Nghỉ thức chào đón ở sân bay được tiến hành hừng hực khí thế, nhưng Lý Trạch Vũ phát hiện trong nhà chỉ có Cẩu Phú Quý với Vật Tương Vong là ra đón mình, còn ông cụ với ông nội thì không xuất hiện.
Theo ý, hắn đã lập công lớn cho đất nước, hai người thân nhất chắc chắn sẽ đến đón!
Có gì đó không ổn!
Cùng lúc đó, tại nhà họ Lý.
Lý Viễn Sơn ngồi trong chủ đường, toàn thân bất động như núi. Còn Lý Định Quốc thì đứng nghiêm trang bên cạnh.
Mà người ngồi bên cạnh hai cha con lại chính là ông Mạc.
Ba người đều tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, bởi vì trước mặt họ xuất hiện một đám khách không mời mà đến.
“Mạc Trung Đường, nhiều năm không gặp, không ngờ ông lại sống ẩn dật trong thế tục làm chó săn cho người khác, nếu tổ tiên nhà họ Mạc biết được chuyện này, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt.”
Người nói chính là một lão già lớn tuổi.
Nếp nhăn chỉ chít trên khuôn mặt, tóc râu đều đã bạc phơ, tuy già nua nhưng giọng nói lại vang dội, đầy uy lực.
Đẳng sau lão giả là hơn mười người, trong đó người trẻ tuổi nhất cũng đã ngoài sáu mươi.
Nếu Lý Trạch Vũ ở đây, hắn sẽ nhận ra một trong số họ chính là Đệ Ngũ Thành Công, người trước đây đã bị hắn phế bỏ toàn bộ võ công.
Mạc Trung Đường, hay còn gọi là ông Mạc, cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Tôi làm việc như nào còn đến lượt Đệ Ngũ Vũ ông chỏ mõm vào à? Ông cũng xứng ư?”
“Ha ha ha ~~~”
Đệ Ngũ Vũ từ trên cao nhìn xuống nói: “Mạc Trung Đường, hiện tại tôi không muốn đôi co với ông, nếu không phục, lát nữa sau khi tôi xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ ra ngoài luận bàn một phen, xem xem ta rốt cuộc xứng hay không xứng."
“Tôi sẽ theo tới cùng.”
Mạc Trung Đường nói ra năm chữ này, sau đó chuyển sang đề tài khác: “Nhưng mà tôi cảnh cáo cho gia tộc Đệ Ngũ các người biết, người nhà họ Lý có ân với tôi, nếu các người muốn làm hại nhà họ Lý, thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đệ Ngũ Thành Công đứng bên cạnh ngắt lời: “Gia tộc Đệ Ngũ chúng ta không khinh thường Mạc Trung Đường ông, chỉ cần ông có thực lực thì muốn nhúng tay
vào việc gì trên đời cũng được.”
“Đệ Ngũ Thành Công, loại đồ đệ ăn cháo đá bát như mày, có tư cách gì nói chuyện trước mặt tao!”
Trong phút chốc, trên người Mạc Trung Đường bùng nổ khí thế khủng bố.
Ngày xưa Đệ Ngũ Thành Công đã từng giao thủ với Mạc Trung Đường rồi nhận lấy thất bại, huống hồ bây giờ võ công của ông ta đã bị phế bỏ hoàn toàn.
Cho nên đứng trước lời khıêυ khí©h của Mạc Trung Đường, ông ta chỉ biết câm nín.
Đệ Ngũ Vũ hình như cũng lười quan tâm đến Mạc Trung Đường, ánh mắt lão ta nhìn về phía Lý Viễn Sơn đang ung dung bình thản: “Lão già, Lý Trạch Vũ là con cháu của ông à?”
“Xấc xược!”
Lý Định Quốc giận tím mặt: “Tôi mặc kệ các người là ai, nếu can đảm dám làm loạn ở đây thì đừng trách sao nhà họ Lý không biết nể mặt khách!”
“Mày là cái thá gì? Ông mày đang nói chuyện đến lượt mày xen vào à?”
Đệ Ngũ Vũ vừa dứt lời, một thành viên trong gia tộc Đệ Ngũ như ma quỷ xuất hiện trước mặt Lý Định Quốc.
Nhìn đã biết không có ý tốt!
Trong khoảnh khắc đó, Mạc Trung Đường như di hình đổi ảnh, ngăn tên thành viên của gia tộc Đệ Ngũ kia lại, đồng thời tung quyền.
“Đùng đùng!”
Quyền của hai người va vào nhau, Mạc Trung Đường đứng im không nhúc. nhích, còn tên kia lùi lại hơn bảy bước.
"Tôi nói rồi, ai dám đối đầu với nhà họ Lý hoặc người nhà họ Lý, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Dù đối thủ đông hơn, Mạc Trung Đường vẫn giữ thái độ kiên định.
Lý Định Quốc nóng tính hừ lạnh: "Dám đến nhà họ Lý gây rối, các ngươi muốn chết à!"
Nói rồi, ông ấy quay sang Tăng Thiết Trụ: "Đi gọi quân đội đến đây, tôi muốn trừng trị đám điên này!"
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm như vậy.”