“Ngủ đủ rồi.” Ngân Hồ mỉm cười, thuận thế ngồi lên đùi Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ sờ đầu cô rồi cười: “Thành thật khai báo, sao đột nhiên em lại tới?”
Trước đó hắn cố ý để Ngân Hồ lại nước Nhật để giúp đỡ con gái Yoshikawa Tomirou tham chính, tranh thủ lấy được chức thủ tướng trong vòng ba đến năm năm.
Ngân Hồ chắc hẳn biết rõ nước cờ này rất quan trọng với hắn, cho nên không thể đột nhiên rời đi.
Chắc chắn có nguyên nhân.
Quả nhiên!
Ngân Hồ dịu dàng nói: “Người phụ nữ điên Julia kia để em xử lý cho.”
Mặc dù mấy tháng nay cô không ở bên cạnh Lý Trạch Vũ, nhưng từng hành động của hắn cô đều biết rõ.
Có lẽ cô không thể giúp Lý Trạch Vũ chuyện khác, nhưng đối phó phụ nữ cô vẫn có một vài thủ đoạn.
Khóe miệng Lý Trạch Vũ nở nụ cười khổ, thế nào cũng không ngờ Ngân Hồ tới vì chuyện này.
“Em sẽ bảo cô ta sau này thành thật tí.” Giọng nói Ngân Hồ không lớn nhưng lại rất tự tin.
“Phải có chừng mực, dù sao…” Nói đến đây, Lý Trạch Vũ muốn nói lại thôi.
Ngân Hồ khéo hiểu lòng người nói: “Dù sao cô ta có quan hệ kia với anh, đúng không?”
“Chậc chậc.” Lý Trạch Vũ nhếch miệng, giải thích: “Là cô ta dụ dỗ anh, tuyệt đối không phải anh chủ động.”
Ngân Hồ trợn mắt, châm chọc nói: “Đàn ông các đều chỉ có một đức hạnh, sau khi ăn vụng chỉ muốn rũ bỏ trách nhiệm, cứ giống như các anh rất vô tội vậy.”
“Ha ha ha…” Lý Trạch Vũ cười gượng mấy tiếng, không dám nhắc tới đề tài này nữa.
“Chân trời mênh mông là nơi anh yêu…” Chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng để Ngân Hồ trên ghế sa lông, sau đó hắn lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Yori đã hoàn toàn nhảy vào cạm bẫy cậu sắp đặt, tiếp theo phải xem diễn xuất của cậu.” Là Elif gọi tới.
Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười: “Yên tâm, tuồng kịch này chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”
“Tôi tin tưởng cậu.” Ngừng một lát, Elif lại nói: “Quân Đế, chuyện này thì thôi, mong cậu nói lời phải giữ lời.”
Lý Trạch Vũ an ủi: “Yên tâm, con người tôi coi trọng nhất chữ tín.”
“Hy vọng vậy.” Elif rõ ràng không dám gật bừa.
Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ bấm số khác.
“Có thể bắt đầu rồi?” Giọng nói Alex vang lên.
Lý Trạch Vũ cười nói: “Không sai, có thể bắt đầu rồi.”
“Được thôi, lát nữa tôi sẽ thông báo với Gutian, bảo bọn họ chuẩn bị chuyển nhà.”
Tâm trạng Alex không tệ.
Điện thoại lại cúp máy.
Ngân Hồ tò mò hỏi: “Anh chuẩn bị kéo Yori xuống ngựa?”
Lý Trạch Vũ cười ha ha: “Đến mà không trả lễ thì không hay, Yori quyết tâm muốn đối phó anh, anh chắc chắn phải để gã ta cùng Bruce về hưu sinh sống.”
“E rằng không chỉ là để bọn họ về hưu mà sống nhỉ?” Ngân Hồ đương nhiên không tin.
Cô thông minh nên thật ra cũng đã đoán được kế hoạch Lý Trạch Vũ rồi.
Bruce và Yori quyền cao chức trọng, nếu xử lý bọn họ không khác khıêυ khí©h quyền uy cả nước Mỹ.
Trước tiên kéo hai người xuống ngựa rồi lại âm thầm xử lý.
Cứ như vậy cho dù những ông lớn nước Mỹ biết ai làm thì cũng sẽ không trêu chọc một kẻ điên vì hai người đã chết.
Lý Trạch Vũ ôm eo Ngân Hồ, trêu ghẹo nói: “Nếu như mỗi người phụ nữ đều thông minh như em thì đàn ông trên thế giới sao sống được nữa?”
Ngân Hồ dựa sát vào vai hắn, trên gương mặt hiện lên ý cười.
“Thông minh hơn thì thế nào? Còn không phải bị anh chinh phục?”