng tay giết luôn có phải hơn không…”
Lâm Tịnh Nhiễm hiểu, đồ đệ hắn còn đang canh cánh mãi về chuyện bình thuốc, hắn vươn tay vỗ vai đối phương, lại nhìn thẳng vào mắt y: “Người còn là hi vọng còn, việc này nhất định phải tra rõ, ta đã nhận ngươi làm đồ đệ, chắc chắc sẽ nỗ lực giúp ngươi.”
“Cảm ơn sư tôn…”
Đôi con ngươi của Thanh Ngọc tiên tôn thật sự quá trong, khiến Trần Tẩy tránh ánh mắt hắn theo bản năng, y cảm thấy được trên vai truyền đến chút lực, chợt có cảm giác cổ họng đắng chát, giọng nói cũng xen lẫn chút nghẹn ngào.
“Đệ tử cho rằng bản thân vốn không bận tâm, chỉ nghĩ tra rõ là được, nhưng trong lòng vẫn luôn muốn tìm ai đó để nói ra… Đệ tử chưa từng nghĩ những người xung quanh sẽ hại mình, bọn họ đều rất tốt, tốt đến mức khiến đệ tử áy náy, vậy mà bây giờ lại có cảm giác như chẳng thể tin bất cứ ai…”
Dung mạo Trần Tẩy rất ưa nhìn, khi y cười lên sẽ có cảm giác dịu dàng dễ mến, song lúc này trong lòng y đang đau buồn, ngũ quan cũng theo đó mà trầm xuống, thoạt nhìn y hệt một con thú nhỏ bé đáng thương, khiến người khác vì y mà đau lòng.
Lâm Tịnh Nhiễm nhìn y, chỉ cảm thấy trái tim như bị trúng một kích mạnh mẽ, trong thoáng chốc hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Nói xong rồi trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, Trần Tẩy không rõ vì sao bản thân lại chủ động nói chuyện này cho Thanh Ngọc tiên tôn nghe, y sợ bản thân mà ở lại thêm một lúc nữa là kiểu gì cũng sẽ mất mặt.
Trần Tẩy lấy lại tinh thần, y đột ngột lùi ra sau nửa bước, cũng không dám liếc nhìn về phía đối phương thêm cái nào, tốc độ nói tăng nhanh: “Cảm ơn sư tôn đã chịu nghe đệ tử nói, ngày mai đệ tử còn có lớp sáng, xin phép về phòng trước.”
Y nói xong thì chạy trối chết.
Lâm Tịnh Nhiễm vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về hướng đồ đệ vừa chạy đi, lát sau hắn mới hoàn hồn, mở hộp thức ăn trên bàn ra, cháo đậu đỏ đựng bên trong hẵng còn bốc hơi nóng, mùi hương thấm đẫm ruột gan, Lâm Tịnh Nhiễm cầm thìa nếm thử một miếng, khóe môi xuất hiện ý cười nhạt nhòa đến mức khó mà phát hiện.
Hắn có thể cảm thấy được trái tim mình đang dần khôi phục lại nhịp đập bình thường, từ khi Trần Tẩy hộc máu lên người hắn cho đến tận bây giờ, cơn đau dai dẳng kia vẫn chưa lần nào tái phát.
Nhưng mỗi khi nhìn y, trong lòng hắn luôn có cảm giác gì đó rất lạ, là thấy đáng thương sao? Hay là thấy tiếc cho y?
Lâm Tịnh Nhiễm có chút nghĩ không ra, thứ cảm xúc này thật sự còn khó hiểu hơn cả kinh thư.
Một chén cháo đậu đỏ rất nhanh đã thấy đáy, Lâm Tịnh Nhiễm dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại ngồi nhìn hộp thức ăn đến xuất thần.
Sau khi đã trốn về phòng rồi đóng cửa lại, bấy giờ Trần Tẩy mới ảo não dựa người lên cửa, y lấy tay che kín mặt, gào thét một trận để xả lòng.
Y vậy mà rảnh rỗi sinh nông nổi đi tìm Thanh Ngọc tiên tôn để kể buồn kể khổ, còn suýt nữa đã khóc, đúng là mất mặt không chịu nổi!
Hiện giờ chỉ cần y nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện ra nét mặt dao động của sư tôn, không ngờ người ấy cũng có thể có biểu cảm khác ngoài mặt lạnh, cũng quá khiến người ta rung động rồi đấy!
Nếu mà y còn tiếp tục ở lại, e là mục đích y tới Linh Phong Môn cũng sẽ lòi ra mất, may là y chạy nhanh.
Gào đủ rồi, Trần Tẩy buông tay xuống, y lại hồi tưởng hành động đặt tay lên vai mình khi nãy của sư tôn, là người nọ động viên an ủi y, thậm chí độ ấm từ lòng bàn tay ấy dường như đến giờ y vẫn còn cảm nhận được.
Mặt mũi Trần Tẩy chỉ chớp mắt đã nóng lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp kia đã lan ra toàn cơ thể.
Y vội vàng đi táp nước lạnh lên mặt, tỉnh táo lại tỉnh táo lại.
Song sau khi đã rửa mặt rồi nằm lên giường, Trần Tẩy lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể nào ngủ được.
Chỉ cần y nhắm mắt là sẽ nhớ lại biểu cảm dễ dàng khiến con người ta phạm sai lầm của Thanh Ngọc tiên tôn, vừa nghiêng người là sẽ hồi tưởng về độ ấm từ lòng bàn tay người nọ, cùng với sự an ủi vừa phải kia.
Vất vả lắm Trần Tẩy mới có thể thiếp đi một chốc, vậy mà vừa mở mắt ra trời cũng đã gần sáng.
Y bèn đơn giản rời giường trong trạng thái mất ngủ.