Đệ Ngũ Vũ nở nụ cười lạnh khinh miệt: "Chưa nói đến việc chúng ta có thể gϊếŧ các ngươi mười lần trước khi quân lính đến, ngay cả khi bọn họ đến cứu được các ngươi, ta cũng đảm bảo từ nay về sau nhà họ Lý các người sẽ gà bay chó sủa.”
“Nhào vô, ai sợ ai..."
Lý Định Quốc bày ra dáng vẻ không hề nao núng.
Lý Viễn Sơn vẫy vẫy tay, ngắt lời nói: “Định Quốc, con lùi về sau trước đi.”
“Chat”
“Cha kêu con lùi lại!”
Thấy thái độ kiên quyết của cha, Lý Định Quốc đành không cam lòng lui ra sau.
Lý Viễn Sơn đứng dậy, từng bước tiến về phía gia tộc Đệ Ngũ, cho đến khi chỉ cách bọn họ năm bước chân mới dừng lại.
“Các hạ là người của gia tộc Đệ Ngũ ở Quy Khư đúng không?” “Đúng vậy!” Đệ Ngũ Vũ vênh váo tự đắc đáp lại.
Khí thế của Lý Viễn Sơn không hề giảm sút: “Lần này các ngươi đến đây vì chắt trai của ta, Lý Trạch Vũ đúng chứ?”
“Không sail”
Đệ Ngũ Thành Công giành đáp trước, nhưng vừa mở miệng đã bị Đệ Ngũ Vũ liếc xéo một cái, thế là lập tức ngậm miệng lại.
Đệ Ngũ Vũ quay đầu lại nhìn Lý Viễn Sơn, thấp giọng nói: “Hai đứa cháu trai của tôi đã chết trong tay Lý Trạch Vũ, xưa giờ gϊếŧ người thì đến mạng, hôm nay chỉ cần các ngươi giao Lý Trạch Vũ ra thì tôi có thể cho những người khác một con đường sống.”
“Không thể nào!”
Lý Viễn Sơn không thèm nghĩ đã từ chối.
Hửm?
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Đệ Ngũ Vũ trở nên lạnh lùng, hiện lên tia sát khí.
“Nhà họ Lý chúng ta xưa giờ cao quý vì “giàu cớ”, nhưng người nhà họ Lý chưa bao giờ ỷ thế hϊếp người!”
“Chuyện hai đứa cháu trai của ông chết trong tay chắt trai của tôi, dù cho ông có nói thật, thì tôi tin chắc chuyện này tuyệt đối không phải do một mình chắt trai của tôi gây nên!”
“Hy vọng gia chủ Đệ Ngũ đi điều tra rõ ràng sự thật, nếu chuyện này thuộc trách nhiệm của chắt trai tôi, không cần các người ra tay, lão già tôi sẽ là người đầu tiên băm nó ra, tuy nhiên...”
Nói đến đây, Lý Viễn Sơn lạnh lùng quát một tiếng: “Nếu ai dám không nói lý làm khó dễ người nhà họ Lý, lão già tôi đây dù chết cũng sẽ lột da kẻ đó xuống!”
Tất cả thành viên của gia tộc Đệ Ngũ, bao gồm cả Đệ Ngũ Vũ đều hít sâu một hơi.
Rõ ràng đã bị khí phách ngạo nghễ thiên hạ trên người Lý Viễn Sơn làm cho chấn động.
“Dù thế nào thì hai đứa cháu trai của tôi cũng đã bị Lý Trạch Vũ gϊếŧ chết, đây là sự thật không thể cãi. Mà gϊếŧ người thì phải đền mạng, đây càng là đạo lý không đổi từ bao đời nay!”
Thái độ của Đệ Ngũ Vũ cứng đầu lạ thường.
Đệ Ngũ Thành Công hùa theo: “Gϊếŧ người phải đền mạng, giao người ra đây!”
Lý Viễn Sơn nheo mắt lại: “Nói vậy là các hạ định không nói lý đúng không?”
“Gϊếŧ người thì đền mạng, đây chính là đạo lý!”
Đệ Ngũ Vũ không hề nhượng bộ.
“Cha, đừng nói nhiều với bọn họ làm gì!”
Lý Định Quốc không chịu được có người dám đến nhà họ Lý giương oai, dù đối phương có là gia tộc lánh đời ở Quy Khư thì ông ấy vẫn không để vào mắt.
Trong mắt ông ấy, dưới bầu trời này đất nào không phải đất của vua, Quy Khư thì sao, võ công cao thì làm sao?
Thưởng cho một viên đạn pháo xem có chịu được không!
“Dám không giao người ra đây thử xem, có tin bọn ta sẽ khiến cho nhà họ Lý các ngươi gà bay chó sủa không!”
Đệ Ngũ Thành Công vô cùng kiêu ngạo.
“Nhào vô, ai sợ ail”
Lý Định Quốc nóng tính, lại ồn ào muốn gọi binh lính tới. “Đi chết đi!”
Đệ Ngũ Vũ hoàn toàn nổi giận, xông thẳng đến Lý Định Quốc tấn công.
Chẳng có gì bất ngờ xảy ra, Mạc Trung Đường nhanh chóng ngăn cản Đệ Ngữ Vũ.
Đáng tiếc, gia tộc Đệ Ngũ còn có hơn mười cao thủ như hổ rình mồi, ngoại trừ Mạc Trung Đường, những Phượng Vệ của nhà họ Lý căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng trắng bay vυ"t vào sảnh lớn...