"Thiếu gia, em và Tương Vong luôn luôn trung thành với anh!"
"Chỉ có điều bọn em sợ mình không còn cách nào để tiếp tục đi theo bên anh, sau này anh nhất định phải nhớ ăn cơm, tối ngủ nhớ đắp chăn..."
"Thiếu gia, anh phải bảo trọng!" "Thiếu gia, kiếp sau bọn em vẫn muốn theo anh..."
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều chảy đầy nước mắt nước mũi, tôi một câu cậu một câu.
Lang Vương đứng bên cạnh nghe mà ngơ ra.
Ông ta hiểu rất rõ cách sống của Lý Trạch Vũ, hắn chắc chắn sẽ không mặc kệ bọn họ, nhưng sao hai thằng nhóc này cứ như sinh ly tử biệt đến nơi vậy!
"Hay đứa câm miệng cho ông ngay!"
Lý Trạch Vũ tức giận mắng: "Không có sự cho phép của tôi, trên đời này ai có gan làm tổn thương các cậu?"
"Òa, em cũng biết thiếu gia sẽ không mặc kệ em!"
"Thiếu gia yên tâm, sau khi anh cứu bọn em ra ngoài. Anh chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù có phải lên núi đao xuống chảo dầu thì em với Phú Quý cũng sẽ không ngại ngần gì!"
Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước bọn họ biết mình đã rơi vào tay tướng quân 5 sao, họ đã không còn dám ôm hy vọng rằng Lý Trạch Vũ sẽ cứu mình.
Nhưng bây giờ nghe Lý Trạch Vũ nói chuyện tràn đầy tự tin, bọn họ lại có chút yên lòng.
“Quân Đế!"
Bruce lấy lại điện thoại di động, ông ta cười nhạt: "Mới vừa là do cậu tự nói, trong vòng một ngày tôi phải được gặp tiến sĩ Chử. Nếu như cậu không làm được thì đừng trách tôi không khách sáo với hai người bạn của cậu nhé!"
"Yên tâm đi, Tướng Bruce."
Lý Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ sau, có vẻ như đang biểu hiện sự tức giận với tướng Bruce.
Đến khi hắn cúp điện thoại thì xe cũng vừa vặn đi tới điểm hẹn với Angela. Hắn mới vừa xuống xe, Nam Cung Thạc đã bước nhanh tới.
"Lý thiếu, nhóm của Phú Quý..."
"Ông không cần nhiều lời, tôi đã biết hết rồi!"
Lý Trạch Vũ khoát tay cắt lời ông ta.
Nam Cung Thạc lo lắng hắn trách cứ mình không có nghĩa khí, vì vậy ông ta lại nhấn mạnh: "Tôi tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết, là do nhóm Phú Quý đề nghị tôi chạy trốn trước, ra ngoài được thì nhanh chóng báo tin cho ngài!"
"Tôi tin tưởng ông."
Lý Trạch Vũ trả lời một câu qua loa lấy lệ.
Đại hộ pháp cũng biết rõ tính tình hắn, nói hắn 'Hoàn toàn hiên ngang lẫm liệt cũng không quá đáng chút nào.
Nam Cung Thạc bĩu môi, nhưng cũng biết mình không thể ra vẻ trước mặt Lý Trạch Vũ nên ông ta không nói gì nữa.
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Angela: "Không có chuyện gì thì cô đi về trước đi."
“Tại sao?"
Angela liếc hắn: "Có niềm vui mới nên quên tình cũ rồi à?”
Chà...
“Cái gì mà có mới nới cũ, tôi không biết cô đang nói gì!"
Lý Đại đương gia có chút chột dạ, hắn nói sang chuyện khác: "Tiếp đến tôi sẽ đi xử lý Bruce, tốt nhất là cô không nên dây vào, nếu không đến lúc đó bị liên lụy gì thì tộc Bất Tử các cô đừng có trách tôi!"
"Em phải giúp anh!"
Angela nói rất kiên định.
Cô ấy từng nghe ông nội mình nói Tam đại Tu La Vương mạnh vô cùng, ngay cả ông cũng kiêng ky ba phần. Nếu như Lý Trạch Vũ đi đối mặt với bọn họ một mình thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
"Không cần, một mình tôi có thể làm được."
Dừng một chút, Lý Trạch Vũ lại nói: "Nếu như muốn giúp tôi, thì em cứ đi nói ông nội để ý kỹ Brandy là được."
Brandy?
Angela cau mày nói: "Ông nội em đã cảnh cáo hắn ta không được đi trêu chọc anh!"