Thời gian hai ngày thấm thoắt trôi qua.
Khi ánh dương biến mất trên bán đảo Granville, một lượng lớn máy bay cỡ lớn chuyên chở hành khách lần lượt đáp xuống sân bay.
Hơn tám trăm thành viên thuộc tộc Bất Tử xếp hàng lên máy bay một cách có trật tự.
Ai nấy đều hưng phấn lạ thường!
Bởi vì họ đều dành phần lớn thời gian sống co cụm trên mảnh đất bé như mắt muỗi này, tất cả đều vô cùng khao khát cảnh xa hoa truy lạc ở bên ngoài.
Hơn ba nghìn người ở lại chỉ biết thèm thuồng hâm mộ mà thôi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, bởi Gutian đã hứa sẽ đón bọn họ cùng rời khỏi đây nhanh thôi.
Những chiếc máy bay lục tục cất cách, điểm đến chính là thành phổ New York.
Bên ngoài lâu đài Huyết Hoàng, một chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn đã chờ sẵn từ lâu.
Một số người đàn ông cẩn thận khiêng một chiếc quan tài bằng đồng lên trực thăng.
Decela cung kính nói: “Huyết Hoàng đại nhân, ta đi thôi.”
Gutian không vội, chỉ hỏi: “Decela, cậu đi theo bốn hoàng bao nhiêu năm rồi?”
A?
Decela ngẩn người, không hiểu vì sao Gutian bỗng dưng hỏi tới vấn đề này, nhưng hắn ta vẫn kính cẩn đáp lời: “Khoảng chừng một trăm năm mươi năm!”
“Thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mất đã qua hơn một trăm năm rồi!”
Gutian dường như đang chìm đắm vào hồi ức, ông ta trầm giọng thời dài: “Cậu đi theo bổn hoàng nhiều năm như vậy, bổn hoàng có bao giờ bạc đãi cậu hay không?”
Nghe vậy, Decela biến sắc, nín thở định thần lại: “Quyền lực, địa vị, gia đình, tất thảy những gì tôi có đều là do Huyết Hoàng đại nhân ban cho!”
“Mọi thứ của cậu đều là bốn hoàng ban cho, vậy tại sao cậu lại muốn phản bội bổn hoàng?”
Gutian bất ngờ cất cao giọng.
Decela để lộ vẻ căng thẳng, nhưng vẫn làm bộ không hiểu gì: “Huyết Hoàng đại nhân, có phải ngài đã nghe được tin đồn bậy bạ hay không? Làm sao tôi có thể phản bội ngài chứ!”
Gutian nheo mắt, trầm giọng nói: “Ta cũng hy vọng người ta nói xấu cậu, bởi vì bổn hoàng thật sự không nỡ gϊếŧ cậu!”
“Bịch!”
Decela quỳ sụp xuống đất, thề thốt chân thành: “Huyết Hoàng đại nhân, tôi luôn trung thành với ngàu, tuyệt đối không có hai lòng, xin ngài minh xét…!”
“Ha ha.”
Gutian cười lạnh, đáp: “Vậy bổn hoàng hỏi cậu, tại sao Taylor lại biết đến sự tồn tại của hoa Trường Sinh trên đời này? Cậu đừng nói với tôi là Quân Đế tiết lộ cho ông ta.”
Trong phút chốc, Decela đổ mồ hôi lạnh, thấp thỏm đáp: “Huyết Hoàng đại nhân, tôi… Tôi…”
“Haiz!”
Gutian thở dài thườn thượt, nói: “Trong những năm qua, cậu luôn âm thầm qua lại với Taylor, ông ta cũng nhiều lần cho cậu tiền bạc vật chất, lẽ nào cậu cho rằng bổn hoàng không hay biết gì?”
“Cốp cốp cốp!”
Decela dập đầu xuống đất lia lịa, hốt hoảng nói: “Huyết Hoàng đại nhân, đúng là tôi đã nhận tiền bạc của cải của thân vương Taylor, nhưng tôi thật sự chưa từng bán đứng ngài!”
“Ta biết, những năm qua cậu chỉ thay mặt Taylor giám sát bốn hoàng, không hề làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, bằng không cậu đã
chết từ lâu rồi. Nhưng… Lần này cậu tuyệt đối không nên tiết lộ tung tích của hoa Trường Sinh cho ông ta biết, cho dù là tên đó đã chết!”
Ban đầu, niệm tình Decela hầu hạ nhiều năm, Gutian còn có thế mắt nhắm mắt mở với hắn ta.
Nhưng lần này Decela đã chạm vào điểm mấu chốt của ông ta rồi!
“Huyết Hoàng đại nhân, hãy cho tôi…”
“Á!”
Decela chưa kịp nói hết câu thì đã bị Gutian tóm đến trước mặt, ngay sau đó há miệng nhe ra hai chiếc răng nanh, thoạt nhìn còn dài và sắc nhọn hơn cả răng nanh của các tộc nhân tộc Bất Tử bình thường, đâm vào thật mạnh.
“A…”
Decela trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Khi Gutian hút hết máu của Decela, đối phương đã biến thành một xác khô, bị ông ta tiện tay quăng xuống đất.
Sau khi nhìn lại nơi bản thân đã sống hàng trăm năm, Gutian thu lại sự miễn cưỡng, ngồi lên máy bay trực thăng.